Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 36



Editor: Stop

***

Nhiệt độ vào sáng sớm vẫn khá lạnh, trong không khí bị phủ một làn sương mỏng.

Quán ăn sáng ở lầu dưới đều đã mở, tiếng chào hàng thân thiện nối tiếp nhau, mùi thơm của các loại đồ ăn trộn lẫn.

Độ Niệm đẩy cánh cửa chống trộm bước ra ngoài, băng qua đường, đi qua hết quán ăn sáng này đến quán ăn sáng khác. Có ông chủ quen biết chào hỏi với y, y cũng mỉm cười nói chào buổi sáng. Mọi thứ vẫn bình thường và tốt đẹp như thường lệ.

Nếu không có một tên chướng mắt nào đó theo sau y.

Phó Kiêu đã vứt chiếc áo khoác bẩn vào thùng rác ở tầng dưới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, trái ngược hoàn toàn với những người mặc quần áo ấm áp trên đường.

Rất nhiều người tò mò mà liếc nhìn họ.

Không chỉ vì quần áo của Phó Kiêu, còn vì dung mạo và khí chất nổi bật của hắn, khuôn mặt tuy có vết bầm tím nhưng không hề kỳ lạ, mà còn cộng thêm một chút khí chất ngang ngược.

Chưa kể đến Phó Kiêu đi cùng Độ Niệm, càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Độ Niệm bước nhanh hơn, mãi đến khi đi ra đường lớn, y mới quay đầu lại, không kiên nhẫn liếc nhìn Phó Kiêu: “Tránh xa tôi ra, toàn là mùi khói thuốc.”

Phó Kiêu nghe lời lùi lại một chút, nhưng vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.

Ngoại trừ vết thương trên mặt, hắn còn có những vết bầm tím lớn ở ngực và chân. Độ Niệm ngày hôm qua không chút lưu tình, mỗi lần đánh đều dùng lực rất mạnh, nếu đổi thành người khác bị mấy đòn đó, có lẽ còn phải nằm viện dưỡng thương mấy ngày.

Phó Kiêu không sợ đau, ngày hôm qua sự chú ý của hắn luôn đặt trên người Độ Niệm, gần như không cảm thấy đau.

Mãi đến khi hắn đứng ngoài cửa nhà Độ Niệm, nghe thấy Độ Niệm ở trong nhà nói muốn bôi thuốc cho Thịnh Văn Nhiên, hắn mới cảm nhận được sự đau đớn trên người.

Không chỉ đau ở chỗ Độ Niệm đánh hắn, những chỗ khác cũng đau, giống như những nỗi đau mà hắn đã bỏ qua mấy chục năm nay cùng nhau ùa về, khiến hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Hắn đứng ngoài cửa, nghĩ đến Độ Niệm trước kia dịu dàng với hắn, tự hỏi có phải Độ Niệm bây giờ cũng sẽ giống như vậy, nghiêm túc giúp Thịnh Văn Nhiên bôi thuốc, không chừng trên mặt còn lộ ra vẻ đau lòng.

Phó Kiêu nhớ rõ hắn đã đánh vào bụng Thịnh Văn Nhiên, vậy nên Độ Niệm sẽ còn vén áo Thịnh Văn Nhiên lên, bôi thuốc lên bụng cậu ta.

Phó Kiêu biết vết thương của mình chắc chắn còn nặng hơn Thịnh Văn Nhiên, nhưng đây là do chính Độ Niệm gây ra, Độ Niệm sẽ không thương tiếc hắn.

Hắn đứng ngoài cửa ghen tị đến phát điên, nhưng hắn lại không thể làm gì được, chỉ có thể đi xuống tầng dưới mua vài bao thuốc lá, châm lửa từng điếu một, cuối cùng bình tĩnh lại.

Vốn dĩ hắn chưa từng chạm vào thuốc lá, nhưng sau khi Độ Niệm rời đi ở đời trước, hắn mới bắt đầu dùng thuốc lá để tê mỏi chính mình.

