Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 13



Lý Cảnh Hòa an ủi Lô Vãn, còn muốn mở miệng trách phạt người khác. Ngự Lâm Quân ra ngoài tìm kiếm nhưng không tìm thấy càng khiến Lý Cảnh Hòa tức giận hơn. Là người tổ chức yến hội, Vân quý phi mới là người cảm thấy hối hận.

Nhưng Lý Cảnh Hòa còn chưa mở miệng, Lô Vãn lại nói trước: “Hoàng thượng, thiếp thân muốn đa tạ Ngọc tỷ tỷ, nếu không phải Ngọc tỷ tỷ kéo thiếp thân tránh thoát một kiếm trước mặt đó, thì có lẽ thiếp thân không gặp được Hoàng Thượng nữa rồi.”

Theo miêu tả của Lô Vãn, chúng phi tử đều có công cứu nàng, Hoàng hậu kịp thời gọi Ngự Lâm Quân cũng là một công lớn. Lý Cảnh Hòa được Lô Vãn dỗ đến nở ruột nở gan, lập tức ban thưởng cho từng phi tử, ánh mắt các phi tần nhìn Lô Vãn cũng thay đổi.

Xử lý xong mọi chuyện, Lô Vãn được Lý Cảnh Hòa hộ tống hồi cung.

“Từ hôm nay trở đi, Thịnh Tuyết Tản sẽ dẫn người ở lại cung của Dao phi, đến khi bắt được thích khách thì ngươi có thể trở về Tây xưởng phục chức.” Dù Thịnh Tuyết Tản có năng lực xuất chúng, nhưng Tây xưởng cũng chỉ là nơi có danh không có thực quyền, Hoàng đế nói một câu hắn cũng chỉ có thể lập tức rời khỏi chức vụ.

Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản sắc mặt không tốt, như bị dọa sợ, Lý Cảnh Hòa lại an ủi nàng: “Ái phi chớ sợ, mặc dù Thịnh đại nhân là thái giám, nhưng lại có năng lực xuất chúng, có hắn bảo vệ nàng, trẫm mới yên tâm được.” Thấy Lô Vãn hình như rất sợ Thịnh Tuyết Tản, Lý Cảnh Hòa càng yên tâm hơn.

Lô Vãn thấy mục đích đạt được nhanh như vậy thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, tự nhiên càng khiến Lý Cảnh Hòa yêu thích hơn.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Lô Vãn vốn tưởng rằng sẽ chỉ gọi mấy thuộc hạ của Tây xưởng tới, đến lúc đó nàng lại phải tìm thích khách một lần nữa cho đến khi đổi được Thịnh Tuyết Tản sang bên cạnh nàng.

Lý Cảnh Hòa còn đang trêu đùa Lô Vãn, Lô Vãn đều đáp lại, dường như tâm tình của nàng đã hòa hoãn lại, không còn dáng vẻ đáng thương có thể khóc bất cứ lúc nào nữa. Thịnh Tuyết Tản đứng ở một bên không lên tiếng, hắn muốn đi xa một chút, nhưng lại phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà tay Lô Vãn đã nắm lấy vạt áo mình. Ngoài miệng nàng phụ họa hoàng đế, nhưng khi Lý Cảnh Hòa không để ý thì lại liên tiếp quay đầu lại, nàng nhìn khuôn mặt chuyển từ bối rối đến bình tĩnh của Thịnh Tuyết Tản, như thể hắn đã từ bỏ giãy dụa, mặc kệ hành động của Lô Vãn.

Ban đêm, Lý Cảnh Hòa không ngủ lại.

Lô Vãn vẫn cảm ơn Vân quý phi, cũng khơi dậy hồi ức của Lý Cảnh Hòa. Ông ta lưu luyến nhìn dáng vẻ đáng thương, nhưng không muốn độc chiếm ân sủng của Lô Vãn, Lý Cảnh Hòa đi vào trong cung của Vân quý phi. Coi như là cảm ơn hôm nay Vân quý phi ra tay tương trợ.

Nhìn Lý Cảnh Hòa nói ra quyết định như thể ban ân, Lô Vãn cười trong lòng, rõ ràng đang sợ chết vì không bắt được người, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ cảm động: “Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo.”

Lý Cảnh Hòa dẫn theo người chậm rãi rời đi, Thịnh Tuyết Tản muốn ra ngoài điện chờ, nhưng Lô Vãn lại gọi hắn lại: “Thịnh đốc chủ đi đâu vậy?”

Thịnh Tuyết Tản nói: “Nô tài ra ngoài cửa chờ.”

Lô Vãn lại không nghe theo: “Không phải ngoài cửa có người của ngài canh giữ rồi sao? Ngài không ở bên cạnh bảo vệ thiếp, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ thích khách chỉ biết đi cửa chính, không biết trèo cửa sổ sao?”

Đúng thật là tên thích khách kia trèo qua cửa sổ chạy đi. Lê Nô đưa thù lao còn lại cho hắn ta, để hắn ta trèo từ cửa sổ ra, hiện tại đã ra khỏi cửa cung. Cho dù có đào ba thước đất thì Thịnh Tuyết Tản cũng không bắt được tên thích khách này.

Nhưng Hoàng đế cũng sốt ruột, qua thời gian nước sôi lửa bỏng này, nhất định ông ta sẽ điều Thịnh Tuyết Tiêu đi. Nàng phải thừa dịp thời gian này tạo dựng quan hệ tốt với Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản không tranh luận với Lô Vãn, hắn lặng lẽ đứng về vị trí cũ.

