Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 35



Editor: Stop

***

Ánh sáng trong ngõ lờ mờ, đèn đường cách đó không xa phát ra một tiếng “lạch tạch”, nhấp nháy không ngừng, cuối cùng chịu không nổi dập tắt.

Gió đêm thổi qua, có thể nghe thấy từ sâu trong ngõ truyền đến từng tiếng kêu yếu ớt của mèo hoang.

Thân hình Phó Kiêu ẩn trong bóng tối, một lúc lâu không hề động đậy.

Đôi mắt hắn che kín tơ máu, không chớp mắt nhìn Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên đứng chung một chỗ, trên trán nổi lên những đường gân xanh đáng sợ, vết thương trên tay càng chảy máu nhanh hơn, nhưng dường như hắn đã không còn cảm nhận được đau đớn.

Lời vừa rồi của Độ Niệm không ngừng vọng lại trong đầu hắn.

Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng hắn lại không thể ghép nó lại, thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Vốn dĩ đã sống cùng nhau?

Trong khoảng thời gian này, Độ Niệm vẫn luôn ở chung với người này sao?

Phó Kiêu cảm giác như mình bị ngàn dao cắt thành từng mảnh, sự điên cuồng bị hắn nhốt trong lồng sắp bộc phát.

Độ Niệm nhìn thấy bộ dáng của Phó Kiêu, căng thẳng theo bản năng, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của hắn, sợ hắn đột nhiên phát điên.

Kiếp trước vào cái đêm y trốn khỏi nhà, vẻ mặt của Phó Kiêu cũng giống bây giờ, sau đó Phó Kiêu gọi người đem tới một sợi dây thừng, trói y vào đầu giường.

Ai mà biết lần này hắn nổi điên sẽ lại làm ra chuyện gì.

Giằng co một hồi, Phó Kiêu tiến về phía trước một bước, tới gần Thịnh Văn Nhiên đang bị thương, bước chân không tiếng động của hắn giống như một con thú đã sẵn sàng xé nát kẻ thù.

Lông tơ toàn thân Độ Niệm dựng đứng, y hạ giọng cảnh cáo: “Phó Kiêu!”

Y để Thịnh Văn Nhiên dựa vào tường, sau đó tiến lên một bước che trước người Thịnh Văn Nhiên, ngăn cản bước chân của Phó Kiêu.

Trong tình huống bình thường, Độ Niệm còn không chắc mình có thể đánh lại Phó Kiêu hay không, càng đừng nói là một Phó Kiêu không lý trí như hiện tại, y càng không nắm chắc.

Y hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen kịt của Phó Kiêu, bàn tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, đề phòng hành động tiếp theo của Phó Kiêu.

Đúng lúc này, Phó Kiêu đột nhiên cúi người xuống.

Độ Niệm còn chưa kịp ý thức được hắn định làm gì, thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên đảo lộn, y bị Phó Kiêu trực tiếp khiêng trên vai.

Một tay Phó Kiêu dùng lực kinh người ấn trên eo y, bụng Độ Niệm đè lên bờ vai rắn chắc của Phó Kiêu, đè ép dạ dày đến buồn nôn.

Bị khiêng đi mấy bước, Độ Niệm còn đang không tin được từ từ phản ứng lại.

Y không ngờ được Phó Kiêu lại có hành động giống hệt đời trước. Nhưng lần này Phó Kiêu muốn đưa y đi đâu?

Tại sao đã sống lại một đời, Phó Kiêu vẫn tuỳ tâm sở dục mà khống chế cuộc sống của y?

Sự không thể tin được trong lòng Độ Niệm dần dần chuyển thành tức giận, y dùng sức giãy giụa trên vai Phó Kiêu.

Đời trước y sở dĩ dễ dàng bị Phó Kiêu khiêng về phòng, là bởi vì mấy ngày liên tục đều không ăn được, thể lực không chống đỡ nổi, Phó Kiêu mới có thể thành công.

Nhưng tình huống hiện tại đã khác, Độ Niệm không có khả năng dễ dàng bị Phó Kiêu thao túng.

Y dùng hết sức đẩy Phó Kiêu ra, khuỵu gối đập mạnh vào ngực Phó Kiêu, nhận thấy sức lực của hắn đã giảm đi một chút, y lập tức nhảy xuống.