Bây giờ thấy bộ dáng chán ghét của Độ Niệm, Phó Kiêu lại bắt đầu hối hận. Hắn phải sớm nghĩ đến chuyện Độ Niệm không thích mùi thuốc lá, vậy mà lại để Độ Niệm nhìn thấy hắn hút nhiều thuốc như vậy.

Lại thêm hành động kích động ngày hôm qua, Độ Niệm chắc chắn sẽ càng chán ghét hắn.

Phó Kiêu hối hận không kịp, nhớ lại đêm qua ở ngoài cửa suy nghĩ cả một đêm, mím môi, gọi Độ Niệm một tiếng.

Độ Niệm bước nhanh, tưởng rằng đã bỏ lại Phó Kiêu ở phía sau, nhưng không ngờ hắn vẫn đi theo mình. Y nghe thấy Phó Kiêu gọi mình, nhưng không quay đầu lại.

“Độ Niệm, ngôi nhà của chúng ta đã trang hoàng như trước, nếu ở bên ngoài không quen, em có thể quay về.” Giọng nói từ tính của Phó Kiêu có chút khàn khàn, “Nếu em không muốn gặp tôi, tôi có thể chuyển ra ngoài.”

Độ Niệm không định để ý đến Phó Kiêu, nhưng sau khi nghe được những lời này, y không khỏi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Nhà của chúng ta? Hôm qua anh muốn đưa tôi đến đó à?”

Phó Kiêu sửng sốt, thanh âm đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Hôm qua hắn nghe được Độ Niệm đang ở cùng người khác, lý trí trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, hắn chỉ muốn đoạt lại Độ Niệm. Nhưng trong mắt y, lại là hắn muốn nhốt y lại như trong đời trước.

Nhưng hắn căn bản không có ý nghĩ như vậy, hắn chỉ là không chịu được người khác thân cận như vậy với Độ Niệm, chỉ muốn cùng Độ Niệm quay về đời trước, khi mà không có ai có thể chen vào hai người họ.

“Tại sao tôi phải quay về với anh?” Độ Niệm lại hỏi: “Phó Kiêu, anh không có cuộc sống của riêng mình sao?”

Thân thể Phó Kiêu cứng đờ, cổ họng chua chát.

Kiếp trước hắn đã phải sống một cuộc đời không có Độ Niệm rồi, nhưng bây giờ Độ Niệm đang đứng trước mặt hắn, hỏi hắn có không có cuộc sống của riêng mình hay sao.

Chẳng lẽ muốn hắn nhìn Độ Niệm cùng người khác trải qua cuộc sống của riêng họ hay sao?

Độ Niệm không đợi hắn trả lời, xoay người rời đi.

Phó Kiêu theo bản năng đi theo mấy bước rồi dừng lại. Hắn sợ nếu đuổi theo y, Độ Niệm sẽ để hắn quay về sống cuộc sống của chính mình, giống như đời trước.

Hắn nhìn bóng lưng Độ Niệm đi xa, đứng trên đường hồi lâu, nhiệt độ trên người dần dần bị gió lạnh lấy đi, toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Mãi đến khi điện thoại trong túi reo lên, hắn mới cử động cơ thể cứng ngắc, lấy điện thoại ra.

Bên kia điện thoại là giọng của trợ lý Diệp: “Ngài Phó, ngài Thịnh vừa gọi điện hỏi sao tối qua ngài không đến…”

Phó Kiêu có chút không kiên nhẫn: “Vậy mà cũng phải báo cho tôi sao?”

Lúc đầu đúng là hắn đã có hẹn tối qua, nhưng sau đó đã yêu cầu trợ lý Diệp thay hắn đi. Nếu đối phương không hài lòng, có thể trực tiếp hủy bỏ hợp tác, không lẽ còn mong hắn đến cửa xin lỗi sao?

