Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 24



Editor: Stop

***

“Độ Niệm.”

Giọng nói của Thịnh Văn Nhiên vang lên từ cánh cửa khép hờ phía sau.

Độ Niệm còn chưa kịp nhìn người từ căn nhà đối diện đi ra đã quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Cái thùng này cũng bỏ đi sao?” Thịnh Văn Nhiên lục lọi cái thùng trên mặt đất.

“Để anh xem.” Độ Niệm đi vào nhà, cúi xuống nhìn nhìn: “Ừ, thùng này vứt đi thôi.”

Thịnh Văn Nhiên tiếp lấy cái thùng Độ Niệm đang ôm, xếp chồng lên cái thùng trên mặt đất, sau đó bê cả hai cái thùng lên: “Thế để em đem cả hai đi vứt chung luôn.”

Nói rồi cậu ôm hai cái thùng đi ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dáng thoải mái của cậu, Độ Niệm cũng không ngăn cản, ở trong nhà tiếp tục thu dọn những thứ còn lại.

Trên hành lang, một bóng người đứng ở cửa.

Vừa nãy khi Phó Kiêu đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền mở cửa đi ra, nhìn thấy Độ Niệm ôm cái thùng đứng ở cửa, đang quay đầu nhìn vào trong nhà.

Yết hầu hắn lên xuống, bàn tay vô thức siết chặt thành quyền.

Nghĩ đến lát nữa ánh mắt của Độ Niệm sẽ dừng trên người hắn, toàn thân hắn ngay lập tức cứng lại, không biết là vì phấn khích hay căng thẳng.

Trước kia trong mắt Độ Niệm luôn chỉ có mình hắn, hắn cũng cho rằng sẽ luôn như vậy. Nhưng hiện tại hắn lại chỉ vì một cái liếc mắt tuỳ ý của Độ Niệm mà hoảng loạn bối rối, Độ Niệm còn chưa nhìn qua, hắn đã bắt đầu hít thở không thông rồi.

Phó Kiêu nhìn thật kỹ khuôn mặt Độ Niệm, đang nghĩ lát nữa Độ Niệm nhìn sang hắn, hắn phải chào hỏi như thế nào cho tự nhiên nhất.

Nhưng đợi một lúc, Độ Niệm cũng không có nhìn qua, còn đột nhiên xoay người đi vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Trong mắt Phó Kiêu hiện lên một tia mờ mịt hiếm thấy, đứng ở cửa không biết nên đi vào nhà hay tiếp tục đợi.

Chẳng bao lâu, cánh cửa đối diện lại mở ra.

Phó Kiêu cứng người, lập tức lấy lại tinh thần nhìn sang.

Nhưng lần này người đi ra không phải Độ Niệm, mà là một thiếu niên cao lớn, tay ôm chiếc thùng vừa nãy trên tay Độ Niệm.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

Thịnh Văn Nhiên sửng sốt một chút, chào Phó Kiêu đang đứng ở cửa: “Xin chào.”

Cậu không ngờ người dọn đến căn nhà đối diện lại là Phó Kiêu, trong lúc nhất thời sửng sốt, nhưng cậu cũng không quen biết Phó Kiêu nên cũng không tò mò, chỉ lễ phép chào hỏi.

Sắc mặt Phó Kiêu tối sầm, liếc nhìn phía sau lưng Thịnh Văn Nhiên, hồi lâu mới gật đầu: “Xin chào.”

Giọng điệu như có người nợ hắn mấy trăm triệu.

Hắn không ngờ sẽ có người từ nơi ở của Độ Niệm đi ra, hơn nữa lại còn là một thanh niên có dung mạo không tầm thường.

Thanh niên này nhìn hơi quen mắt, nhưng trong lòng Phó Kiêu lúc này đang cực kỳ khó chịu, nhất thời không nhớ ra được đã gặp cậu ở đâu.

Thịnh Văn Nhiên thấy sắc mặt Phó Kiêu không tốt, cũng không dừng lại lâu, chào hỏi xong liền ôm thùng đi xuống tầng.

Phó Kiêu đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa có vết nứt phía đối diện, có xúc động muốn đẩy cửa đi vào.

Nhưng hắn không muốn để lại ấn tượng xấu cho Độ Niệm, nên chỉ có thể kìm nén sự xúc động của mình.

Hắn hít sâu một hơi, dằn lại cơn tức giận trong lòng. Nghĩ kỹ lại thì nam sinh đó có thể chỉ là người thuê chung nhà với Độ Niệm mà thôi.

Phó Kiêu biết Độ Niệm trước khi gặp hắn thì không có nhiều tiền trên người, giá cả ở nước S lại cao như vậy, việc Độ Niệm tìm người chia sẻ tiền thuê nhà là chuyện bình thường.

