Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 25



Editor: Stop

***

Độ Niệm nói xong liền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với Phó Kiêu.

Y không ngờ lại gặp được Phó Kiêu ở chỗ này, cũng không biết vì sao Phó Kiêu lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thậm chí còn đi tới trước mặt y.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Phó Kiêu cũng giống như y, vẫn mang theo những ký ức từ kiếp trước.

Nhưng trước đó 62 đã nói với Độ Niệm, ngoại trừ y, trên thế giới này không ai có thể lưu giữ ký ức kiếp trước, lại làm Độ Niệm có chút do dự.

Y không chút dấu vết mà đánh giá Phó Kiêu trước mặt.

Mái tóc Phó Kiêu được chải chuốt tỉ mỉ, quần áo trên người hình như cũng được chọn lựa cẩn thận, phong cách của hắn có chút khác biệt so với trước đây, ăn mặc như thể đang đi xem mắt.

Cách ăn mặc này hiển nhiên là thành công, các cô gái đi lại trên đường đều lén liếc nhìn hắn, trong mấy phút bọn họ nói chuyện đã có rất nhiều cô gái đỏ mặt.

Tuy rằng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng bởi vì trước đó có 62 đảm bảo, Độ Niệm vẫn nguyện ý tin tưởng Phó Kiêu xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Khi Độ Niệm đang đánh giá Phó Kiêu, Phó Kiêu cũng đang tham lam khoá chặt ánh mắt trên người Độ Niệm.

Sau khi trở về từ nước S, hắn lại bận rộn một thời gian, tuy có kinh nghiệm từ kiếp trước nên nhiều việc đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng bắt đầu lại không phải là một chuyện đơn giản. Mãi đến hôm nay hắn mới có thời gian đi tìm Độ Niệm.

Trước khi gặp Độ Niệm, Phó Kiêu vẫn luôn sợ Độ Niệm sẽ giống hắn, cũng có ký ức kiếp trước.

Nếu Độ Niệm vẫn nhớ những chuyện đó, chắc chắn dù thế nào đi nữa cũng sẽ không tha thứ cho hắn, hắn cũng không có cách nào đến gần Độ Niệm.

Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt Độ Niệm, Phó Kiêu mới biết bản thân lo lắng quá rồi.

Ánh mắt Độ Niệm bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người xa lạ, không yêu cũng không hận.

Nếu Độ Niệm vẫn còn nhớ những chuyện kiếp trước, thì không thể không hận hắn, cũng không thể bình tĩnh đối mặt với hắn như vậy.

Biết Độ Niệm không có ký ức trước kia, trong lòng Phó Kiêu vừa vui mừng vừa phức tạp. Hắn tiến lên một bước, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Độ Niệm nhíu mày, “Tiên sinh?”

Giọng nói của y trong trẻo thanh lãnh, không một tia cảm xúc, lạnh đến thấu lòng người.

Phó Kiêu phục hồi tinh thần, nhớ tới lời Độ Niệm vừa nói, ho nhẹ một tiếng: “Không phải tôi muốn học, tôi đến xem hộ người khác thôi.”

Độ Niệm không nóng không lạnh liếc mắt nhìn Phó Kiêu một cái.

Không biết ai có thể làm cho Phó Kiêu đến tận đây một chuyến, chẳng lẽ Phó Kiêu có một đứa con mà y không biết sao?

“Bên trong có thể tuỳ ý tham quan, xin cứ tự nhiên.” Độ Niệm không có hứng thú với chuyện của Phó Kiêu, y chỉ phương hướng cho hắn rồi muốn rời đi.

Nhưng lại bị Phó Kiêu ngăn trước mặt.

“Em có thể dẫn tôi đi tham quan được không?”

Còn khoảng hai mươi phút nữa bắt đầu lớp học tiếp theo, Độ Niệm vốn định từ chối, nhưng nhìn thoáng qua trung tâm huấn luyện, lời từ chối lại không thể nói ra khỏi miệng.

Nhân viên trong trung tâm huấn luyện của họ vốn dĩ đã ít, dù y không dẫn Phó Kiêu đi tham quan, thì vẫn phải phiền đến các giáo viên khác, không bằng để y nhanh chóng giải quyết.

Hơn nữa, y đã sớm buông xuống mấy chuyện trước kia, tuy rằng không muốn nhìn thấy Phó Kiêu, nhưng lúc này Phó Kiêu đối với y chỉ là một vị khách bình thường mà thôi.

Trên mặt Độ Niệm không có biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn Phó Kiêu đi vào trung tâm huấn luyện.

Phó Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Độ Niệm, khống chế xúc động muốn lại gần y, theo sau y đi vào trong.

Hắn rất ít khi thấy bóng lưng của Độ Niệm.

Tuy rằng họ ở bên nhau hơn ba năm, nhưng mỗi lần dù ở nhà hay ra ngoài, Độ Niệm đều đi ở bên cạnh hoặc phía sau hắn. Mỗi lần muốn tách ra, đều là hắn quay người rời đi trước.