Trợ lý Diệp lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn người đang mỉm cười ngồi đối diện, liên tục xin lỗi với bên kia điện thoại.

Phó Kiêu cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hiện tại tâm trí hoàn toàn đặt vào Độ Niệm, nhất thời cũng không có tìm hiểu kỹ càng.

Sau khi Độ Niệm thoát khỏi Phó Kiêu, sắc mặt cũng không khá hơn là mấy.

Y không ngờ Phó Kiêu lại nói ra những lời vô lý như vậy, thậm chí còn muốn y quay về căn nhà đó.

Chẳng lẽ Phó Kiêu vẫn giống như đời trước, nghĩ rằng y rời ra hắn thì sống không nổi, nên chuyện gì cũng do hắn quyết định?

Độ Niệm đến trung tâm huấn luyện, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn vào gương hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm tình.

Y cho dù một chút cũng không muốn Phó Kiêu ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình.

Nếu như Phó Kiêu không có ký ức đời trước, thì đời này hai người có lẽ sẽ không có bất kỳ liên quan nào. Nhưng điều ngang trái là hắn vẫn nhớ rõ mọi chuyện, còn muốn đảo lộn quỹ đạo cuộc sống của y. Y tuyệt đối sẽ không thất bại lần nữa.

Độ Niệm tập trung làm việc, không còn nghĩ đến Phó Kiêu nữa.

Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Độ Niệm đưa học sinh cuối cùng ra đại sảnh, chào tạm biệt rồi đi vào phòng nhân viên.

Vừa bước vào, tiếng nhạc quen thuộc vang lên bên tai tôi. Một đồng nghiệp nữ đang tựa lưng vào ghế, cúi đầu xem video trên điện thoại, tiếng nhạc phát ra từ đó.

Độ Niệm bình thường không hay nghe nhạc, nhưng đoạn nhạc này khiến y cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe ở đâu.

“Thầy Độ,” đồng nghiệp đang xem video trên điện thoại nhìn thấy y, lập tức vẫy tay, “Người này trông giống em trai mà anh mang theo ngày hôm đó. Mau đến xem.”

Ngày hôm đó, Độ Niệm đưa Thịnh Văn Nhiên đi dã ngoại cùng mọi người trung tâm huấn luyện, rất nhiều giáo viên và đồng nghiệp có ấn tượng sâu sắc với cậu. Hơn nữa, Thịnh Văn Nhiên có ngoại hình nổi bật, dễ làm người khác ghi nhớ. Nên bây giờ đồng nghiệp xem một đoạn chơi guitar trên mạng, lập tức nhĩ đến Thịnh Văn Nhiên.

Độ Niệm đi tới nhìn qua, thiếu niên trong video ngồi ở trên sân khấu quán bar, đầu hơi cúi xuống, không thấy rõ khuôn mặt, những ngón tay thon dài đang gảy đàn ghi-ta.

Chỉ cần liếc một cái, y đã nhận ra đó là Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên trước kia đã được tính là một người nổi tiếng nhỏ trên phố quán bar, nhưng những người không đến quán bar thì không biết cậu. Nhưng khi ngày càng có nhiều người đến quán bar để chụp ảnh và quay video, thì ngày càng nhiều người trên mạng biết đến Thịnh Văn Nhiên.

Bài hát trong video Độ Niệm mới nghe Thịnh Văn Nhiên hát một lần, nên vừa rồi nghe thấy chỉ thấy quen quen, nhất thời không nghĩ tới.

Những đồng nghiệp khác cũng đi tới nhìn xem, sau đó liên tục gật đầu: “Trông rất giống.”

Độ Niệm cười nói: “Đó chính là cậu ấy.”

