Sau khi Lê Hoài An giải vây cho Vinh Nhung, các khách mời khác không nói gì khiến cậu xấu hổ nữa. Trong lúc trò chuyện, những người đang nói chuyện dần dần chia thành bốn nhóm, bốn vị khách mời cho vị trí công còn lại vây quanh nói chuyện với Ôn Thức Kiều, Lê Hoài An và Sở Viễn Trạch nói chuyện với nhau, Trần Lâm Tắc Hủ thì muốn gia nhập cuộc trò chuyện cả hai bên, có vẻ rất bận rộn. Chỉ có Vinh Nhung là người duy nhất tập trung vào việc nấu nướng, thỉnh thoảng được nhắc đến, sẽ trả lời vài câu.
Cơm nước xong, tất cả mọi người tự giác đem chén đĩa của mình bỏ vào bồn rửa chén, để hôm nay Lê Hoài An và Phó Ưng Phủ rửa.
Vinh Nhung muốn bày tỏ lòng biết ơn đến Lê Hoài An, vì thế lúc cầm chén đi đến cậu nói với Lê Hoài An: “Để tôi rửa cho, cậu và mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy cậu giúp tôi cất chén đĩa đã rửa đi nhé?”
Vì thế Vinh Nhung cầm những chén đĩa Lê Hoài An đưa tới để ráo nước, sau đó tìm chỗ cất.
Ôn Thức Kiều đang định đi phòng khách vốn muốn đợi Vinh Nhung, không ngờ lại nhìn thấy Vinh Nhung và Lê Hoài An đứng cạnh nhau ở bồn rửa chén đang nói chuyện rất thân mật, nụ cười thường mang theo trên mặt biến mất.
Vinh Nhung chuyên tâm để ráo nước, đột nhiên nghe được một giọng nói lịch sự xa cách, “Cậu có thể nhường chỗ chút không?”
Vinh Nhung nhìn qua, thấy Phó Ưng Phủ bưng chén đĩa lạnh lùng nhìn cậu, sợ tới mức vội vàng nhường chỗ trống khác của bồn rửa chén cho anh.
[Khí thế của Phó tổng giám đốc thật mạnh mẽ nha!]
“Ừm, ừm…” Sau khi trả lời Vinh Nhung, người cũng cảm nhận được cảm giác áp bức của khán giả trong livestream, liền vội vàng đi tới bên kia Của Lê Hoài An, còn len lén thở phào nhẹ nhõm.
[Cười phát tài(*), khách mời mới rất giống tôi khi gặp cấp trên.]
(*)笑发财了: Một số cư dân mạng cho rằng “cười chết” (vd: buồn cười chết đi được) là điềm xui xẻo và đề nghị đổi từ “cười phát tài” hàm chứa những lời chúc đơn giản nhất nên trở thành từ thay thế phù hợp.
Điều khiến Vinh Nhung kinh ngạc chính là, tuy rằng Lê Hoài An và Phó Ưng Phủ cùng nhau rửa chén, nhưng suốt quá trình họ hầu như không nói một lời nào. Nghĩ đến cũng đúng, Phó Ưng Phủ ở trong nhà chung này nhiều nhất cũng chỉ giao tiếp với Ôn Thức Kiều.
Nhưng rõ ràng thiên sứ nhỏ Lê Hoài An cũng rất đẹp, Vinh Nhung nhìn về phía Lê Hoài An, khuôn mặt tròn nhỏ đáng yêu, làn da trắng trẻo, dáng vẻ hồng hào khỏe mạnh, đường nét gương mặt thanh tú như con gái. Nếu để tóc dài, cậu ấy sẽ giống hệt nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.
Cũng chẳng thua kém nhân vật chính Ôn Thức Kiều vạn người mê.
Lê Hoài An nhìn Vinh Nhung không tập trung tinh thần, tò mò hỏi: “Sao thế, Vinh Nhung?”
“Đang nghĩ đến cậu–” Với Phó Ưng Phủ. Nói đến một nửa, Vinh Nhung mới ý thức được mình nói gì, lúng túng vội vàng giải thích, “Tôi không có ý đó.”
Fan của Lê Hoài An cuồng hoan: [Ha ha ha, ngọt đi quá mất!]
[Mặc dù nghề nghiệp của khách mời mới có hơi không xứng với An An, nhưng cuối cùng thì không phải tất cả khách mời cho vị trí công đều vây quanh Ôn Thức Kiều.]
Khu bình luận đang vội vàng gặm đường, Phó Ưng Phủ đột nhiên lên tiếng nói, “Tôi làm xong rồi.” Sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay mới lau sạch nước trên tay, lau xong thì ném vào thùng rác.
Vinh Nhung trộm liếc nhìn một cái, xứng đáng là khách mời cho vị trí công mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nhất trong nguyên tác.
