Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 14



Trong cung Lô Vãn có rất nhiều phần thưởng, bình phong chất đống trong kho từng cái một, nhưng không cái nào được sử dụng.

Tuy nhiên, tất cả đều có kiểu dáng hào nhoáng trống rỗng. Lý Cảnh Hòa rất thưởng thức hoa văn chạm khắc rỗng, ông ta nghĩ cách bình phong giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân trong sương mù, dáng người mông lung, càng khiến người ta yêu thích hơn. Vốn Lô Vãn rất kinh tởm những tâm tư đê tiện này của Lý Cảnh Hòa, nhưng hiện tại thì tốt rồi, nàng ung dung nhìn Thịnh Tuyết Tản chọn lựa, nhưng chọn tới chọn lui cũng không tìm được cái nào có thể che được hết thảy. 

Nhìn Thịnh Tuyết Tản muốn lùi bước, Lô Vãn lập tức dừng lại, nói: “Thịnh đại nhân, kiểu bình phong này, đều dùng để phòng quân tử chứ không đề phòng tiểu nhân.”

Thịnh Tuyết Tản oán thầm trong lòng, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không đủ trình làm quân tử. 

Nhưng khó khăn lắm mới ổn định được Lô Vãn, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử, cho nên hắn chọn một tấm bình phong hoa chim khắc trên gỗ lê vàng tương đối kín đáo. 

Nghe thấy tiếng thoát y sột soạt của Lô Vãn ở phía sau, người vốn đã quen với sóng to gió lớn như Thịnh Tuyết Tản lúc này trong lòng lại thấy có chút căng thẳng, hắn đưa lưng về phía bình phong, không dám nhúc nhích, hai tay dán thẳng vào quần, đứng đoan trang. 

Phía sau truyền đến tiếng nước, hẳn là Lô Vãn đã xuống nước. Hắn cố gắng không nghĩ tới phía sau là cảnh tượng kiều diễm như thế nào. Thịnh Tuyết Tản nhớ lại lúc thẩm vấn phạm nhân cả người máu chảy đầm đìa nhưng vẫn kiên cường không chịu nói, cuối cùng, sau khi hắn nhổ từng cái răng và rút móng tay của đối phương, hắn ta mới miệng phun không rõ chữ thừa nhận. 

Mình hẳn nên thuốc về thế giới không từ thủ đoạn của Tây xưởng, chứ không phải ở đây vọng tưởng tới phi tần, tuy rằng không biết Dao phi muốn gì, nhưng mình là thái giám, ngoại trừ việc quản lý Tây xưởng theo tâm ý của Hoàng đế thì cũng chẳng có bất kỳ sở trường gì. Chẳng lẽ là người nhà của nàng bị Tây xưởng hại, cho nên nàng tới đòi mạng sao? Miên man suy nghĩ một hồi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện phía sau đã rất lâu rồi không có tiếng nước. 

“Nương nương, người không sao chứ.” Thịnh Tuyết Tản hỏi một tiếng. 

Không trả lời, xung quanh yên tĩnh, như thể chỉ có mình hắn ở đây. 

Thịnh Tuyết Tản lại gọi hai tiếng, vẫn không có ai trả lời. Hắn hơi sốt ruột, lập tức không suy nghĩ nhiều, lướt qua bình phong đi qua đây, nhưng vừa đi tới thì lại nhìn thấy Lô Vãn đang ngâm mình trong ao, hai tay vịn mép ao, lộ ra một cái đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút tức giận: “Không ai giúp ta chải tóc.”

Thịnh Tuyết Tản luống cuống tay chân, làm bộ muốn rời đi gọi tỳ nữ vào. Lô Vãn chống tay lên, nâng người lên một chút, đưa tay giữ chặt ống quần của Thịnh Tuyết Tản: “Ta muốn ngài làm.”

Thịnh Tuyết Tản ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, trên mặt vạn năm như lạnh lùng như băng bây giờ ửng đỏ: “Nô tài không làm được.”

Lô Vãn không nghe, nàng ẩn nhẫn đã lâu, vậy nên hôm nay tuyệt đối không thể buông tay được. 

“Nhưng chỉ chải tóc thôi mà, cũng không phải muốn mạng của ngài, nhanh lên.”

Hơi nước bốc lên nghi ngút, không thấy rõ làn da dưới cổ nàng, Thịnh Tuyết Tản không còn cách nào khác, ngón tay căng thẳng, cúi người nắm lấy bồ kết. 

“Mạo phạm rồi, nương nương.” Thịnh Tuyết Tản xoa bồ kết trong tay để tạo bọt, sau đó bôi lên tóc nàng. 