Các đồng nghiệp đều giật mình, lại gần xem kỹ hơn, một người trong số họ chỉ vào tài khoản đăng video này, ngạc nhiên nói: “Người này có rất nhiều fan, bình thường cô ấy chỉ đăng video của những người nổi tiếng, em trai cậu lợi hại quá!”

“Tôi cũng thấy rồi!” Một đồng nghiệp khác cho họ xem điện thoại, trên màn hình cũng có đoạn video đó, nhưng là tài khoản khác đăng lên.

“Người này cũng có rất nhiều fan.”

Độ Niệm nhìn qua, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi một chút, y tự lấy điện thoại ra xem.

Mặc dù có rất nhiều video về Thịnh Văn Nhiên, nhưng hầu hết đều do những khách quen của quán bar đăng tải bằng tài khoản mạng xã hội cá nhân, số lượng người xem cũng có hạn. Hiện tại, hai tài khoản có nhiều người theo dõi đã xuất hiện đăng video của Thịnh Văn Nhiên, cả hai đều là video giống nhau, nghĩ thế nào cũng thấy có gì đó không ổn.

Không ngờ vừa mở app video đã thấy tài khoản thứ ba đăng video này.

Độ Niệm biết một số tài khoản marketing trên app này sẽ đăng nội dung giống như những tài khoản khác để ké độ hot*, nhưng Thịnh Văn Nhiên thậm chí còn không được coi là nổi tiếng trên mạng, cậu đâu có nhiều độ hot để những tài khoản marketing này ké?

*Tôi định để là “ké fame” nhưng tôi nghĩ hào hoa thanh lịch như Độ chắc không biết từ “ké fame” đâu >v

Thịnh Văn Nhiên không có hứng thú với nổi tiếng, hôm nay đột nhiên nhận được nhiều sự chú ý như vậy, cậu cũng không quá phấn khích, thậm chí còn không vui bằng khi Độ Niệm khen bài hát mới viết của cậu viết rất hay.

“Đáng tiếc là chắc gần đây em không đi quán bar được rồi.” Cậu đang nói thì động phải vết thương trên mặt, không khỏi hít một hơi.

Độ Niệm thả lỏng hơn một chút, hỏi cậu hôm nay bôi thuốc chưa, nhận được câu trả lời khẳng định mới cúp điện thoại.

Nếu chuyện hôm nay thật sự chỉ là ngoài ý muốn thì chắc sẽ không gây tổn hại gì lớn cho Thịnh Văn Nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cậu là được.

Càng có nhiều người ủng hộ Thịnh Văn Nhiên, nói không chừng là một chuyện tốt.

Lúc Độ Niệm đang suy nghĩ, bước chân của y đột nhiên dừng lại.

Người khiến y khó chịu từ hôm qua đến sáng nay, người mà y đã quên mất, lại xuất hiện bên lề đường.

Âm hồn bất tán.

Buổi sáng sau khi Phó Kiêu trở về, hắn ở công ty suy nghĩ cả một ngày, muốn cùng Độ Niệm giải thích rõ ràng mọi chuyện, xin lỗi chuyện ngày hôm qua.

Hắn đã luyện tập những điều định nói vô số lần, nhưng bây giờ đến nghe hắn nói mà Độ Niệm cũng không muốn, y đi thẳng qua trước mặt hắn, coi hắn như không khí.

Phó Kiêu đuổi theo y, kiên nhẫn gọi: “Độ Niệm.”

Nghe Phó Kiêu gọi tên mình, lông mày y nhíu chặt, bước nhanh hơn.

“Độ Niệm, tôi muốn nói chuyện với em, có được không?” Phó Kiêu đi theo y, ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cầu xin người như thế này, dù giọng nói nhẹ nhàng đến mấy cũng vẫn có chút cứng ngắc.

Độ Niệm cuối cùng cũng nhìn hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên y nghe thấy Phó Kiêu dùng loại câu nói này, mặc dù nghe không có vẻ chân thành, nhưng ít ra so với trước kia đã dễ chịu hơn một chút.

