Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 22



Chu Hành kinh ngạc đến mức quên cả việc phải đẩy Lục Chính ra. Anh cứ vậy mặc đối phương thỏa thích hôn môi mình. Đợi đến lúc anh vừa có ý định chống cự thì Lục Chính đã sớm lùi ra, để lại một câu nói nghe như lời tỏ tình với anh.
Chu Hành lựa chọn im lặng. Anh không muốn làm Lục Chính thất vọng, cũng không muốn đáp lại Lục Chính bằng bất cứ phản ứng nào.
Cũng may Lục Chính hoàn toàn không nóng lòng muốn một câu trả lời. Hắn lập tức thay đổi chủ đề: “Em muốn cõng tôi lên sao?”
“Vâng.” Chu Hành cúi người, thuận thế cõng Lục Chính lên lưng.
Hai chân Lục Chính đung đưa. Cẳng chân của hắn thi thoảng sẽ đá vào mông Chu Hành. Chu Hành nhìn vài lần, sau đó dứt khoát dùng tay túm chặt hai chân hắn cố định ở eo, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng nghịch.”
Lục Chính cọ má vào lưng Chu Hành, quả nhiên không nghịch nữa.
Bọn họ im lặng đi một lúc. Chu Hành tìm một chủ đề để nói chuyện: “Con mèo bông anh tặng đẹp lắm.”
“Sờ cũng rất thích có đúng không?” Lục Chính nở nụ cười, ôm chặt cổ Chu Hành.
“Ừm, rất đẹp, sờ cũng rất thích.” Chu Hành muốn kết thúc đoạn đối thoại này.
Lục Chính nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Hình dáng hay bộ lông của con mèo bông ấy đều được mô phỏng theo bộ dạng con mèo trước đây của tôi.”
“Tên của nó là Đại Hắc?”
“Đúng vậy, là Đại Hắc.”
Chu Hành ý thức được điều gì đó, nhẹ giọng dỗ hắn: “Chú mèo đó chỉ là trở về với thế giới của nó mà thôi.”
“Không, nó là thay tôi đi xuống địa ngục.”
Giọng của Lục Chính tuy nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cho Chu Hành rùng mình một cái. Lúc này anh đột nhiên ý thức được, anh chẳng biết chút gì về Lục Chính —— anh không biết nghề nghiệp cụ thể của đối phương, cũng chẳng rõ sở thích của đối phương là gì. Thậm chí đến cả tuổi của người này anh cũng không biết.
Bản năng kêu gào anh mau tránh ra xa, nhưng lý trí lại kiềm chế chút bốc đồng của anh lại.
—— Không biết gì, không phải càng tốt sao? Dù sao thứ anh cần cũng chỉ là tình một đêm.
“Người em đang run đấy.” Lục Chính nhẹ nhàng hỏi, “Có phải do tôi nặng quá không? Em thả tôi xuống đi.”
Chu Hành lựa chọn từ chối yêu cầu của hắn: “Sắp đến rồi. Vào cửa em sẽ thả anh xuống. Em cũng không thấy anh nặng.”
“Tôi gặp tai nạn,” Lục Chính ghé sát vào vành tai Chu Hành, cố tình làm ra hành động ái muội, “Tôi vốn tưởng mình sẽ chết, lại không ngờ vào lúc nguy hiểm gần kề ấy, Đại Hắc tôi giấu trong ba lô lại lao ra, đỡ cho tôi một vết thương chí mạng.”
“Nó cứu mạng tôi. Nó thay tôi xuống địa ngục.”
“Lục Chính, anh…. Đừng quá bi thương.”
“Gạt em đấy. Đại Hắc sống rất thọ và chết tại nhà. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.” Lục Chính cười lên tiếng, “Tới rồi, thả tôi xuống đi nào.”
Chu Hành cẩn thận thả Lục Chính xuống. Anh không nghĩ rằng Lục Chính vừa nói đùa, nhưng những gì hắn vừa kể nghe thật giống như một câu chuyện.
Lục Chính bước vào phòng, lười biếng gọi: “Sara, ngươi có ở đây không?’
“Xin chào, Chu tiên sinh. Ngài có muốn thử mẻ bánh quy mới ra lò không? Mùi vị bánh rất ngon.”
“Sara ——” Trong giọng điệu của Lục Chính là một chút bất mãn.
“Hay là ngài thích bánh kem mật ong hơn? Bánh cũng vừa ra lò. Cực kỳ mềm xốp, ngon miệng.”
“Cái gì tôi cũng thích. Nhờ cậu lấy cho tôi một ít nhé.” Chu Hành nhịn cười mà trả lời.
“Vâng, Chu tiên sinh. Hôm nay ngài nhìn đặc biệt đẹp…”
Lục Chính đưa chiếc vòng đeo tay đã tháo pin cho Chu Hành, nói: “Nó ồn quá.”
“Anh cứ bắt nạt cậu ấy thôi.” Chu Hành không cầm cục pin lên, ngược lại còn giục hắn, “Mau lắp lại pin đi. Em muốn nói chuyện với Sara.”
“Tôi còn tưởng em đến tìm tôi cơ,” Lục Chính nhét pin vào. Vòng tay sáng lên rồi lại tối đi.
