Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 40



Trên đường đi đến sân bóng rổ, cách sân thể dục gần 200 mét, Kiều An liên tục thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh. Với tính cách cởi mở, Kiều An thường vẫy tay chào khi thấy người khác nhìn mình, nụ cười rạng rỡ của hắn làm không ít người đỏ mặt.

Kiều An vui vẻ nói: “Mẹ tớ là người Trung Quốc, sau này nếu có cơ hội, tớ cũng muốn cưới một cô gái Trung Quốc.”

Thẩm Thành lạnh lùng đáp: “Thấy ai cũng thích, không có cô gái Trung Quốc nào thích cậu đâu.”

“Chỉ là tớ chưa gặp đúng người thôi mà.” Kiều An vừa đi vừa nhìn Thẩm Thành, đột nhiên nghĩ ra: “Còn cậu thì sao, Thẩm? Cậu đã gặp đúng người chưa?”

Trong đầu Thẩm Thành hiện lên một bóng hình, lòng hơi xao động, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ vẻ bình thản: “Chưa có.”

Kiều An thăm dò: “Thật sao?”

Thẩm Thành vừa định trả lời thì bước chân khựng lại. Trước mắt bọn họ, trên sân bóng rổ, ánh nắng giữa trưa chiếu xuống, Giản Thời Ngọ mặc đồng phục màu xanh nhạt, đứng rất gần một nam sinh cao to. Từ góc độ này nhìn qua, Giản Thời Ngọ như đang ngả vào lòng người kia, còn nam sinh kia lại có vẻ hơi ngại ngùng.

Cảnh tượng này thật quá bất ngờ.

Kiều An bật cười: “Nam sinh Trung Quốc cũng phóng khoáng ghê.”

Thẩm Thành không cười nổi, nếu người khác nhìn thấy hắn trước đây thì sẽ đánh giá là một học sinh hiền lành, nho nhã.  

Nhưng bây giờ, vẻ mặt của hắn dần trở nên lạnh lùng, sắc bén và nguy hiểm. Khi Kiều An còn định nói thêm gì đó, Thẩm Thành đã bước thẳng về phía sân bóng.

Trên sân, Giản Thời Ngọ vẫn đang so chiều cao, vừa giơ tay lên đo khoảng cách: “Tớ và cậu cũng chỉ chênh nhau chút xíu thôi mà.”

Chu Hạo đỏ mặt tía tai, không còn tâm trạng so đo cao thấp, hắn lúng túng nói: “Nhưng cậu vẫn lùn hơn.”

Giản Thời Ngọ giận tím cả mặt: “Nửa cái đầu thôi mà, cậu nhìn kỹ xem, có mỗi chút xíu thế này mà cậu…”

Cánh tay đang giơ giữa không trung của Giản Thời Ngọ đột nhiên bị ai đó nắm chặt, cảm giác lạnh lẽo làm cậu rùng mình. Cậu quay đầu lại và thấy ánh mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm của Thẩm Thành.

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: “Thẩm Thành?”

Thẩm Thành dùng chút sức kéo cậu ra khỏi phạm vi của Chu Hạo, để cậu đứng sau lưng mình. 

Trên sân bóng, hai chàng trai cao lớn đối diện nhau, phong thái hoàn toàn khác biệt, một người thì tràn đầy sức sống, người còn lại thì nho nhã mà lại khiến người khác không dám xem thường.

Chu Hạo nhìn người mới xuất hiện, không vui: “Cậu là ai?”

Thẩm Thành không để ý đến Chu Hạo, mà cúi xuống hỏi Giản Thời Ngọ: “Cậu ta là ai?”

Giản Thời Ngọ đột nhiên thấy chột dạ, cậu nói: “Đội bóng rổ bên Tam Trung.”

Mặc dù Thẩm Thành và Chu Hạo đều cao như nhau, nhưng đứng cạnh Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ lại có cảm giác mình trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám làm càn, như con thỏ nhỏ gặp sói xám nguy hiểm, bản năng nói với cậu rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Thành hỏi: “Quen lắm à?”

Giản Thời Ngọ thành thật đáp: “Chỉ chơi bóng với nhau có vài lần thôi.”

Chu Hạo nhìn thấy Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn trả lời Thẩm Thành, trong khi với mình thì toàn từ chối, hắn ta tự nhiên tức giận, nhìn Thẩm Thành rồi nói với Giản Thời Ngọ và đám bạn: “Bọn tớ hôm nay cũng muốn luyện tập, các cậu muốn chơi không? Nếu muốn thì đấu một trận luôn đi?”

Giản Thời Ngọ nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ khó xử, nhìn qua Hầu Tử và mấy người bạn, thật ra bọn họ không có sợ, nhưng hôm nay chỉ là buổi luyện tập bình thường, hai thành viên của đội bóng rổ do hôm trước hơi quá chén say xỉn giờ vẫn chưa khỏe, chưa đến trường.

Có một nam sinh trong đội nhìn về phía Thẩm Thành và Kiều An, nhỏ giọng hỏi: “Hai cậu học sinh mới có biết chơi bóng không?”

Hầu Tử thì thầm: “Thẩm Thành nói cậu ta không giỏi lắm.”