“Sau khi nói chuyện xong, anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?” Độ Niệm dừng lại hỏi hắn.

Kỳ thực Độ Niệm cảm thấy mình cùng Phó Kiêu chẳng có gì để nói, nhưng nếu như sau khi nói chuyện với y mà Phó Kiêu có thể từ bỏ, không đến tìm y nữa thì nói chuyện với hắn cũng không là gì.

Phó Kiêu có chút vui mừng khi thấy y dừng lại, cho rằng Độ Niệm chịu nghe hắn nói, nghe được những lời này, trái tim lại lần nữa trầm xuống.

Độ Niệm không muốn nghe hắn nói, y chỉ muốn hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa mà thôi.

Nhưng nếu Độ Niệm chịu nói chuyện với hắn, đối với hắn đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Quai hàm Phó Kiêu căng chặt, hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”

Độ Niệm nhìn hắn một hồi, khẽ chớp mắt: “Đi đâu?”

“Tới một nhà hàng gần đây đi.” Phó Kiêu dừng một chút, bổ sung mấy chữ: “Em thấy sao?”

Độ Niệm không từ chối: “Được.”

Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, Phó Kiêu sửng sốt một lát mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt hiện lên một tia vui mừng, vội vàng dẫn Độ Niệm lên xe của mình.

Độ Niệm rũ mắt đi theo hắn đến ven đường.

Phó kiêu một mình lái xe tới đây, đi đến ghế phụ giúp Độ Niệm mở cửa, yết hầu hắn vô thức chuyển động.

Kiếp trước hắn rất ít lái xe chở Độ Niệm, phần lớn là tài xế lái xe, hắn cùng Độ Niệm ngồi ở phía sau. Thế nên vào lúc này, Phó Kiêu thực sự có chút lo lắng.

Sau khi Độ Niệm ngồi vào ghế phụ, Phó Kiêu đóng cửa lại cho y, vòng qua ghế lái ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào ghế lái, Phó Kiêu quay đầu nhìn Độ Niệm mấy lần, cổ họng có chút nghẹn lại, hắn không thể tin được Độ Niệm đang ngồi ở ghế phụ của mình. Mãi đến khi Độ Niệm nghi hoặc nhìn qua, hắn mới nhanh chóng nhìn về phía trước, khởi động xe.

Mặc dù chỉ nói là đi đến một nhà hàng gần đó, nhưng Phó Kiêu liếc nhìn Độ Niệm trong gương chiếu hậu, quyết định đi đến một nhà hàng xa một chút.

Chiếc xe chạy êm ru trên đường.

Độ Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số chiếc xe chạy vượt qua, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cau mày liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái bên cạnh: “Hết xăng?”

Trước kia thì phóng xe như không muốn sống, hôm nay lại chạy như rùa?

Phó Kiêu siết chặt tay lái. Tất nhiên là hắn cố tình lái xe chậm lại, chỉ để ở trong xe với Độ Niệm lâu hơn một chút. Nhưng nếu hắn nói ra, Độ Niệm nhất định sẽ lại không vui.

Hắn đang định đạp ga thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ho nhẹ một tiếng: “Chân còn hơi đau.”

Độ Niệm ban đầu chưa phản ứng lại, liếc nhìn chân hắn, sau đó mới nhớ tới cú đá ngày hôm qua.

Lúc đó y đã dùng hết sức lực, hôm nay Phó Kiêu còn có thể đứng dậy, đã coi là rất tốt rồi.

Độ Niệm cũng không thúc giục hắn nữa, sợ trên đường xảy ra chuyện, mất nhiều hơn được.

Chiếc xe chạy trên đường với tốc độ chậm, nếu không phải thương hiệu xe quá nổi bật, không có chiếc xe nào khác dám đến gần vì sợ trầy xước, nếu không sẽ bị mắng suốt dọc đường.