Có lẽ Độ Niệm đã nhìn bóng lưng của hắn rất nhiều lần.

Nghĩ tới đây, trong lòng Phó Kiêu lại khó chịu.

“Đây là phòng tập, nơi học sinh học võ.” Âm thanh nhàn nhạt của Độ Niệm vang lên.

Phó Kiêu rời mắt khỏi Độ Niệm, nhìn về nơi y đang giới thiệu cho hắn.

“Ở đằng kia còn có một phòng tập khác cũng có cách bài trí giống như ở đây. Thưa tiên sinh, ngài có muốn xem tiếp không?”

Độ Niệm nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Nhưng Phó Kiêu không có chút ý thức tự giác nào, khi nghe thấy từ “tiên sinh” trong miệng Độ Niên, trong lòng ngứa ngáy đến kỳ lạ, thậm chí còn muốn nghe y gọi thêm mấy lần nữa.

Tuy rằng hắn càng muốn nghe Độ Niệm gọi hắn là “A Kiêu” như trước.

Phó Kiêu bình tĩnh gật đầu: “Chúng ta đi xem xem.”

Độ Niệm không nói gì, quay người dẫn hắn đi xem một phòng tập khác.

Ánh mắt Phó Kiêu vẫn luôn khoá chặt vào Độ Niệm, thỉnh thoảng Độ Niệm dừng lại nói với hắn gì đó, hắn mới chậm chạp dời mắt đi.

Tuy đang vội nhưng Độ Niệm vẫn giới thiệu cặn kẽ với Phó Kiêu, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, câu chữ rõ ràng, nghe rất thoải mái.

Lần đầu tiên Phó Kiêu phát hiện, nghe người ta nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.

Trước kia Độ Niệm cũng nói chuyện với hắn như thế này. Khi đó Độ Niệm dường như có vô số điều muốn nói, thường xuyên nói chuyện với hắn rất lâu, giọng điệu sẽ dịu dàng hơn bây giờ rất nhiều, ánh mắt cũng chuyên chú chỉ nhìn một mình hắn.

Chỉ là lúc đó hắn không đủ kiên nhẫn để nghe, thường xuyên ngắt lời Độ Niệm. Mỗi lúc như vậy, Độ Niệm sẽ nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó lại lặng lẽ dừng lại.

Sau này, Độ Niệm đã học được cách không nói những điều không cần thiết với hắn.

“Tiên sinh?”

Giọng nói của Độ Niệm khiến hắn hoàn hồn.

Nhìn vẻ mặt của Phó Kiêu, Độ Niệm liền biết vừa rồi hắn không nghe những gì y nói.

Chẳng qua y từ lâu đã sớm quen với thói xấu không nghe người khác nói chuyện của Phó Kiêu, nên cũng không thèm để ý, chỉ lặp lại câu cuối cùng: “Chúng ta đã tham quan xong rồi.”

Phó Kiêu sửng sốt trong giây lát, hắn không ngờ chuyến tham quan lại kết thúc nhanh như vậy.

Nhưng trung tâm huấn luyện này thực sự không lớn, sau khi đi xem hai phòng tập chính thì cũng không còn gì để tham quan nữa.

Đang lúc hắn suy nghĩ nên nói gì để ở lại với Độ Niệm thêm lúc nữa thì một giọng nói trẻ con vang lên: “Thầy Độ!”

Một đứa bé mặc bộ võ phục cỡ nhỏ chạy tới, ôm lấy chân Độ Niệm, chớp chớp mắt: “Khi nào thì bắt đầu học ạ?”

Độ Niệm nhìn thấy đứa nhỏ, đôi mắt cong lên, ngồi xuống nói chuyện với đứa bé: “Tiểu Diệp hôm nay đến thật sớm, còn có mười phút nữa mới bắt đầu học nha.”

Giọng điệu của y là giọng điệu dịu dàng mà Phó Kiêu quen thuộc, nhưng đây là loại dịu dàng dùng để dỗ dành một đứa trẻ.

Đứa bé vui vẻ gật đầu, cúi người hôn thật mạnh vào mặt Độ Niệm, quay mông bỏ chạy.

Phó Kiêu ngẩn ra, sau đó âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhóc này.

Độ Niệm đứng lên, nhìn thấy Phó Kiêu còn chưa rời đi, nụ cười trên mặt lại biến mất: “Tôi đưa ngài ra ngoài nhé?”

Phó Kiêu mím môi mỏng, bắt chước xưng hô của đứa bé vừa rồi: “Thầy Độ, có thể cho tôi số điện thoại được không? Sau này còn thuận tiện liên lạc.”

“Được.” Độ Niệm dứt khoát lưu loát đọc cho hắn một dãy số.

Đợi Phó Kiêu vui vẻ lưu số vào điện thoại xong, liền nghe thấy Độ Niệm nói: “Nếu ngài có thắc mắc gì thì có thể gọi vào số này, trung tâm chúng tôi sẽ giải đáp cho ngài.”

Số điện thoại y đưa chính là của trung tâm huấn luyện.

