Đến khi hoàng hôn buông xuống, vì trại nuôi ngựa chỉ mở cửa đến giờ đó, Vinh Nhung đành luyến tiếc theo Phó Ưng Phủ lên xe rời đi.
Phó Ưng Phủ nhận ra tâm trạng của Vinh Nhung, liền nói với cậu: “Lần sau tôi sẽ lại đưa cậu đến đây.”
Nghe vậy, Vinh Nhung lập tức rời mắt khỏi trại nuôi ngựa, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phó Ưng Phủ, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta sẽ về nhà chung phải không?”
Phó Ưng Phủ thấy Vinh Nhung nói chuyện mà không dám nhìn mình, liền đáp: “Những chuyện khác để sau đã, chúng ta đi ăn tối trước.” Nói xong, Phó Ưng Phủ liền báo địa chỉ cho tài xế.
Phải ăn tối cùng nhau nữa sao? Nghĩ đến việc lại bị mắng một trận, Vinh Nhung cảm thấy hơi ủ rũ.
Nhưng cậu không ngờ rằng Phó Ưng Phủ lại đưa cậu đến một quán bar nhạc sống!
Vinh Nhung chưa từng đến quán bar, vừa bước vào đã cảm thấy như lạc vào một thế giới lãng mạn và thơ mộng. Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian, bartender đang điều chế cocktail bằng những động tác uyển chuyển, một nữ ca sĩ ngồi trên sân khấu nhỏ vừa đàn ukulele vừa hát những bản nhạc dân gian, khách hàng vừa nhâm nhi đồ uống vừa lắng nghe âm nhạc, tạo nên một cảm giác thư thái, thoải mái.
Ban đầu, Phó Ưng Phủ hơi chê bai đề xuất ‘nơi mà những người trẻ tuổi thích đến’ của chủ trại nuôi ngựa. Anh không thích những câu lạc bộ hay hộp đêm sang trọng mà những người cùng tầng lớp thường lui tới, cảm thấy những nơi đó ồn ào, bẩn thỉu và lãng phí thời gian. Nhưng giờ đây, khi thấy Vinh Nhung không còn tỏ ra khó chịu như buổi trưa mà lại nhìn xung quanh với vẻ tò mò, sự bực bội trong lòng anh giảm đi phần nào.
Trong buổi livestream, khán giả không khỏi trầm trồ:
[Ôi! Đây là quán bar nào vậy, không khí thật tuyệt vời!]
[Chắc là Bilou Dream.]
Một số khán giả khác thì chia sẻ thông tin:
[Bên nhà chung thật là chán.]
[Cả ngày An An cứ ngồi trong phòng vẽ tranh.]
[Chiều nay bác sĩ Du đi mua bánh kem và một món quà nhỏ, không biết tặng cho ai nhỉ?]
[Chắc chắn là tặng cho Vinh Nhung rồi, nếu tặng cho Kiều Kiều thì còn chần chừ gì nữa.]
[Huhu cp Học Vấn của tôi BE rồi, ảnh đế Tiết mời Kiều Kiều đi xem phim ở phòng chiếu phim, nhưng tiếc là Kiều Kiều đã từ chối ảnh đế Tiết rồi.]
[Hôm nay Hàn thiếu lạ quá, lại không đi phá đám buổi hẹn hò của Kiều Kiều, sau cuộc thi còn cứ ngửi tay mình mãi.] 🐶
[Vì lúc đó anh ta đưa Happy đi tỉa lông ở cửa hàng thú cưng rồi, haha cười chết, tội nghiệp Happy, một mặt chẳng còn gì để luyến tiếc.]
Đợi khi hai người Phó Ưng Phủ ngồi xuống gọi món xong, trên sân khấu đúng lúc thay đổi thành một chàng trai ăn mặc phong cách nghệ sĩ đang hát:
“Lá cây rơi rụng
Bay lượn qua lại
Tôi hiểu tất cả những điều này
Đều là những chuyện tốt đẹp sau khi phơi nắng
…”
Vinh Nhung thấy giọng hát của ca sĩ ấy rất hay, nghe mà thấy lòng được chữa lành, nên đã nhìn lâu hơn một chút.
Phó Ưng Phủ thấy ánh mắt của Vinh Nhung luôn dừng lại trên người cậu trai trên sân khấu, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Nghe hay lắm à?”
[Ha ha ha ha]
[Tổng giám đốc Phó đang ghen đấy à?]
[Tổng giám đốc Phó có bị vong nhập không vậy, năm ngày trước còn phong độ lịch lãm với Kiều Kiều, bây giờ… quá…]
[Ca sĩ đó tên gì vậy nhỉ, phong cách ăn mặc hơi giống An An đó.]
Vinh Nhung đang chăm chú xem biểu diễn, nghe thấy lời của Phó Ưng Phủ, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ca sĩ: “Ừm ừm, nghe rất hay.”
Không để ý đến việc sắc mặt của Phó Ưng Phủ xấu đến mức nào.
Sau đó, nhân viên phục vụ mang đến các món ăn, Phó Ưng Phủ thấy Vinh Nhung vẫn đang xem người ta hát, một mặt nghiêm túc nói: “Ăn cơm trước đã!”
“Được thôi.” Đến lúc này, Vinh Nhung mới để ý thấy món ăn và cả ‘đồ uống’ đã được mang ra hết rồi.
Con gà nướng vừa mới ra lò, thơm phức. Vì lịch sự, Vinh Nhung bẻ một miếng đùi gà đưa cho Phó Ưng Phủ trước.