Nhưng cho dù đi chậm đến đâu, cuối cùng vẫn đến nơi.

Xe vừa dừng trước cửa nhà hàng, Độ Niệm liền tháo dây an toàn xuống xe, không đợi Phó Kiêu tới mở cửa cho y.

Người ở ngoài cửa nhìn thấy Phó Kiêu liền lập tức cung kính cúi đầu, dẫn bọn họ vào trong.

Không gian bên trong rất trang nhã, bình phong tinh xảo được sắp xếp một cách có trật tự, một vài bức tranh nổi tiếng treo trên tường. Nhưng Độ Niệm không có tâm tình thưởng thức, đi theo người dẫn đường tiến vào trong phòng, ngồi xuống bàn ăn.

Người dẫn đường nhanh chóng rời đi, đóng cửa phòng cho họ.

Phó Kiêu ngồi xuống đối diện y, ánh mắt hơi cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên bàn ăn có mấy món ăn đã được chuẩn bị, còn nóng hổi, ​​Độ Niệm thản nhiên liếc nhìn, phát hiện đều là món ưa thích của y.

Y làm ngơ trước đồ ăn trên bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Kiêu: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Phó Kiêu đặt tay lên bàn: “Chúng ta ăn chút gì đi.”

“Tôi không đến đây để ăn cơm.” Độ Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không chút cảm xúc, “Có chuyện gì thì nói đi, tôi vội về nhà.”

Từ “nhà” khiến đôi mắt Phó Kiêu tối sầm lại, hắn biết Độ Niệm đang ám chỉ nơi y sống cùng Thịnh Văn Nhiên.

“Nếu lại là những lời sáng nay, thì không cần phải nói nữa.” Độ Niệm chú ý tới biểu tình của hắn biến hóa, lạnh lùng nói.

“Không,” Phó Kiêu vội vàng phủ nhận, cụp mắt xuống, “Tôi chỉ muốn xin lỗi em.”

“Xin lỗi?” Độ Niệm lặp lại lời nói của hắn, giọng điệu có chút nghi hoặc: “Vì cái gì?”

Y thực lòng cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì dù là kiếp trước hay kiếp này, Phó Kiêu đã làm quá nhiều chuyện làm y thấy phiền. Chỉ mỗi một câu xin lỗi, y thực sự không biết Phó Kiêu đang ám chỉ chuyện gì.

Nhưng đối với Phó Kiêu, những lời này lại thật mỉa mai.

Phó Kiêu trong mắt hiện lên một tia đau đớn, thanh âm trầm thấp: “Bởi vì chuyện tối hôm qua, và… chuyện đời trước.”

Sắc mặt Độ Niệm hơi thay đổi.

“Lúc đó tôi đã hiểu lầm em…”

“Được rồi.” Giọng điệu Độ Niệm bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác, “Chuyện của đời trước tôi sẽ không để tâm nữa, nếu đây là điều anh muốn nói với tôi thì tôi đi trước.”

Những lời này khiến trái tim của Phó Kiêu chìm xuống.

Sẽ không để tâm những chuyện đời trước, Độ Niệm nhất định không chỉ ám chỉ sự hiểu lầm đó, mà còn ám chỉ tất cả những chuyện xảy ra giữa họ ở đời trước.

Mặc dù trong lòng đã chìm xuống đáy, nhìn thấy Độ Niệm chuẩn bị rời đi, Phó Kiêu vẫn khó nhọc đổi chủ đề: “Chuyện xảy ra tối qua cũng là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên làm chuyện bất kính với em.”

Độ Niệm kiên nhẫn nghe hắn nói, nhìn đồng hồ trên tường: “Ồ, nói xong chưa?”

Phó Kiêu thực ra vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng dường như mỗi lời hắn nói ra chỉ khiến Độ Niệm muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức.