Mới vừa đứng vững, Độ Niệm đã đấm thẳng vào mặt Phó Kiêu.

Phó Kiêu bị đánh đến nghiêng đầu, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao mím chặt.

Im lặng hồi lâu, Phó Kiêu quay đầu lại, khóe môi có thêm một vệt máu. Sắc mặt hắn nặng nề, không nói gì.

Tay Độ Niệm vẫn còn chút run rẩy, tức giận vì bị hành động vừa rồi của Phó Kiêu.

Y vẫn chưa nguôi giận, lại nhấc chân đá thật mạnh vào đầu gối Phó Kiêu, không giữ lại chút lực nào.

Phó Kiêu không trốn tránh cũng không đánh trả, cứng rắn nhận một cú đá mạnh mẽ, như thể bị đóng đinh tại chỗ.

Độ Niệm bình ổn lại một chút hô hấp, không thèm nhìn Phó Kiêu đang im lặng nữa, xoay người đi về phía Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên vừa rồi nhìn thấy Độ Niệm bị Phó Kiêu khiêng đi, gấp như kiến bò trên chảo, nhưng bị đánh một quyền vào bụng, căn bản không đứng dậy được, đỡ tường mới đi về phía trước được vài bước.

Hiện tại nhìn thấy Độ Niệm trở về, trái tim treo lên mới hơi buông xuống, lập tức lo lắng hỏi: “Độ Niệm, anh không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Độ Niệm kéo tay cậu, đặt lên vai y, đỡ cậu về nhà.

Cảnh tượng vừa rồi khiến Thịnh Văn Nhiên vẫn còn sợ hãi, ban đầu cậu còn không nhìn rõ người tấn công mình là ai, khi nghe thấy Độ Niệm gọi tên Phó Kiêu thì có chút khiếp sợ.

Một Phó Kiêu luôn bình tĩnh, dường như không có cảm xúc trước mặt người ngoài, thế nhưng lại có lúc bộc phát như vậy.

Nhưng hiện tại đau đớn trên người làm Thịnh Văn Nhiên không có tâm tư suy nghĩ nhiều, được Độ Niệm giúp đỡ, đi đến dưới chung cư.

Độ Niệm một tay lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa bảo vệ ở tầng dưới, sau đó đỡ cậu lên cầu thang.

Thịnh Văn Nhiên nắm lấy tay vịn cầu thang, dồn sức nặng của mình lên tay vịn để Độ Niệm không quá mệt.

Không ai trong số họ để ý rằng khi cánh cửa bảo vệ phía sau sắp tự động đóng lại, thì lại bị một bàn tay đẩy ra.

Đến cửa nhà, Độ Niệm đỡ Thịnh Văn Nhiên vào phòng khách, để cậu ngồi xuống sofa trước, sau đó mới đi ra cửa đóng cửa.

Trong thời khắc cửa sắp đóng lại, y nhìn thấy một bóng đen đứng trên cầu thang, gần như hòa vào hành lang tối tăm.

Đèn cảm biến bên ngoài sáng lên, chiếu sáng bóng người đó.

Phó Kiêu vậy mà đi theo bọn họ về đây, còn theo họ lên lầu, nhưng không biết vì cái gì mà dừng lại ở cầu thang, như thể bị một kết giới vô hình chặn lại.

Chỗ Độ Niệm đấm hắn trên mặt bị bầm tím, vết máu trên khóe môi còn chưa lau, ánh mắt đen tối.

Đây là lần đầu tiên Độ Niệm nhìn thấy Phó Kiêu chật vật như vậy, y đứng ở cửa một lúc, mặt không biểu cảm đối diện với Phó Kiêu.

Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, như có điều muốn nói với y, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đèn cảm biến bên ngoài vụt tắt.

Độ Niệm không nghĩ ngợi lập tức đóng cửa lại, khoá trái.

Trong phòng khách, Thịnh Văn Nhiên miễn cưỡng ngồi dậy, từng bước đi đến tủ thuốc, lấy hộp thuốc ra, bắt đầu tự bôi thuốc cho mình.

