Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 47



Lời vừa thốt ra, Vinh Nhung đã hơi hối hận. Mười sáu ngày tới, cậu vẫn phải đối mặt với tổng giám đốc Phó trong cùng một căn phòng, không cần thiết phải làm căng.

Vì vậy khi Phó Ưng Phủ tiếp tục nói trong bữa tối: “Mỗi người đều có sở thích riêng, nhưng những sở thích xấu thì nhất định phải sửa.”

Vinh Nhung miễn cưỡng gật đầu: “Ừm… Được.”

Tuy nhiên, sau này trừ khi thật sự cần thiết, cậu sẽ tuyệt đối không ăn một mình với tổng giám đốc Phó nữa.

Thấy Vinh Nhung chịu nghe lời mình, vẻ mặt của Phó Ưng Phủ dịu đi một chút: “À đúng rồi, câu hỏi hôm qua tôi hỏi, cậu vẫn chưa trả lời.”

Vừa lúc nhân viên phục vụ mang lên món súp kem nấm truffle đen, Vinh Nhung nói cảm ơn với phục vụ rồi hỏi Phó Ưng Phủ: “Tôi quên mất là hỏi gì rồi.”

Nghe vậy, mày Phó Ưng Phủ không khỏi nhíu lại, vài giây sau mới nói: “Sau khi kết hôn, cậu có muốn xoay quanh người yêu mỗi ngày không?”

Vinh Nhung đang uống súp suýt bị sặc, đây là câu hỏi gì vậy? Cậu nuốt hết rồi mới trả lời: “Tất nhiên là không.”

Phó Ưng Phủ không ngờ cậu lại kiên quyết như vậy, nhưng nghĩ đến tuổi trẻ của Vinh Nhung, anh kiên nhẫn giải thích: “Nếu bạn đời của cậu rất bận rộn, mà cậu cũng rất bận rộn, thì có thể cả ngày các cậu sẽ không gặp nhau được bao lâu, lâu dần tình cảm chắc chắn sẽ có vấn đề.”

“Vậy tôi sẽ không tìm người yêu bận rộn như vậy.” Vinh Nhung bình tĩnh nói.

Câu nói này khiến Phó Ưng Phủ nghẹn lời, sau đó không nói gì nữa.

Trong khi Vinh Nhung đang chăm chú thưởng thức món “Cá bơn Iceland sốt kem cua” mới được phục vụ thì tay cậu run lên, miếng nấm cua vô tình rơi vào áo. Vinh Nhung vội vàng lấy khăn giấy lau sạch vết bẩn trên áo, Phó Ưng Phủ theo dõi động tác của cậu, ánh mắt dừng lại ở vị trí ngực áo của Vinh Nhung, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm…

Trong khi họ đang thưởng thức món ăn thứ sáu, PD đi cùng từ bên ngoài đã vào hỏi ý kiến ​​của Phó Ưng Phủ, sau đó khởi động lại thiết bị phát trực tiếp.

Mong đợi của khán giả trong phòng livestream đã lên cao sau cuộc ‘xung đột’ vừa rồi, rất háo hức chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tuy nhiên, khi quay trở lại livestream, họ chỉ thấy hai người đang ăn uống trong im lặng. Đặc biệt là đoạn ăn tối kiểu Pháp kéo dài trong hai tiếng đồng hồ sau đó đã khiến khán giả cảm thấy nhàm chán. Nhiều người chuyển sang xem livestream của nhà chung bên cạnh. Mãi đến khi Phó Ưng Phủ và nhóm của anh đến địa điểm tiếp theo – trại nuôi ngựa, mọi người mới quay trở lại phòng livestream này.

Trại nuôi ngựa

Vinh Nhung đứng trên bãi cỏ của trại nuôi ngựa theo yêu cầu của Phó Ưng Phủ.

Khán giả thấy cậu chỉ đứng yên như vậy, chụp một bức ảnh nhanh thôi cũng đã có một bức ảnh đẹp, không khỏi cảm thán:

[Vinh Nhung đẹp trai quá đi! (hai mắt hình trái tim)]

[Gương mặt đẹp, da trắng, tỷ lệ cơ thể lại hoàn hảo (chảy nước miếng), một mầm non tốt như vậy nên xuất hiện trên màn ảnh rộng.] [Hôm qua ở buổi hòa nhạc, tôi ngồi phía sau cậu ấy, nhìn cậu ấy suốt buổi ( */∇\* ).]