“Cách xa như vậy, chẳng lẽ đốc chủ sợ bổn cung ăn thịt người sao?” Trong ánh nến đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp của Lô Vãn quả thật rất quyến rũ, theo một nghĩa nào đó mà nói, quả thật sẽ ăn thịt người.

Lê Nô đã yên lặng đuổi toàn bộ hạ nhân trong điện, lúc này chỉ có hai người bọn họ ở lại trong phòng.

Thịnh Tuyết Tản không nhúc nhích, Lô Vãn cũng không tức giận, nàng ngả về phía hắn, cho đến khi thắt lưng đau nhức, sắp không chịu nổi sắp lăn xuống đất, Thịnh Tuyết Tản mới đưa tay đỡ lấy nàng.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn cười nói: “Bổn cung muốn dựa vào Đề đốc để ngồi, sao ngài lại không có mắt như vậy chứ.”

Thịnh Tuyết Tản nhìn trong điện trống rỗng, cửa điện chỉ cách hắn có vài bước chân, nhưng dường như hắn sẽ không bao giờ chạm tới được đó, Lô Vãn cũng không vội, nàng cười tủm tỉm chờ động tác tiếp theo của hắn, nàng không chút phòng bị nằm ngửa giữa hai bàn tay hắn, tin tưởng hắn tuyệt đối mà không cần lý do.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cả hai đều đang chờ đối phương lùi bước, cuối cùng, Thịnh Tuyết Tản thỏa hiệp. Lô Vãn mặc cho hắn dùng sức ôm lấy mình, sau đó cảm thấy mỹ mãn tựa vào trên người Thịnh Tuyết Tản.

Lô Vãn quay đầu lại, mặt vừa lúc dán vào bụng Thịnh Tuyết Tản, nàng ngửa mặt hỏi hắn: “Thịnh đốc chủ có tức giận không?”

Thịnh Tuyết Tản bên ngoài nổi tiếng là tàn ác lúc này trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, mang theo sự dung túng mà chính hắn cũng không phát hiện ra: “Không.”

Sự bình tĩnh sẽ luôn bị phá vỡ.

Một lúc sau, hình như Lô Vãn có chút nổi giận, nàng đi chân trần đứng trên giường, ném áo nhỏ trong tay lên mặt Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản không biết đây là thứ nàng mặc hay là gì khác, bên trên còn vương mùi thơm trên người nàng, mùi thơm ấy phả vào khắp mặt và mũi hắn, Thịnh Tuyết Tản có chút bối rối kéo áo xuống, nhưng vật liệu trong tay trơn trượt sờ vào như bỏng tay nên hắn lại vội vàng ném đi.

“Ngài ném áo của ta đi, vậy ta phải làm sao bây giờ? Bẩn rồi, ngài dùng tay giặt sạch sẽ cho ta đi.” Lô Vãn hếch mặt lên, vươn chân cọ vào ngực Thịnh Tuyết Tản, ngữ khí như oán hận. Thịnh Tuyết Tản thấy nàng làm khó dễ, lại sợ nàng ngã, cũng sợ nàng tiếp tục cọ sát mình, cho nên hắn thấp giọng nói: “Nương nương, chuyện tắm rửa vẫn là để thị nữ đến hầu hạ thì hơn.”

“Ta không có thị nữ.” Lô Vãn bắt đầu nói nhảm: “Lê Nô ra ngoài làm việc rồi. Những cung nữ khác trong cung đều là người của Thái hậu, không biết bọn họ còn đang nghĩ cách gì giày vò ta đâu.” Nói xong mà chính nàng cũng muốn tin, trong đôi mắt sáng tràn ra mấy giọt nước mắt.

Thấy Lô Vãn phát giận xong, nói khóc là khóc. Thịnh Tuyết Tản cũng không có biện pháp, hắn đỡ Lô Vãn lên, dùng khăn lau nước mắt cho nàng.

Lô Vãn dựa vào hắn lẩm bẩm: “Không tắm thì không tắm, tối nay ta không ngủ là được.”

Thịnh Tuyết Tản không nói gì, vẫn không chịu buông lỏng.

Đầu óc Lô Vãn xoay chuyển, lại nghĩ ra lý do mới, nàng vùi đầu vào trong lòng Thịnh Tuyết Tản khóc: “Rõ ràng hôm nay tên thích khách kia muốn lấy mạng ta, bây giờ người còn chưa bắt được. Nếu ta đi tắm rửa, gặp phải kẻ xấu, ta xảy ra chuyện, còn vô duyên vô cớ làm hại đến tính mạng của tỳ nữ. Thịnh đại nhân, thương xót ta đi mà.”

Những lời này lại rất có lý có căn cứ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về tên ác nhân kia, trong lòng Thịnh Tuyết Tản thầm mắng Ngự Lâm Quân vô dụng.

“Ta ở ngoài cửa chờ, nương nương có việc cứ gọi một tiếng là được.” Thịnh Tuyết Tản buông tay ra.

Lô Vãn thừa thắng xông lên: “Đặt một cái bình phong bên ngoài bồn tắm, ngài chờ ta sau bình phong đi.”

Thịnh Tuyết Tản vừa định từ chối nhưng Lô Vãn lại thấm lệ.

Thôi, dù sao mình cũng là thái giám, cũng không có khả năng cùng nàng làm chút chuyện xấu xa được. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.