Gân xanh trên trán hắn giật giật, miễn cưỡng thuyết phục chính mình.

Nhưng sau khi quay người đi vào nhà, Phó Kiêu lại phát hiện có gì đó không đúng.

Chung cư này bố trí một phòng khách và một phòng ngủ, nếu chỉ có một phòng ngủ, sao có thể ở được hai người?

Sắc mặt hắn âm u, bực bội đi đi lại lại trong phòng khách.

Chỉ nghĩ đến việc Độ Niệm cùng người khác sống chung trong một không gian nhỏ hẹp, đã khiến lòng hắn như bị ngâm trong chảo dầu, chứ đừng nói đến việc tưởng tượng Độ Niệm nằm chung giường với người khác.

Cho dù mới chỉ là “có lẽ” thôi, đã khiến hắn muốn phát điên .

Phó Kiêu đi tới đi lui mấy lần, bất chợt đá mạnh vào ghế sô pha giữa phòng khách, phát ra một âm thanh thật lớn.

Chiếc sô pha phát ra một tiếng “cạch” như muốn gãy, rồi từ từ mở ra thành giường.

Vẻ mặt của Phó Kiêu cứng lại.

Ghế sô pha nhà hắn là ghế gấp, vậy có lẽ sô pha nhà Độ Niệm cũng như vậy.

Nếu như vậy, cho dù Độ Niệm ở chung với người đó, cũng không cần phải ngủ chung phòng.

Trái tim Phó Kiêu buông xuống, vẻ mặt cũng dịu lại.

Hắn bước tới cửa, thông qua lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài, cánh cửa nhà đối diện đóng chặt, trên hàng lang cũng không có người.

Tuy biết hai người không ngủ cùng phòng, nhưng Phó Kiêu vẫn không muốn thấy thanh niên kia xuất hiện bên người Độ Niệm.

Bây giờ Độ Niệm đang ở trong nhà, hắn không tiện hành động, lần sau đợi Độ Niệm ra ngoài, hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện với thanh niên kia. Cho dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, hắn cũng phải để cho cậu ta chuyển ra ngoài.

Chỉ cần thanh niên đó rời đi, hắn có thể tìm cơ hội nói chuyện với Độ Niệm, nói không chừng còn có thể chuyển đến nhà Độ Niệm, cùng em ấy sống chung.

Phó Kiêu bình tĩnh lại, tiếp tục an phận sống trong căn chung cư này.

Vài ngày sau, Phó Kiêu mang trái cây gõ cửa căn nhà đối diện.

Mới vừa gõ vài cái, chủ nhà đã cầm chìa khoá đi tới, ngạc nhiên dùng tiếng Anh hỏi hắn tìm ai.

Nghe được Phó Kiêu đang tìm người sống trong căn nhà đó, chủ nhà lắc đầu nói với hắn: “Bọn họ đã trả phòng từ hai ngày trước rồi.”

Vẻ mặt Phó Kiêu cứng đờ, một lúc sau mới trở về phòng, sắc mặt tối sầm ném trái cây vào trong thùng rác.

***

Thịnh Văn Nhiên vừa xuống máy bay liền khoa trương duỗi người một cái, hít một hơi thật sâu.

Khi đi nước S, cậu còn tưởng mình sẽ vĩnh viễn không quay lại, không ngờ cậu không những về nước, mà còn trở về với tâm trạng thoải mái như vậy.

Cậu liếc nhìn Độ Niệm đi bên cạnh mình, càng vui vẻ thêm mấy phần.

Độ Niệm đưa Thịnh Văn Nhiên về căn nhà mà y đã thuê từ trước.

Căn nhà này rộng hơn nơi y ở một mình trước đây, có hai phòng ngủ, rất gần phố bar, y phải chọn rất lâu mới chọn được.

Độ Niệm vốn muốn cho Thịnh Văn Nhiên nghỉ ngơi vài ngày trước khi đến Điêu Tàn làm việc, nhưng cậu lại từ chối không chịu nghỉ ngơi, nên Độ Niệm đành phải đồng ý ngày hôm sau sẽ đưa cậu đến quán bar.

Thịnh Văn Nhiên hai mắt sáng rực, vui vẻ trở về phòng.

Nửa đêm, Độ Niệm ra ngoài rót nước, thấy đèn trong phòng Thịnh Văn Nhiên vẫn sáng, không biết có phải lại luyện tập cả đêm không.

Buổi tối ngày hôm sau, Độ Niệm dẫn Thịnh Văn Nhiên đến Điêu Tàn.

