“Hả? Ghế sofa?” Trần Lâm Tắc Hủ phụ trách hỏi thăm cũng không khỏi sửng sốt.
Vinh Nhung nhìn vẻ mặt khác nhau của những vị khách còn lại, kiên quyết nói: “Ừm, tôi thấy ở đây khá tốt.”
Mặc dù khán giả trong phòng livestream lúc này có hơi khó chịu nhưng điều họ có thể làm nhiều nhất chỉ là bình luận [Không] và [Tổ chương trình không thể sắp xếp thêm một phòng mới sao?] ở khu bình luận.
Nhưng khi Hàn Lệ nhìn chằm chằm Vinh Nhung, giọng điệu kiêu ngạo mà đắc ý hỏi: “Vậy bây giờ có phải đã đến giờ tự do hoạt động hay không?”
Khán giả thực sự không thể chịu đựng được nữa:
[Hàn Lệ quá xem thường người khác rồi đó!]
[Hành vi của Hàn Lệ cũng coi như bắt nạt rồi đúng không?]
[Vừa nãy anh ta phá hỏng buổi hẹn hò của Vinh Nhung, lật bàn, chèn ép người khác, bây giờ không những không ăn năn mà còn tệ hơn nữa?]
[Không phải chứ, những vị khách khác cứ đứng nhìnnhư vậy?! Tổ làm chương trình cũng câm rồi à??]
Fan only của Hàn Lệ và fan CP của Kiều Khắc Lệ thấy có người nói hắn như thế, nhao nhao phản bát:
[Khách mời cho vị trí công mà như này cũng quá hèn nhát rồi.]
[Một số người có thể nói chuyện tử tế được không?]
[Chính cậu ta tự yêu cầu, trách ai được chứ?]
Sau khi Hàn Lệ nói rõ thái độ, những vị khách khác không còn cách nào thuyết phục Vinh Nhung thay đổi ý định nữa.
Vì vậy, nhà chung bắt đầu thời gian tự do hoạt động.
Ôn Thức Kiều hẹn Hàn Lệ đến phòng chiếu phim, mà những khách cho vị trí công khác thấy Ôn Thức Kiều đi rồi cũng trở về phòng riêng, Trần Lâm Tắc Hủ do dự một lát cũng trở về phòng. Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại Vinh Nhung, Lê Hoài An và Sở Viễn Trạch.
Lê Hoài An tắt micro, đưa Vinh Nhung đến chỗ camera không quay tới, nói: “Vinh Nhung, cậu muốn ngủ trong phòng khách thật sao? Nếu cậu không muốn ở cùng Hàn thiếu, Phó tổng và những người khác, tôi sẽ đi tìm tổ đạo diễn để chia phòng lại một lần nữa.”
Nhưng vì micro của Vinh Nhung không tắt nên âm thanh vẫn truyền đến tai khán giả trong phòng livestream.
[Woo An An thật tốt với Vinh Nhung.]
[Vinh Quy Cố Lý là thật!]
“Hoài An, cám ơn cậu. Tôi cần cậu giúp một việc.”
“Cậu nói đi.”
“Tôi có thể mượn phòng tắm của cậu khi tôi cần tắm không?”
[Ha ha quỷ kế đa đoan 1(*)]
(*)1 là công, 0 là thụ
[Lúc đầu tôi thấy tội nghiệp cho Vinh Nhung, nhưng nghe câu này tôi lại cười thành tiếng.]
……
Chẳng qua hình ảnh mập mờ mà khán giả mong đợi đã không xuất hiện——
Công thụ khác biệt.
Khi cậu mang bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm của Lê Hoài An, Lê Hoài An ngượng ngùng bồn chồn đứng ở trong phòng, cuối cùng dẫn Sở Viễn Trạch lên phòng game trên tầng ba chơi game.
Vì thế khi Vinh Nhung ra khỏi phòng tắm, căn phòng trống không.
Vinh Nhung đi trở lại phòng khách, không ngờ Phó Ưng phủ và Du Dịch Nghiêm đều ở đó. Xuất phát từ phép lịch sự, Vinh Nhung chào hỏi bọn họ, “Hai người cũng ở đây.”
Hai người ra nghe tiếng nhìn ra, nhìn thấy Vinh Nhung trong bộ đồ ngủ.
Đồ ngủ khách mời trong nhà chung mặc đều là loại cao cấp của các thương hiệu lớn hoặc là làm bằng vải nhung mềm mại, bộ đồ ngủ nhung màu xám của Vinh Nhung vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền, không những không có hoa văn mà chỉ có lớp lông tơ màu xám trên bề mặt cũng không mềm mại, kiểu dáng khá ổn, nhưng cổ áo và cổ tay áo trông thô ráp rõ ràng, qua lớp vải nhung có thể nhìn thấy được hình dạng của dây rút bên trong cổ tay áo.
Nhưng thật kỳ diệu, Vinh Nhung mặc nó trông còn rất đẹp!
Quả thật nhan sắc gánh trang phục.