Chu Hạo thấy bọn họ cứ thì thầm, nhíu mày nhìn Giản Thời Ngọ nói: “Có chơi không? Lần này tớ sẽ không nương tay đâu, chỉ vì lần trước lỡ làm mặt cậu bị thương nên mới nhường thôi.”

Giản Thời Ngọ nghe xong liền tức giận trừng mắt nhìn.

Trận đấu trước kia là thành quả của sự khổ luyện mà cậu cùng các đồng đội đã dồn hết công sức để chuẩn bị. Vậy mà sao trong miệng Chu Hạo lại thành chuyện nhường nhịn?

Giản Thời Ngọ tức giận nói: “Ai cần ngươi phải nhường?”

Chu Hạo nhìn cậu như con thỏ nhỏ giận dỗi, nở một nụ cười: “Chẳng lẽ mấy cậu nghĩ rằng mấy cậu có thể đánh thắng được bọn tớ?”

Đội bóng rổ của trường Tam trung đã từng tham gia giải cấp tỉnh. Chưa kể, đối mặt với đội bóng của của Nhất trung như thế này, Chu Hạo tự tin mình và các đồng đội sẽ giành phần thắng.

Lần trước, đáng lẽ ra họ đã có thể dễ dàng giành chiến thắng, nhưng khi thấy cậu thỏ con ấy vì bị thương mà mắt đỏ lên, không hiểu sao hắn lại bị thu hút bởi vẻ mặt đáng thương đó.

Thật ra hắn không cố ý nhường, nhưng sau khoảnh khắc đó, hắn không còn ở trong trạng thái tốt nhất nữa.

Giản Thời Ngọ tức giận nắm tay tiến tới: “Chu Hạo, cậu cũng tự tin quá rồi…”

Cậu mới đi được một nửa thì cánh tay đã bị ai đó giữ lại. Người đứng bên cạnh cậu từ nãy giờ không lên tiếng, Thẩm Thành lạnh lùng nhìn Giản Thời Ngọ, nhẹ giọng hỏi: “Mặt cậu bị thương là do hắn?”

Giản Thời Ngọ hơi sững sờ.

Chuyển đề tài đột ngột như vậy khiến cậu gần như không theo kịp.

Nhưng Thẩm Thành đã buông tay, hắn xắn tay áo đồng phục, để lộ cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ, rồi nói với Hầu Tử: “Còn thiếu vị trí nào?”

Hầu Tử theo bản năng trả lời: “Tiền phong, hậu vệ.”

Thẩm Thành gật đầu: “Tiền phong để tôi, hậu vệ để Kiều An.”

Hầu Tử ngạc nhiên: “Thẩm Thành, không phải cậu nói không giỏi chơi bóng rổ sao?” 

Nhưng Chu Hạo không cho Hầu Tử có cơ hội để nói tiếp, mà chỉ khinh thường cười: “Tiền phong? Cậu tự tin quá nhỉ, cậu chơi bóng giỏi đến mức nào?”

Thẩm Thành nhướng mày: “Cứ thử rồi sẽ biết.”

Chu Hạo cười mỉa.

Hắn không coi trọng loại công tử nhã nhặn như Thẩm Thành, và càng khó chịu hơn khi thấy Giản Thời Ngọ có vẻ nể phục hắn hơn hẳn mình. Hôm nay, hắn nhất định sẽ cho Giản Thời Ngọ thấy rõ, loại người này có gì hay ho chứ.

Trận bóng bắt đầu.

So với đội hình phối hợp tốt của đối thủ, việc Thẩm Thành và Kiều An phải vào đội để cứu tình thế rõ ràng khiến đội của Giản Thời Ngọ yếu thế hơn. Ngay cả đồng đội của cậu cũng không quá tin tưởng, nếu ở trong trạng thái tốt nhất, đối đầu với đội của Chu Hạo đã rất khó khăn, huống chi…

“Thật không thể tin nổi!”

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Trên sân, một thân ảnh linh hoạt lướt đi với tốc độ nhanh chóng, lợi dụng sự khinh thường của đối thủ, trong vài giây đã khéo léo vượt qua hàng phòng ngự và ghi bàn.

Cả sân im lặng.

Thẩm Thành, cái người trông nhã nhặn kia lại có sức bật cực mạnh, xử lý bóng như thể đó là một trò chơi đơn giản, không cần phối hợp, mà chính quả bóng như đang theo lệnh hắn.

Mặt Chu Hạo sầm xuống.

Các đồng đội khác cũng bắt đầu nhận thấy sự nguy hiểm của Thẩm Thành và tập trung dồn lực vào việc ngăn chặn hắn. Họ không thể để một học sinh mới như Thẩm Thành đánh bại bọn họ, mất mặt biết bao!

“Chặn hắn lại.”

“Không thể để hắn ghi bàn nữa.”

Chu Hạo cũng tập trung phần lớn sự chú ý vào Thẩm Thành. Khi bọn họ hợp lực nhắm vào một người, liệu Thẩm Thành dù có giỏi đến mấy cũng có thể làm gì được?

“Cậu giữ chặt người của đối thủ, bóng chuyền cho tớ!”