Lúc ông chủ nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, nói hình tượng của cậu rất hợp với quán bar.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn không ít người khen vẻ ngoài của cậu, nhưng bây giờ ở trước mặt Độ Niệm, Thịnh Văn Nhiên vẫn bị ông chủ khen đến đỏ mặt xấu hổ.

Cậu chạm vào đôi tai nóng bừng của mình, cắt ngang lời khen của ông chủ: “Để tôi lên sân khấu biểu diễn thử trước đã.”

“Được thôi.”

Ông chủ dẫn cậu lên sân khấu, sau đó đi về phía Độ Niệm, cười ha hả: “Tiểu Độ, lần này cậu thật sự đã giúp tôi một việc lớn đấy.”

Độ Niệm cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Bây giờ cậu đã về rồi, có muốn tiếp tục làm việc trong quán bar không?” Ông chủ lại hỏi.

Độ Niệm suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không được rồi, tôi vẫn còn chuyện khác phải làm.”

Ông chủ thở dài tiếc nuối: “Vậy à…”

Tiếng đàn guitar vang lên, hai người ngừng trò chuyện, nhìn về phía giữa sân khấu.

Sau khi khúc dạo đầu kết thúc, một giọng nam trầm thấp êm tai vang lên, thông qua micro truyền tới mọi ngóc ngách trong quán bar, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Bài hát còn chưa kết thúc, khách trong quán bar đã nhiều hơn gấp rưỡi, họ gọi đồ uống xong đều nhìn về phía sân khấu.

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, trong quán bar thật lâu không có tiếng động.

Thịnh Văn Nhiên ôm đàn guitar trong tay, chạy đến chỗ Độ Niệm, vừa lo lắng vừa mong đợi hỏi ông chủ: “Thế nào?”

Ông chủ cười đến không khép miệng được: “Rất tốt, rất hay.”

Ông chủ khen ngợi Thịnh Văn Nhiên mấy câu rồi hỏi: “Cậu có ý kiến ​​gì về tiền lương không?”

Thịnh Văn Nhiên đang định nói, nhưng lại bối rối ngậm miệng lại.

Tuy rằng cậu muốn kiếm nhiều tiền hơn để giúp Độ Niệm giảm bớt gánh nặng, nhưng đột nhiên nhớ tới chủ quán bar này là bạn của Độ Niệm, trong chốc lát không biết nên nói muốn nhiều hay muốn ít.

Rối rắm một hồi, Thịnh Văn Nhiên nhìn Độ Niệm cầu cứu.

Độ Niệm bị bộ dáng của cậu làm cho buồn cười, “Em tự quyết định đi.”

Y sợ sự có mặt của mình ở đây sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Thịnh Văn Nhiên, nên nói thêm: “Anh còn có việc phải làm, đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện.”

Độ Niệm ra khỏi quán bar, đi ra đường lớn.

Sở dĩ y từ chối lời đề nghị của ông chủ quay về làm việc ở Điêu Tàn, không phải vì không thiếu tiền, mà vì làm việc trong quán bar ngày đêm đảo lộn, y sẽ không còn sức lực để chăm sóc Thịnh Văn Nhiên – người cũng phải thức suốt đêm.

Nhưng bây giờ y vẫn cần một công việc với thời gian làm việc không quá dài.

Độ Niệm đi dọc theo con đường không biết bao lâu, đột nhiên dừng lại, nhìn tấm biển bên cạnh.

Đó là một trung tâm huấn luyện karate không biết được mở từ bao giờ.

Y bước tới, thấy thông tin tuyển dụng trên màn hình điện tử bên ngoài trung tâm, đang cần tìm huấn luyện viên và nhân viên tạp vụ.

Độ Niệm đọc yêu cầu và mức lương ghi bên trên, do dự một chút rồi bước vào.

Thời gian làm việc ở trung tâm huấn luyện chắc sẽ không quá dài, y muốn thử ứng tuyển huấn luyện viên trước, nếu không được thì sẽ ứng tuyển nhân viên tạp vụ.

Lúc y bước vào, hai mắt cô gái ngồi ở quầy lễ tân sáng lên, đứng dậy nhiệt tình hỏi y có chuyện gì.

Độ Niệm gật đầu với cô ấy: “Xin chào, tôi muốn ứng tuyển làm huấn luyện viên.”

Cô gái sửng sốt một chút, tưởng mình nghe nhầm: “Huấn luyện viên?”

  “Đúng vậy.”

Cô gái mở to mắt, nhìn Độ Niệm từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài chờ một chút, tôi đi gọi huấn luyện viên trưởng đến.”