[Này, bộ đồ hôm nay Vinh Nhung mặc có phải là bộ đã mặc trong ‘thử thách mạo hiểm’ không? Sáng hôm qua ở phòng khách của nhà chung cũng mặc bộ này.]

[Mặc lại cũng được mà, mỗi lần nhìn đều thấy đẹp.]

[Hơn nữa, không phải tổng giám đốc Phó đã mua cho Nhung Nhung mười sáu bộ đồ mới à?]

[Woa! ⊙ω⊙]

Đúng lúc đó, Vinh Nhung nghe thấy tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’, quay đầu lại, thấy Phó Ưng Phủ cưỡi một con ngựa trắng phi tới.

Anh mặc một bộ đồ cưỡi ngựa vừa sang trọng vừa gọn gàng, không đeo kính, đôi mắt sắc sảo trong hoàn cảnh này trông rất oai phong, giống như một quý tộc thời trung cổ có vẻ ngoài điển trai nhưng lại rất thâm trầm.

[Tổng giám đốc Phó thật ngầu quá!]

“HHu… ”

Vinh Nhung tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Phó Ưng Phủ đang cưỡi ngựa. Trước đây cậu chỉ từng xem cưỡi ngựa trên TV, giờ đây nhìn gần mới thấy thật sự rất ngầu.

Phó Ưng Phủ nhận ra sự háo hức trong mắt của Vinh Nhung, hơi bật cười, “Muốn thử không?”

Vinh Nhung gật đầu, lịch sự hỏi: “Được không?”

Phó Ưng Phủ rất sảng khoái nhảy xuống ngựa, “Vậy cậu đi thay đồ trước đi.”

“Được.”

[Vậy tại sao không cùng thay quần áo ngay từ ban đầu?]

[Có lẽ tổng giám đốc Phó muốn có một màn xuất hiện thật ngầu?]

Một lát sau, Vinh Nhung thay bộ đồ cưỡi ngựa xong đi ra, khu bình luận trong phòng livestream lại trở nên sôi động:

[Hoàng tử nhỏ!!!]

[Kiều Kiều mới là hoàng tử nhỏ! Vinh Nhung giống một hiệp sĩ hơn, một thân chính khí, vừa A vừa hoạt bát. Cp với Kiều Kiều rất hợp ?>?<☆]

[A a a sau này Vinh Nhung có thể đóng phim được không, tôi thật sự rất muốn xem cậu ấy mặc đủ loại trang phục khác nhau.]

[Bây giờ tôi đặc biệt mong Vinh Nhung đừng ghép đôi thành công, như vậy tôi có thể đến nơi Vinh Nhung làm việc để làm quen rồi (tôi không đùa đâu).]

[Tôi cũng muốn, tôi cảm thấy điều kiện kinh tế của mình tốt hơn Vinh Nhung một chút, chỉ là ngoại hình hơi bình thường thôi, hy vọng cậu ấy đừng chê tôi hu hu ′△`]

Phó Ưng Phủ nhìn tạo hình mới của Vinh Nhung, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, anh cảm thấy Vinh Nhung rất hợp với kiểu ăn mặc này, điều này anh đã nhận ra từ hôm qua khi Vinh Nhung mặc vest rồi, đó là lý do tại sao hôm nay anh muốn dẫn Vinh Nhung đi mua sắm quần áo.

“Để tôi giúp cậu lên ngựa nhé.” Phó Ưng Phủ chỉ vào bên trái con ngựa rồi nói với Vinh Nhung: “Cậu đứng ở đây trước, mặt hướng về phía yên ngựa.”

Vinh Nhung đứng theo lời anh nói, Phó Ưng Phủ đột nhiên ôm Vinh Nhung từ phía sau, đồng thời nắm lấy tay trái và tay phải của Vinh Nhung, rồi vừa nói vừa thực hiện: “Tay trái cầm cương và nắm lấy lông bờm ngựa, tay phải nắm vào phía bên phải yên sau.”

Vinh Nhung đặt tay vào đúng vị trí, Phó Ưng Phủ buông tay Vinh Nhung, trái tim đang treo lơ lửng của Vinh Nhung cũng theo đó mà hạ xuống.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Phó Ưng Phủ lại nâng chân trái của Vinh Nhung lên, nói: “Gập khớp gối trái lại, đưa chân ra phía sau… rồi cậu dùng chân phải đạp xuống đất, nhờ lực kéo của hai tay và lực nâng của cậu, đưa chân phải lên khỏi mặt đất, sau đó nhanh chóng dùng chân trái chống người dậy, duỗi thẳng chân phải và nhanh chóng vắt qua mông ngựa, nhẹ nhàng ngồi lên yên.”