Độ Niệm vừa bước tới liền nhìn thấy vết thương trên mặt cậu và vết bầm tím khủng khiếp dưới chiếc áo sơ mi bị vén lên.

Y biết Phó Kiêu lúc phát điên sẽ không có lý trí, nhưng không ngờ hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Thịnh Văn Nhiên còn thoải mái cười với y: “Cũng may hắn không làm gì anh, nếu không sẽ đau lắm đấy.”

Độ Niệm trầm lặng một lát, trong lòng biết mình đã liên luỵ khiến Thịnh Văn Nhiên bị thương, Thịnh Văn Nhiên khẳng định cũng rõ ràng, nhưng cậu lại không nói gì.

“Xin lỗi em.”

Thịnh Văn Nhiên chớp chớp mắt: “Cũng không phải lỗi của anh.”

Độ Niệm lấy thuốc mỡ từ trong tay cậu, giúp cậu bôi lên vết bầm tím trên lưng khi bị va vào tường, vừa bôi thuốc vừa nói xin lỗi: “Giữa anh và hắn ta có chút chuyện chưa giải quyết được, cho nên mới liên luỵ đến em. “

Y vốn tưởng rằng Phó Kiêu sẽ sớm từ bỏ việc đi tìm mình, cho nên trước đó chưa bao giờ đề cập chuyện của Phó Kiêu với Thịnh Văn Nhiên, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

“Đó là vấn đề của hắn.” Thịnh Văn Nhiên cau mày, bắt đầu bênh vực y, “Dính phải người như hắn thật xui xẻo, làm gì có ai giải quyết vấn đề theo cách đó.”

Độ Niệm nhẹ nhàng cười một chút.

Đúng thật là y xui xẻo.

Bôi thuốc xong, Thịnh Văn Nhiên trở về phòng.

Vừa rồi Độ Niệm đi vào quá gấp, tuỳ ý cởi giày để ở cửa, y đứng dậy đi ra cửa nhặt đôi giày để vào tủ.

Thịnh Văn Nhiên cầm quần áo đi ra, đi về phía phòng tắm, áo sơ mi trên người đã bị cởi ra, trên cơ bắp gầy gò có vài vết bầm tím.

Lúc này Độ Niệm mới nhớ ra, vừa rồi Thịnh Văn Nhiên chưa đi tắm đã bôi thuốc.

Vừa đóng cửa tủ giày lại, y vừa nhắc nhở: “Văn Nhiên, tắm xong lại ra bôi thuốc lần nữa.”

Độ Niệm vừa nói xong, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.

Cách âm của căn nhà này từ trước đến nay đều không tốt, đôi khi còn có thể nghe rõ ràng tiếng hàng xóm nói chuyện ngoài cửa, lúc này y đang đứng ở cửa, nghe được âm thanh bên ngoài cũng không có gì ngạc nhiên.

Độ Niệm chỉ nghĩ là hàng xóm đi ngang qua nên cũng không để ý.

Thịnh Văn Nhiên tắm xong, lại ngồi trong phòng khách bôi thuốc thêm lần nữa, cậu quay đầu sang hướng khác, không cho Độ Niệm nhìn thấy bộ dáng cậu đau đến nhếch miệng.

Đột nhiên, cậu hơi ngửi ngửi, ngơ ngác nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái hỏi: “Sao lại có mùi thuốc lá nhỉ?”

Tầng của họ không có người hút thuốc, nếu là người hút thuốc từ các tầng khác đi ngang qua, mùi thuốc lá sẽ không nồng nặc như vậy.

Độ Niệm cũng ngửi thấy mùi khói thuốc đó.

Y nhíu mày, “Có lẽ là người ở tầng trên hoặc là tầng dưới.”

Một lúc sau, mùi thuốc lá không những không tan đi mà càng ngày càng đậm, như có người đang đứng trong nhà họ hút thuốc.

Độ Niệm đợi Thịnh Văn Nhiên bôi thuốc xong trở về phòng, muốn ra ngoài xem có chuyện gì, nhưng vừa đi tới cửa, y đột nhiên dừng lại.

Y nhớ tới hình như trên hành lang vẫn còn một người.

Như để xác nhận sự nghi ngờ của y, âm thanh bật lửa rõ ràng vang lên ngoài cửa.