Khi nhận lấy miếng đùi gà,Phó Ưng Phủ ngước mắt nhìn Vinh Nhung.
Sau khi đưa cho Phó Ưng Phủ, Vinh Nhung cũng bẻ một miếng đùi gà cho mình, ăn một cách ngon lành. Khi khát, cậu uống một ngụm ‘Long Island Iced Tea’ mà mình đã gọi. Vị của nó chua ngọt, hơi đắng, giống như ‘hồng trà’.
Chỉ có điều, sau khi uống xong, cổ họng cậu hơi nóng lên…
“Gió dịu dàng trên ngực tôi
Nhẹ nhàng xô đẩy
Gây nên sự mơ hồ khi tôi đuổi theo ngân hà
Cứ để gió cuốn trôi những chiếc lá trên đường
Bay về hướng nhà”
Khi nghe đến câu hát ‘Bay về hướng nhà’, Vinh Nhung không thể kìm được mà ngước lên nhìn sân khấu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm ‘hồng trà’.
Phó Ưng Phủ thấy cậu lại nhìn người khác, bề ngoài vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại nghĩ có nên bảo chủ quán đổi người hát khác hay không, không để ý đến việc Vinh Nhung đã uống hết bao nhiêu ‘Long Island Iced Tea’.
Đến khi ly ‘hồng trà’ cạn, Vinh Nhung bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cảm giác chóng mặt đến quá nhanh và quá mạnh, Vinh Nhung vội vàng dời những bát đĩa trên bàn ra, rồi tựa đầu vào bàn.
[Trời ơi? Uống một ly mà đã say rồi à???]
[Nhưng mà trưa nay bọn họ cũng uống rượu khai vị mà, không có gì quá đáng chứ?]
[Nhắc nhở thân thiện: Đó là loại cocktail được mệnh danh là ‘rượu mất trinh’ đấy, Long Island Iced Tea cơ mà.]
[Mất trinh? Ôi chao~⊙ω⊙]
Phó Ưng Phủ thấy Vinh Nhung đột ngột ngủ gục trên bàn, lập tức đứng dậy đến bên cạnh Vinh Nhung. Khi nhìn thấy ly ‘Long Island Iced Tea’ đã cạn của Vinh Nhung, anh hiểu ra nguyên nhân rồi thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thanh toán với nhân viên phục vụ, anh bế Vinh Nhung lên rồi rời đi.
[Bế một người khách mời công khác dễ dàng như vậy, tổng giám đốc Phó thật lợi hại.]
[Chuyện gì xảy ra vậy, tôi vừa đi xem livestream bên nhà chung, sao Vinh Nhung lại ngã xuống thế này?]
Khi PD đi cùng báo cáo tình hình này với đạo diễn, họ phát hiện ra xe của Phó Ưng Phủ đã đi sai hướng. Thấy vậy, họ tốt bụng nhắc nhở tài xế của Phó Ưng Phủ, nhưng lại nghe thấy Phó Ưng Phủ ngồi ở ghế sau nói: “Tối nay tôi về nhà, Vinh Nhung cũng đi cùng tôi.”
PD đi cùng nhìn qua cửa sổ thấy Vinh Nhung đã cài dây an toàn, đầu tựa vào vai Phó Ưng Phủ, ngạc nhiên nói: “Nhưng mà Vinh Nhung…”
[Đưa người say về nhà của mình, không ổn lắm thì phải?]
Vẻ mặt Phó Ưng Phủ bình tĩnh nói: “Cậu ấy đã say rồi, không thích hợp ngồi xe quá lâu. Nếu không yên tâm, có thể lắp camera trong phòng của tôi. Dù sao về nhà chúng ta cũng ở chung, có gì khác đâu?”
Lời này vừa ra, khán giả lập tức bị thuyết phục: [Cũng đúng ha, suýt nữa quên mất chuyện này.]
[Rút lại lời vừa nãy của tôi đi _:з」∠_]
Sau khi bàn bạc với đạo diễn, PD đi cùng cuối cùng cũng đồng ý.
…
Tối 8 giờ, các khách mời khác trong nhà chung bất ngờ nhận được hai thông báo quan trọng từ chương trình: Một là livestream tối nay kết thúc sớm, phần nhắn tin sẽ bù vào ngày mai. Hai là Phó Ưng Phủ và Vinh Nhung tối nay ở ngoài không về được.
Ôn Thức Kiều, Lệ Hoài An, Du Dịch Nghiêm lần lượt đến tìm đạo diễn ở phòng bên cạnh.
Đạo diễn ban đầu kiên nhẫn giải thích với Ôn Thức Kiều “Vì Vinh Nhung đã uống quá nhiều, nên tạm thời cho cậu ấy nghỉ ngơi ở nơi khác.”
Đến sau, lại qua loa với Du Dịch Nghiêm: “Ừm, họ uống say rồi.”
Du Dịch Nghiêm hiếm khi tỏ ra cứng rắn hỏi đạo diễn: “Vậy tại sao không đưa cậu ấy về? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”
Đạo diễn lấy lý do của Phó Ưng Phủ ra nói: “Vinh Nhung đã say lắm rồi, không thích hợp ngồi xe quá lâu. Hơn nữa họ vốn là bạn cùng phòng, chỗ ở hiện tại cũng đã lắp camera, thực ra cũng giống như ở trong nhà chung thôi, cậu cứ yên tâm.”
Du Dịch Nghiêm dừng một chút nói: “Vậy sau này khách mời có thể đổi phòng không?”
“Được chứ.” Đạo diễn mừng rỡ, vì khâu đổi phòng luôn là điểm thu hút của chương trình.