“Tín hiệu dưới lầu tốt hơn, tôi xuống xử lý một ít công việc.” Du Dịch Nghiêm vừa nói vừa quan sát Vinh Nhung ngồi trên sô pha bên cạnh anh, Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Vinh Nhung sau khi tẩy trang, phát hiện làn da của cậu vẫn trắng nõn nhẵn nhụi như cũ, không nhìn thấy lỗ chân lông và quầng thâm, lông mi đen dày vểnh lên, nhìn từ bên cạnh giống như một chiếc quạt nhỏ, khiến người ta không thể rời mắt, nhịn không được chú ý đến nó.
Vinh Nhung lại đi ngang qua Phó Ưng Phủ đang bận rộn với công việc, nói với Du Dịch Nghiêm: “À, vậy anh tiếp tục làm việc đi.”
Bởi vì hai người đều chiếm ghế dài nên Vinh Nhung đành phải đợi họ rời đi. Nhưng vì trước đây đã từng làm nhiều công việc nên cậu đã hình thành thói quen ngủ sớm và dậy sớm. Chỉ chốc lát sau, Vinh Nhung ngáp rất nhiều, nước mắt sinh lý lại sắp chảy ra, vì thế cậu dứt khoát lấy trong vali ra chiếc áo khoác bông, sau đó nằm cuộn tròn trên ghế sô pha nhỏ, chuẩn bị cứ như thế này ngủ qua đêm.
“Cậu muốn ngủ à?” Du Dịch Nghiêm đột nhiên mở miệng, “Nhưng đuôi tóc của cậu vẫn chưa khô hẳn đâu.”
Vinh Nhung không ngờ Du Dịch Nghiêm lại chủ động nói chuyện với mình, từ khi xảy ra tai nạn y tế chấn động cả nước, bác sĩ Du trở nên lạnh lùng.
“Ừm, không có gì, chỉ hơi ước mà thôi.” Vinh Nhung vừa nói vừa dụi mắt, vuốt ve hàng mi dài của mình, mang đến cho cậu một cảm giác đẹp đẽ khó tả.
“Có muốn vào phòng của tôi và Tiết Kỳ Ngạn ngủ không?” Du Dịch Nghiêm nói với vẻ mặt thờ ơ, “Giường của tôi tuy là giường đơn, nhưng có thể ngủ được hai người.”
Những khán giả vẫn đang ở trong phòng livestream, [Bác sĩ Du thật vĩ đại.]
Ngay khi khán giả trong phòng livestream và bác sĩ Du cho rằng Vinh Nhung sẽ đồng ý, thì cậu lại khéo léo từ chối: “Cám ơn, tôi thì không sao nhưng không phải anh ngủ rất nông à? Cùng phòng, khác giường không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng chung giường nhất định sẽ ảnh hưởng.”
Khoảnh khắc ‘ngủ nông’ được nhắc đến…
Ánh mắt Du Dịch Nghiêm thay đổi trong giây lát, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã trở lại bình thường, sau khi nói vài câu lịch sự với Vinh Nhung rồi đi lên lầu.
Còn Vinh Nhung vẫn cuộn tròn trên chiếc ghế sofa đôi nhỏ, nhắm mắt ngủ.
Khán giả xem livestream thấy như thế, cũng không khỏi lo lắng cho cậu:
[Có phải Nhung Nhung quá câu nệ không? Vừa nãy có bậc thang tốt như vậy sao không chịu xuống?]
[Có phải cậu ấy hơi lạc điệu với tập thể không? Vào muộn quá rất khó để hòa nhập!]
[Nhưng dù sao đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên.]
[Căn cứ vào kinh nghiệm xem mười show ghép đôi của tôi, những khách mời lúc đầu lễ phép, ít nói, hóa ra cuối cùng lại trở thành bảo bối, Nhung Nhung như vậy cũng khá tốt.]
——
Cùng lúc này, hậu trường.
Nhân viên công tác ngồi đối diện với Hàn Lệ, nhìn vẻ mặt cực kỳ khó chịu của hắn, lo lắng hỏi: “Hàn Lệ, hôm nay đối tượng khiến ‘con tim rung động’ của anh có thay đổi không?”
“Mấy chuyện nhảm nhí thế này không cần hỏi tôi, chỉ lãng phí thời gian.” Hàn Lệ nghiến răng nghiến lợi nói, vừa rồi Kiều Kiều mời hắn vào phòng chiếu phim, hắn còn tưởng rằng cuối cùng Kiều Kiều cũng chấp nhận mình, nhưng không ngờ cậu lại thuyết phục hắn đồng ý cho Vinh Nhung vào ở chung.
Dù đã yêu cầu đạo diễn cắt đoạn video đáng xấu hổ đó nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng khó chịu. Hàn Lệ sờ chiếc nhẫn ngón út(*) trên tay, bất thình lình hỏi, “Phải rồi, Vinh Nhung kia chọn ai?”
(*)尾戒: Nhẫn ngón út là chiếc nhẫn đeo ở ngón út, ý nghĩa của việc đeo nhẫn ngón út tượng trưng cho sự độc lập, độc thân, cô đơn và quên đi quá khứ. Nó đã trở thành một phụ kiện phổ biến.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lệ nhắc đến khách mời khác trong hậu trường, nhân viên thấy lạ nhưng vẫn nói thật với hắn sự tình: “Vinh Nhung đã ngủ rồi, chờ ngày mai bổ sung sau.”