Cô đưa Độ Niệm đến phòng tập, bảo y đợi ở đây, sau đó chạy đi gọi huấn luyện viên trưởng.

Độ Niệm chỉ đợi một lát, huấn luyện viên trưởng đã đi vào.

Vừa nhìn thấy y, trong mắt huấn luyện viên trưởng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo quy trình, yêu cầu y biểu diễn trước một đoạn, coi như bài đánh giá đầu vào.

Kỳ thực đã lâu rồi Độ Niệm không hoạt động gân cốt, y xắn tay áo lên, nhắm mắt lại, nhớ lại cảm giác lúc trước rồi giơ tay lên, nước chảy mây trôi hoàn thành một bộ động tác.

Khi kết thúc, trong mắt huấn luyện viên trưởng tràn đầy thưởng thức, nâng cằm với cô gái đứng bên cạnh đang ngơ ngác: “Đưa y đi làm thủ tục nhận chức đi.”

Cô gái lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục rồi dẫn Độ Niệm đi vào văn phòng.

Đăng ký được một nửa, cô gái bỗng hỏi: “Anh có mang theo chứng chỉ không?”

Độ Niệm sửng sốt một chút, lắc đầu: “Tôi chưa kịp đi thi.”

Cô gái khó xử nhìn huấn luyện viên trưởng.

Huấn luyện viên trưởng gật đầu: “Để sau này bù lại.”

Rất nhanh, Độ Niệm đã hoàn thành thủ tục nhận chức, mấy ngày nữa là có thể đi làm.

Vì y muốn tan làm sớm nên huấn luyện viên trưởng đã sắp xếp cho y lớp buổi sáng và buổi chiều, bình thường bốn giờ chiều là có thể đi về.

Hiệu suất làm việc của trung tâm karate rất nhanh, Độ Niệm về nhà đợi hai ngày, họ đã sắp xếp xong một lớp học cho y dạy, là một lớp có độ tuổi tương đối nhỏ, học sinh cũng không nhiều.

Lúc mới nhận lớp, Độ Niệm có chút lo lắng mình sẽ không thể hòa hợp với các bạn nhỏ, không ngờ mới chỉ sau vài buổi học đã hoàn toàn thân thiết với bọn trẻ.

Mỗi lần tan học, khi các phụ huynh đang đứng đợi ngoài cửa, y còn phải chào tạm biệt mới từng đứa bé, các em mới nguyện ý về nhà.

Tuy rằng mỗi ngày đều lăn lộn đến kiệt sức, nhưng vì đó là công việc yêu thích của y nên Độ Niệm mỗi ngày đều tích cực làm việc, chẳng mấy chốc y đã làm ở trung tâm huấn luyện được mấy tháng.

Một ngày nọ sau khi tan học, Độ Niệm tiễn từng học sinh ra về, y thở phào một hơi, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

Trong phòng tập hơi ngột ngạt, nhưng nửa tiếng nữa y còn có lớp nên không thể đi quá xa.

Độ Niệm suy nghĩ một chút, chuẩn bị ra cửa trung tâm huấn luyện hít thở không khí trong lành.

Y vẫn đang mặc bộ đồng phục karate, cổ áo hơi mở ra do động tác trong lúc dạy học, để lộ da thịt trắng sáng bên dưới, bộ đồng phục màu trắng khiến làn da của y càng trắng hơn, chiếc đai quấn quanh vòng eo thon gọn, đường cong vòng eo cực kỳ rõ ràng.

Độ Niệm chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân rồi bước ra khỏi trung tâm huấn luyện.

Y chỉ ra ngoài hít thở không khí, đứng bên ngoài một chút rồi chuẩn bị quay về.

Vừa quay người lại, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt y.

Độ Niệm khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ người trước mặt, bàn tay đang buông thõng bên hông chợt nắm chặt thành nắm đấm.

Trước mặt y là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Và cũng là gương mặt mà y không muốn nhìn thấy nhất.

Độ Niệm khống chế biểu cảm trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc bối rối: “Xin chào?”

Phó Kiêu rũ mắt nhìn người gần trong gang tấc, nhịp tim tăng nhanh.

Họ đứng gần nhau, gần đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ mồ hôi trên mặt Độ Niệm, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy da thịt Độ Niệm ẩn sau lớp áo, nhưng hắn lại không dám đưa tay ra chạm vào Độ Niệm dù chỉ một chút.

Phó Kiêu còn chưa kịp nói chuyện, Độ Niệm lại lên tiếng.

Vẻ mặt y nhàn nhạt, đôi môi bởi vì tập luyện mà đỏ hồng mở ra: “Thật xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi không nhận học sinh trên 18 tuổi.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.