Lê Hoài An theo tầm mắt Vinh Nhung cũng nhìn về phía Phó Ưng Phủ đã đi xa, nhỏ giọng nói với Vinh Nhung: “Ah, cuối cùng thì cũng đi rồi, mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy cũng giống như khi còn bé thấy giáo viên chủ nhiệm vậy.”
Vinh Nhung cũng cảm thấy như thế: “Trước đây tôi xem livestream của hai người, Phó tổng vừa xuất hiện trước ống kính tôi liền cảm thấy hồi hộp.”
……
Tìm được chủ đề chung, Vinh Nhung và Lê Hoài An trò chuyện rất nhiều. Kết quả lúc rửa chén xong đã 8:30.
Trần Lâm Tắc Hủ tinh mắt nhìn thấy hai người cùng nhau đến muộn, giọng điệu nói chuyện rất khoa trương: “Cuối cùng thì các cậu cũng đến.”
Ôn Thức Kiều nhìn Vinh Nhung, có hứng thú hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vẻ như thế, cứ nghe thấy tiếng cười của cậu suốt.”
“Nói một số chuyện khi còn bé.” Vinh Nhung vừa nói vừa nhìn tình hình hiện tại: Ghế sofa ở giữa đã đầy người, từ trái sang phải lần lượt ngồi: Ôn Thức Kiều, Hàn Lệ, Du Dịch Nghiêm, Tiết Kỳ Ngạn, Trần Lâm Tắc Hủ. Trong hai chiếc ghế sofa đôi còn lại, Sở Viễn Trạch ngồi một ghế, người còn lại là Phó Ưng Phủ ngồi một ghế.
Vinh Nhung chờ Lê Hoài An ngồi bên cạnh Sở Viễn Trạch, sau đó tự đi đến chỗ ngồi còn lại. Phó Ưng Phủ liếc nhìn Vinh Nhung đang ngồi bên cạnh, mở miệng nói: “Nếu đã có người mới, vậy chúng ta hãy sắp xếp lại thứ tự trực nhật.”
Hàn Lệ ở cùng nhóm với Ôn Thức Kiều cảm thấy không vui nói, “Vậy không thể cho khách mời mới vào đại một nhóm nào đó được sao?”
Trần Lâm Tắc Hủ rất khó khăn mới có thể cùng nhóm với Tiết Kỳ Ngạn cũng hưởng ứng theo nói, “Rất có lý, như vậy sẽ không có người phải làm việc một mình.”
Sở Viễn Trạch liếc nhìn Lê Hoài An bên cạnh, hỏi: “Vậy Vinh Nhung, cậu muốn gia nhập nhóm nào?”
Vinh Nhung nghiêm túc suy nghĩ, “Vậy tôi gia nhập tổ Hoài An, Phó tổng đi, cảm thấy chúng tôi rất hiểu nhau.”
Thấy mục đích của mình đã đạt được, tâm trạng Hàn Lệ trở nên tốt hơn. Nhưng Ôn Thức Kiều luôn hiền hòa bác bỏ đề nghị này, “Thay phiên nhau thì sao? Ba người làm việc chung bao giờ cũng thuận tiện hơn, cũng để ba nhóm còn lại cũng trải nghiệm sự tiện lợi này thì sao?”
“Cũng được.” Nếu Ôn Thức Kiều đã nói như vậy, Vinh Nhung đành phải đồng ý.
“Còn có chuyện gì cần thông báo nữa không?” Lát nữa Hàn Lệ còn có dự định khác, sốt ruột thúc giục.
Ba ngày đầu tổ chương trình quy định nghiêm khắc mọi người đều phải thực hiện hoạt động tập thể, Trần Lâm Tắc Hủ làm người dẫn chương trình, thông báo tin tức sau đó mọi người có thể tự do hoạt động.
Trần Lâm Tắc Hủ không dám đắc tội hắn, trực tiếp nói: “Còn chưa sắp xếp chỗ ở cho Vinh Nhung, hiện giờ phòng cho khách mời cho vị trí công có thể ở chỉ còn lại hai phòng của Hàn thiếu và Phó tổng, cậu muốn chọn phòng nào?”
Khi Trần Lâm Tắc Hủ nhắc tới Hàn Lệ, cậu ta cũng không che giấu vẻ mặt hả hê của mình, mặc dù Phó Ưng Phủ không ghét bỏ cậu rõ ràng như Hàn Lệ, nhưng với phản ứng lạnh lùng và chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của anh, Vinh Nhung cũng không có ý muốn tiếp xúc gần hơn.
Vì thế Vinh Nhung nhìn vali đặt ở góc, hỏi ngược lại: “Vậy tôi có thể ngủ trên ghế sofa không?”