Độ Niệm trước kia vì muốn tặng quà cho Phó Kiêu, cũng có một đoạn thời gian nghiên cứu bật lửa, âm thanh bật lửa vừa rồi, nghe là biết không hề rẻ tiền.

Không ai sống trong tòa nhà này có thể dùng một chiếc bật lửa đắt tiền như vậy.

Lúc này căn bản không cần mở cửa, cũng có thể đoán được người đang hút thuốc bên ngoài là ai.

Độ Niệm không mở cửa, trở về phòng khách, cất hộp thuốc sau đó trở về phòng. Cuối cùng cũng không còn ngửi thấy mùi khói thuốc nữa.

Trước kia Phó Kiêu hẳn là không hút thuốc, y tặng bật lửa cho Phó Kiêu nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng, cũng chưa từng ngửi được mùi thuốc lá trên người hắn.

Nhưng y cũng không muốn biết vì sao Phó Kiêu lại bắt đầu hút thuốc, cho dù có hút đến hỏng phổi cũng không liên quan gì đến y, chỉ cần không hút thuốc trước cửa nhà y là được.

Nghĩ đến ngày mai khi ra ngoài có thể sẽ thấy tàn thuốc khắp nơi, Độ Niệm có chút phiền lòng.

Sống lại một đời mà Phó Kiêu đến nửa chút tiến bộ cũng không có, lại còn thêm một đống tật xấu, còn không bằng một Phó Kiêu mà y vừa mới gặp khi ở đời trước.

Độ Niệm ở trong phòng hồi lâu, chờ đến khi cảm thấy Phó Kiêu chắc đã rời đi rồi, mới cầm quần áo tắm ra khỏi phòng.

Không ngờ vừa mở cửa ra, y lại ngửi thấy mùi khói thuốc, nhưng đã nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều, như thể hắn đứng ở chỗ khác.

Mí mắt y giật giật, chống cự lại ý muốn lao ra ngoài đuổi người đi, nén cơn giận đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, Độ Niệm dậy sớm như thường lệ.

Rửa mặt xong, y cầm lấy một miếng bánh mì nướng, ăn xong liền chuẩn bị ra ngoài, vừa bước tới cửa lại ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Bàn tay Độ Niệm đặt trên khoá cửa hơi khựng lại, sau đó mở cửa ra.

Thân hình cao lớn của Phó Kiêu ngồi ở cửa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt như sói trong nháy mắt khóa chặt trên người Độ Niệm.

Một đêm trôi qua, vết thương trên mặt hắn còn chưa được bôi thuốc, thoạt nhìn càng thêm rõ ràng.

Giữa các ngón tay hắn là điếu thuốc chưa châm lửa, lòng bàn tay nắm một chiếc bật lửa thuần bạc.

Dù không muốn nhớ lại, nhưng Độ Niệm vẫn nhìn rõ ràng, chiếc bật lửa này giống hệt chiếc bật lửa y tặng cho Phó Kiêu ở đời trước.

Phó Kiêu tựa hồ cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm y một hồi, mới nhìn căn nhà ở phía sau, không biết là muốn nhìn cái gì.

Độ Niệm đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt của Phó Kiêu.

Y liếc nhìn điếu thuốc trong tay Phó Kiêu, sau đó cúi đầu nhìn xuống đất, cứ tưởng sẽ nhìn thấy tàn thuốc và đầu lọc vương vãi trên mặt đất, nhưng không ngờ mặt đất lại sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì.

Độ Niệm nhớ rõ hành lang của bọn họ không có thùng rác, y nghi hoặc nhìn một vòng, phát hiện Phó Kiêu cởi áo khoác xuống vứt sang một bên, bên trên phủ đầy tàn thuốc cùng đầu lọc, còn có những lỗ thủng do bị đầu thuốc đốt cháy.

Ánh mắt Độ Niệm dừng trên áo khoác đắt tiền một chút, sau đó mắt lại, bước ngang qua trước mặt Phó Kiêu.

Phó Kiêu như một con sói đói nhìn thấy thịt, hắn nhặt áo khoác trên mặt đất lên, từng bước từng bước theo sau y.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.