“Cậu hiểu chưa, nếu không tôi nói lại lần nữa?”

“Hiểu rồi.” Vinh Nhung chỉ cần nghe kỹ, thường nghe một lần là nhớ.

Phó Ưng Phủ hơi ngạc nhiên: “Vậy tôi đếm ngược ba giây, đến số 1 cậu làm theo những gì tôi vừa nói nhé.”

“Được.” Vinh Nhung đã có chút nóng lòng.

“3…2…!”

Vinh Nhung chăm chú lắng nghe, khi tổng giám đốc Phó đếm đến “1”, cậu làm theo những gì Phó Ưng Phủ đã nói, thành công ngồi lên lưng ngựa.

Vinh Nhung vốn nghĩ tiếp theo tổng giám đốc Phó sẽ ở dưới kéo cậu đi, vì trên TV cậu đã thấy như vậy.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Phó Ưng Phủ cũng ngồi lên ngựa.

Vì Phó Ưng Phủ phải cầm cương, nên toàn bộ cơ thể Vinh Nhung bị Phó Ưng Phủ ôm chặt trong lòng.

Quá gần rồi… trong lòng Vinh Nhung muốn cách xa anh một chút, nhưng lại sợ làm ngựa giật mình, đành phải tạm thời không nhúc nhích.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Phó Ưng Phủ hét lên một tiếng “Gia!–”, con ngựa bắt đầu chạy, sự chú ý của Vinh Nhung hoàn toàn bị chuyển dời bởi cảm giác sảng khoái khi cưỡi ngựa.

[Kỳ lạ thật, đặc biệt là đoạn dạy cưỡi ngựa. Thật khó để nói rõ…]

[Vậy là tổng giám đốc Phó đã thích Vinh Nhung rồi à??]

[A a a tại sao vậy???]

[Có thể chỉ là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa không?]

[Một số người muốn làm ngơ thì tôi cũng không ngăn cản đâu.]

[Vậy Kiều Kiều sẽ thế nào?]

[Thật hoang đường, khách mời công lại tự ‘tiêu thụ’ lẫn nhau.]

[Hi hi hi sao tôi lại thấy vậy rất kích thích nhỉ ( ๑>ڡ< ) ☆]

[Huhu vợ yêu Nhung Nhung của tôi, bị Phó Ưng Phủ ‘lợi dụng’ rồi ′;︵;]

Trải nghiệm cảm giác kích thích này, Vinh Nhung có hơi nghiện, cậu quay đầu nhìn Phó Ưng Phủ, vừa mong đợi vừa cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh có thể dạy tôi không? Tôi muốn tự cưỡi một lần.”

Ban đầu Phó Ưng Phủ không có ý định dạy Vinh Nhung, anh muốn cứ ôm Vinh Nhung như vậy mãi, nhưng khi đối diện với ánh mắt mong đợi của Vinh Nhung ở khoảng cách gần như vậy, anh không nhịn được mà đồng ý: “Được.”

Vinh Nhung có chút ngạc nhiên: “Cảm ơn anh.”

“Mỗi tay cầm một dây cương, dây cương luồn ra từ giữa ngón áp út và ngón út, nắm chặt trong lòng bàn tay, ngón cái ấn nhẹ lên trên. Tay trái và tay phải cầm cương phải giữ độ dài bằng nhau.”

“Ngồi thẳng lưng trên yên ngựa, mở rộng ngực, thẳng lưng, cánh tay trên và thân trên giữ thẳng hàng, cẳng tay và dây cương nhìn từ mọi góc độ đều phải tạo thành một đường thẳng.”

Sau đó, Phó Ưng Phủ kiên nhẫn giảng giải và thực hành cùng Vinh Nhung, từ tư thế cơ bản đến các cách điều khiển ngựa tiến lên, rẽ trái, rẽ phải, dừng lại đều được trình diễn một cách chi tiết.

Sau khi Vinh Nhung ghi nhớ các bước, Phó Ưng Phủ nhảy xuống ngựa, để các nhân viên khác cùng anh quan sát Vinh Nhung.

Vinh Nhung làm theo những gì tổng giám đốc Phó đã nói, chậm rãi cưỡi ngựa trên bãi cỏ.

Phó Ưng Phủ nhìn nụ cười rạng rỡ của Vinh Nhung, đột nhiên cảm thấy vẻ đẹp không thể kiểm soát này cũng khá thú vị.

ps: Thật sao? Chiếm đủ ‘lợi ích’ rồi mới nói những lời này đấy?ω?

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.