Bàn tay cầm điện thoại của Phó Kiêu siết chặt, một lúc lâu sau mới thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Độ Niệm không nói gì nữa, đưa Phó Kiêu ra khỏi trung tâm huấn luyện rồi quay lại lớp học.

Không phải y không cảm nhận được sự không thích hợp của Phó Kiêu.

Phó Kiêu chắc chắn không phải người có thể nói chuyện ôn tồn với người khác, càng đừng nói đến người lạ.

Nhưng y cảm thấy không chừng Phó Kiêu cũng bị giấc mơ ảnh hưởng.

Cũng giống như Phó Đinh, trước mặt người khác là một hỗn thế ma vương, nhưng trước mặt y lại thu liễm vài phần, chính là vì bị giấc mơ ảnh hưởng.

Có lẽ Phó Kiêu đã bị giấc mơ đánh lừa, nhầm tưởng y là người rất quan trọng, cho nên thái độ mới mềm mỏng hơn.

Độ Niệm không để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, rất nhanh đã quên mất.

Công việc của y diễn ra suôn sẻ, Thịnh Văn Nhiên cũng đang phát triển không ngừng.

Danh tiếng của Thịnh Văn Nhiên trên phố quán bar ngày càng lớn, công việc kinh doanh của Điêu Tàn cũng ngày càng tốt hơn, rất nhiều người đến đây để xem cậu biểu diễn.

Có những quán bar khác ra giá cao để đào Thịnh Văn Nhiên, nhưng đều bị cậu từ chối.

Chuyện này vốn dĩ Độ Niệm không biết, Thịnh Văn Nhiên cũng không nói, là ông chủ trong lúc vô tình nói cho y.

Thịnh Văn Nhiên không nói cho y, có lẽ là không muốn y biết chuyện này, cho nên y cũng không đi hỏi Thịnh Văn Nhiên.

Hôm nay, Độ Niệm đang dạy tiết cuối cùng của buổi chiều.

Trong giờ giải lao, y bước ra khỏi phòng tập để hít thở không khí, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài.

Thịnh Văn Nhiên cười cười vẫy tay với y.

Độ Niệm kinh ngạc đi tới, hỏi cậu: “Sao em lại tới đây? Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?”

Thịnh Văn Nhiên hát trong quán bar, thường xuyên đến rạng sáng mới về nhà, phần lớn thời gian ban ngày đều là để nghỉ ngơi.

Lúc này mới khoảng ba giờ chiều, bình thường lúc này Thịnh Văn Nhiên vẫn còn đang ngủ.

“Buổi chiều em đã tỉnh rồi, ra ngoài mua chút đồ đi qua nơi này, liền muốn thuận tiện đến đón anh tan làm.”

Thịnh Văn Nhiên chưa từng thấy Độ Niệm mặc võ phục, không khỏi nhìn thêm mấy lần, thoáng thấy mồ hôi trên xương quai xanh Độ Niệm, ngượng ngùng dời tầm mắt.

Độ Niệm cười một chút: “Anh còn có nửa tiết nữa, em có muốn về trước không?”

“Không cần,” Thịnh Văn Nhiên vội vàng trả lời, “Em ở đây đợi anh.”

Độ Niệm nói thêm vài câu với cậu rồi quay lại lớp học.

Bên ngoài phòng tập có một tấm kính lớn, có phụ huynh đứng đó nhìn con mình, Thịnh Văn Nhiên cũng bước tới, ghé vào tấm kính nhìn vào trong.

Khi biết Độ Niệm tìm được công việc làm huấn luyện viên karate, cậu đã ngạc nhiên rất lâu, không ngờ Độ Niệm còn có kỹ năng đẳng cấp như vậy. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, Thịnh Văn Nhiên vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Thân hình Độ Niệm từ trước đến nay vẫn luôn thon gầy, làm cho người ta có cảm giác y rất yếu ớt, nhưng bây giờ lại mặc một bộ võ phục karate, vòng eo thon gọn dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận, mỗi một động tác đều gọn gàng đẹp đẽ.

Thịnh Văn Nhiên nhìn chăm chú, miệng há hốc, cảm giác Độ Niệm trước mắt như một người hoàn toàn khác.

Cậu càng xem càng tập trung, mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu mới hoàn hồn lại.

Độ Niệm lau mồ hôi đi ra, vừa luyện tập xong nên trên mặt phiếm hồng, nói với cậu một tiếng: “Đợi anh thay quần áo rồi chúng ta về.”

Thịnh Văn Nhiên ngơ ngác nhìn y một hồi, sau đó đỏ tai gật đầu: “Được.”

***

*Tiên sinh: Có nhiều bạn chắc đã biết, “Tiên sinh” có hai nghĩa, chỉ cách gọi một người đàn ông một cách lịch sự, và cũng là cách gọi chồng. Ở những chương trước mình đều edit là “ngài”, còn chương này bởi vì ảo tưởng của Phó Kiêu nên mình giữ nguyên là “Tiên sinh”.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.