Lô Vãn nghĩ thầm, nếu bây giờ mình đột nhiên đứng lên liệu hắn có xoay người bỏ chạy như lần trước không. Nàng đè trái tim xao động xuống, Lô Vãn rất an phận chờ Thịnh Tuyết Tản làm xong. 

“Được rồi, ngài để quần áo ở nơi đó, sau đó ra ngoài chờ đi.”

Thịnh Tuyết Tản thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng có thể ra ngoài. Hắn ngay cả tròng mắt cũng không dám lộn xộn, chỉ nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của Lô Vãn, cơ mặt gần như co giật. Hắn để y phục của nàng xuống, sau đó chạy ra phía sau bình phong như chạy nạn. 

Lô Vãn thay quần áo xong thì gọi Thịnh Tuyết Tản một tiếng. Thịnh Tuyết Tản dời bình phong, chờ đưa nàng trở về tẩm điện. 

Đang đi rất bình thường, vừa muốn đến trước mặt Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đang mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, cúi đầu chờ Lô Vãn thì chợt nghe thấy một tiếng khẽ hô, không biết Lô Vãn giẫm phải cái gì mà ngã một cái. 

Thịnh Tuyết Tản vội vàng tiến lên đỡ nàng, nhưng còn chưa thấy rõ là nàng vấp phải thứ gì thì Lô Vãn lại đặt tay lên mu bàn tay hắn, hơi ấm từ lòng bàn tay vừa tắm xong của nàng với hắn mà nói lại quá nóng bỏng. 

“Ồi, y phục tuột rồi.”

Thịnh Tuyết Tản đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạt áo của Lô Vãn lỏng lẻo, da thịt như ngọc lộ ra ngoài, gần như có thể nhìn thấy màu đỏ tươi trên bộ ngực đầy đặn của nàng. 

“Nương nương.” Thịnh Tuyết Tản nuốt nước bọt, nhắm chặt mắt, làm bộ muốn đứng dậy chạy trốn. 

Lô Vãn lại giữ chặt tay hắn, không cho hắn chút cơ hội nào, theo động tác quá lớn của hắn, nàng cũng bị nhấc dậy, trong lúc di chuyển vạt áo bị kéo xuống càng lớn hơn, cả người nàng nhào vào trong lòng hắn. 

Trên mặt Lô Vãn mang theo vẻ quyết phải có được ngươi. Từ lúc vào cung, mỗi một cảnh tượng đều giống với trong mơ, điều này khiến nàng nhìn thấy Lý Cảnh Hòa là buồn muốn, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại nhanh chóng trở thành tâm ma của nàng. Mỗi lần nàng giả vờ ân cần với Lý Cảnh Hòa, nàng lại nghĩ đến Thịnh Tuyết Tản, giống như kẹo ngọt được ăn khi uống thuốc xong lúc nhỏ, nàng mưu đồ người của hắn, nàng muốn ở bên hắn, bất kể là ở nơi nào. 

Thịnh Tuyết Tản giãy dụa không được, nữ tử trong ngực tựa như hắn chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn, cho nên hắn không dám dùng sức quá lớn, nhưng đối phương dù thế nào cũng không chịu buông hắn ra, trong giọng nói lạnh lùng của hắn mang theo chút cầu xin: “Nương nương, đừng như vậy.”

Lô Vãn không quan tâm, nàng bám lấy cổ Thịnh Tuyết Tản, buộc hắn nhìn thẳng mình, hôn lên môi hắn trong ánh mắt sáng sủa của hắn. Thân thể Thịnh Tuyết Tản cứng đờ, đầu cũng không chịu cúi xuống, Lô Vãn cố gắng kiễng chân ngửa đầu mới có thể hôn được hắn. 

“Ôm ta.” Hơi thở phả vào sườn cổ hắn, hắn cảm thấy như khớp xương toàn thân mình đều đã rỉ sét. 

Hắn hồi lâu cũng không cử động, Lô Vãn cũng không tức giận, nàng lại nói một lần nữa: “Thịnh đốc chủ, ôm ta. Ôm ta đi mà.”

Cuối cùng Thịnh Tuyết Tản cũng không có cách nào từ chối Lô Vãn. Hắn nghĩ, có phải Lô Vãn hạ cổ cho hắn rồi không, vì sao mỗi lần hắn đều không thể từ chối nàng như vậy. 

Hắn theo lời Lô Vãn ôm lấy nàng, ôm chân nàng ở cánh tay, hai tay Lô Vãn ôm cổ hắn, đầu dựa sát vào cổ hắn: “Thịnh đốc chủ, thương ta.” Giọng Lô Vãn vỡ vụn, mang theo sự khẩn cầu. 

Thịnh Tuyết Tản hoảng hốt, chỉ biết thở dài, hắn nghĩ, có lẽ là nương nương đang thương hại hắn.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.