Giản Thời Ngọ hét lên từ đầu sân bên kia.

Không chút do dự, Thẩm Thành chuyền bóng qua ngay, không chần chừ, nhanh chóng như thể họ đã phối hợp với nhau vô số lần trước đây.

Nhận được bóng, Giản Thời Ngọ ngay lập tức bị đối thủ áp sát, nhưng cậu nhanh chóng chuyển bóng sang cho Kiều An: “Kiều An, đỡ lấy!”

Đây là một trận đấu tràn đầy hứng khởi. Mặc dù có hai người mới gia nhập đội, nhưng không ai trong đội tỏ ra e ngại hay bài xích, dù ban đầu có chút căng thẳng,nhưng dần dần các thành viên khác cũng thả lỏng  hơn và tham gia vào cuộc chơi.

Bóng chuyền qua chuyền lại và rồi lại trở về tay Giản Thời Ngọ. Cậu nhận ra Thẩm Thành đang bị vài người kèm chặt từ xa, nhưng ánh mắt mà Thẩm Thành gửi tới cho cậu khiến cậu hiểu rằng hắn muốn cậu chuyền bóng. Dù lý trí nói rằng vị trí của Thẩm Thành quá xa so với rổ, và hắn cũng từng nói không giỏi chơi bóng rổ…

Đối thủ lại vây quanh cậu.

Không do dự, Giản Thời Ngọ ném bóng: “Thẩm Thành, đón lấy!”

Hình ảnh thân quen đó lướt qua hàng phòng ngự, tiếp được bóng và ném mạnh từ giữa sân. Tất cả mọi người trên sân đều nín thở theo dõi bóng bay thành một đường parabol, và cuối cùng ——

“Loảng xoảng!”

Bóng rơi thẳng vào rổ, rồi nhẹ nhàng lăn xuống mặt sân.

Trong khoảnh khắc đó, sân bóng rổ yên lặng, rồi đột nhiên, ai đó hét lớn, khán giả ngoài sân bắt đầu sôi trào. Tin đồn về trận đấu với hai học sinh mới gia nhập đã lan ra khắp nơi, càng ngày càng nhiều học sinh đến xem. Những người đã quen với sự hống hách của đội Tam Trung không thể không hò hét trong niềm hưng phấn.

“Tuyệt quá!”

“Đó là học sinh lớp nào?”

“Bóng ba điểm đó!!!”

Đội bóng rổ trường Tam Trung nổi bật với cách chơi bóng theo kiểu truyền thống mạnh mẽ, những người chơi bóng dữ dội. Khi Hầu Tử cầm bóng, đối thủ thậm chí còn âm thầm đẩy cậu một cái, làm cậu loạng choạng và họ cướp bóng. Hầu Tử kêu lên: “Các cậu…”

Ở đây không có trọng tài, khán giả bên ngoài không thể nhìn rõ.

Đội Tam Trung bắt đầu sử dụng những chiến thuật gian lận của mình. Khi họ lướt qua Giản Thời Ngọ, cậu cũng cố gắng cướp bóng. Cậu di chuyển rất linh hoạt và nắm bắt rất tốt quỹ đạo di chuyển của đối thủ. Dù không phải là cầu thủ xuất sắc nhất trong đội, nhưng cậu lại rất giỏi cướp bóng, nhiều lần Tam Trung cướp được bóng từ Hầu Tử thì Giản Thời Ngọ lại cướp lại từ họ.

Điều này khiến đội Tam Trung nhận ra rằng Giản Thời Ngọ là đối thủ cần phải bị loại bỏ trước tiên.

Trên sân, Giản Thời Ngọ vừa thoát khỏi vòng vây của vài người thì một quả bóng từ đội Tam Trung bay thẳng tới cậu, với tốc độ nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng. Theo bản năng, cậu nhắm mắt lại chờ đợi cú va chạm đau đớn.

“Phanh!”

Ai đó kéo cậu vào lòng, bóng đập mạnh vào người Thẩm Thành.

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên nhìn hắn: “Thẩm Thành?”

Những người khác cũng vây lại.

Bọn họ nói đó chỉ là một pha chuyền bóng bất ngờ, có thể giải thích là ngoài ý muốn.

Đội Tam Trung tận dụng cơ hội này để ghi bàn, và sau khi ăn mừng, họ tiến lại đây với thái độ giả tạo: “Xin lỗi nhé, không biết các cậu sẽ chạy đến đó. Không sao chứ?”

Thẩm Thành cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ còn áo sơ mi trắng bên trong, mồ hôi thấm nhẹ trên khuôn mặt lạnh lùng. Đối mặt với nụ cười đầy tự mãn của họ, hắn chỉ đáp lại một cách điềm tĩnh: “Không sao.”

Đội Tam Trung không nói gì thêm.

“Cuối cùng cũng ghi được một bàn, muốn vui thì cứ vui đi, vì…” Thẩm Thành nhặt quả bóng lên, thu hồi vẻ mặt thờ ơ thường ngày, mắt hắn nheo lại: “Đây sẽ là bàn thắng cuối cùng của các cậu.”

____ 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.