“Em cũng rất muốn ăn thử đồ ngọt Sara làm.” Chu Hành cố tình nói.
Lục Chính giơ tay phải đeo vòng tay lên, nhéo nhéo mặt Chu Hành: “Tôi mới không thèm đi ghen tị với AI đâu.”
“Vậy sao anh cứ phải gọi tên Sara vậy?”
“Vì ngài ấy không muốn tôi kể chuyện xấu hổ của ngài ấy ra thôi.” Giọng của Sara biến thành giọng của một thiếu niên hoạt bát và vui vẻ. “Bánh ngọt tới rồi. Tôi có chuẩn bị cùng với trà đen Ceylon. Ăn rất ngon.”
“Cảm ơn cậu, Sara.”
Chu Hành lấy đồ ăn nhẹ và trà đen từ cánh tay robot, lại phát hiện trên khay chỉ có một khẩu phần. Anh bất giác nhìn về phía Lục Chính.
“Tôi cũng muốn ăn, nhưng em không cho tôi cởi khẩu trang nên tôi cũng chỉ có thể nhìn em ăn.”
“Xin lỗi……”
“Tôi có thể tháo khẩu trang ra không?”
“…” Chu Hành im bặt.
“Bỏ đi. Tôi sang phòng bên cạnh ăn. Lát gặp em sau.”
“Ừm.”
– –
“Đây là bánh kem?” Lục Chính nhìn bát thuốc lớn màu đen trước mặt, biết rõ còn cố hỏi.
“Đã tới giờ uống thuốc của ngài rồi.” Sara giở giọng ông cụ.
“Nghe giống ông lão 70 ghê.” Lục Chính bỏ khẩu trang ra, nâng chén lên một hơi uống cạn.
“Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của tôi. Ngài mau chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi.”
Lục Chính mở vòng tay, kiểm tra thời gian của Sara. Đúng là đã bảy năm, nhưng hắn lại không thể nói bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” thành lời.
“Dùng tiền tài khoản của ta đi mua thứ mình thích đi.”
“Đây là quà sinh nhật sao?”
“Ừ.”
“Tôi không cần quà sinh nhật. Tôi chỉ cần ngài thực hiện điều ước sinh nhật của mình thôi.”
“Điều ước gì?”
“Rằng ngài sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”
Lục Chính trầm mặc trong chốc lát, hắn nói:
“Sara, ngươi chỉ là……”
“Một AI mà thôi. Tiên sinh, câu này tôi có thể trả lời được.”
Lục Chính không nói nữa. Hắn đeo khẩu trang, rời khỏi phòng rồi đi tìm Chu Hành của hắn.
Chu Hành đã ăn xong bánh ngọt từ lâu. Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại, cau mày hỏi: “Ai chọc giận anh rồi?”
“Tôi đeo khẩu trang mà em vẫn có thể nhìn ra tôi đang không vui sao?”
“Coi như là trực giác đi.”
“Vậy trực giác của em cũng thật chính xác.”
Lục Chính ngồi xuống trước mặt Chu Hành, trực tiếp hỏi:
“Em và bạn trai không thể làm lành nữa sao?”
“Em có cảm giác anh muốn đuổi em đi nhưng lại không có chứng cứ.” Chu Hành suy nghĩ, quyết định ngồi xuống cạnh Lục Chính. “Không làm lành được. Em muốn ngủ với anh. Được không?”
“Em nhìn quầng thâm của mình đi.” Lục Chính cúi người. Chu Hành còn tưởng rằng hắn lại muốn hôn anh, theo bản năng lùi về phía sau. Lục Chính cười tủm tỉm nói: “Ngủ trước đi. Tỉnh ngủ rồi nói tiếp.”
“Em ngủ không được.” Chu Hành thú nhận.
“Nếu tin tôi, vậy em để Sara tiêm cho mình một liều thuốc ngủ đi.”
“Anh khinh thường em đến vậy?”
“Tôi không khinh thường em. Tôi chỉ sợ em đột quỵ trên giường tôi thôi.”
Chu Hành nhìn Lục Chính mấy giây. Trực giác anh ấy vậy mà lại bảo anh những gì Lục Chính nói là sự thật.
“Vậy bảo Sara cho em một liều.”
“Em có thể tắm qua trước khi ngủ.”
“Trước khi tới đây em đã tắm rồi.”
Lục Chính lại cười, có chút hiểu rõ cùng trêu đùa. Chu Hành sắc mặt đỏ bừng. Nhưng Lục Chính lại nhịn xuống chứ không có vạch trần anh.
Hắn ngoan ngoãn đưa Chu Hành đến phòng ngủ dành cho khách. Đợi đến khi xác định Chu Hành đã ngủ rồi, hắn mới nói: “Chuẩn bị cho ta ít bài hướng dẫn.”
“Tiên sinh, cho hỏi là hướng dẫn gì ạ?”
“Ngươi đừng có biết rõ còn cố hỏi.”
“Tôi thật sự không biết, thưa tiên sinh.”
“Sara ——”
“Hướng dẫn cách khai bao sao?”
“Cút ——”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.