Trước kia Độ Niệm nguyện ý nghe hắn nói, hắn lại rất ít nói những lời này với y, nhưng bây giờ khi Độ Niệm không muốn nghe nữa, hắn lại có rất nhiều điều muốn nói ra.

“Độ Niệm…”

Một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói tiếp theo của Phó Kiêu.

Độ Niệm cúi đầu nhìn tên người gọi, lập tức bắt máy.

“Ừ” lông mày y giãn ra, giọng điệu thoải mái hơn: “Anh không sao, trên đường gặp phải tiếp thị, một lát nữa sẽ quay lại.”

Nghe được lời nói trong điện thoại, khóe miệng Độ Niệm bất giác nở nụ cười: “Dây đàn lại đứt rồi à? Hàng xóm không đến tận cửa tìm đấy chứ?”

Thịnh Văn Nhiên bị thương không thể đến quán bar, không muốn ra ngoài nên ở nhà chơi ghi-ta để giết thời gian, không ngờ vừa chơi được một lúc, dây lại lại bị đứt.

“Bây giờ anh về, lát nữa đi ngang qua cửa hàng nhạc cụ sẽ mua dây cho em.” Độ Niệm đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi vừa nói vừa bước ra ngoài.

Phó Kiêu vừa mới nghe điện thoại đã biết người ở đầu bên kia là ai, nhưng hắn không ngờ rằng chỉ mới nói vài câu, Độ Niệm đã muốn rời đi.

Hắn vội vàng đứng dậy: “Độ Niệm, chúng ta còn chưa nói xong mà.”

Độ Niệm liếc hắn một cái, nói gì đó với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.

“Xin lỗi, tôi có việc gấp.”

“Việc gấp? Chuyện của tên đó là chuyện gấp phải không?” Phó Kiêu không muốn tin.

Không phải là hắn không nghe thấy vừa rồi những gì Độ Niệm nói, mà chỉ là một sợi dây đàn mà thôi, Độ Niệm còn nói là chuyện gấp.

Trước kia Độ Niệm chỉ đặt chuyện của hắn ở vị trí quan trọng nhất, nhưng bây giờ trong lòng y, bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn hắn.

Độ Niệm không nói gì, nhưng sự thật đã rõ ràng.

“Chuyện của anh tôi đã nghe xong rồi, hy vọng anh có thể giữ lời, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Y vòng qua Phó Kiêu, rời khỏi phòng ăn.

Phó Kiêu đứng im tại chỗ, niềm vui lúc ban đầu đã biến mất, trong lòng hắn giống như có một lỗ hổng bị xé toạc, máu rỉ ra.

Độ Niệm từ trong phòng ăn đi ra, người đàn ông mặc vest lập tức chỉ đường cho y, đang định gọi taxi cho y, y ngăn người đàn ông lại: “Không cần đâu, tôi tự về.”

Y đã nhìn ra ngoài cửa sổ xe trên đường đến đây, nhớ rằng cách nhà hàng không xa có một trạm xe buýt, ngồi vài trạm là về đến nhà.

Ngay lúc y chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một người đi về phía y.

Độ Niệm ban đầu không để ý đến, nhưng ánh mắt của người đàn ông đó lại nhìn thẳng vào người y, khiến y có chút khó chịu, cau mày quay đầu lại.

Đó là một khuôn mặt xa lạ, đôi mắt hơi nhếch lên, trông hơi giống hồ ly.

Người đàn ông bắt gặp ánh mắt của y, hắn cũng không tránh né, ngược lại mỉm cười với y, rồi đi vào nhà hàng.

Độ Niệm sửng sốt một chút, nghĩ đến nụ cười của người đàn ông có vẻ quen quen, nhưng y lại không hề quen biết một người như vậy, cũng không nhớ mình đã từng gặp người này ở đâu.

Y cũng không nghĩ nhiều nữa, quay người bước vào màn đêm.

***

Đôi lời editor:

Lâu rồi không gặp ^^

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.