Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 21



Lúc Chu Hành gửi tin nhắn đến, Lục Chính đang họp thảo luận với cấp dưới của mình. Hắn nhìn thấy vòng tay của mình sáng lên nhưng lại lờ nó.
Gần đây hắn ít khi lộ diện, vẫn luôn liên lạc với họ qua email và video, nhưng vì hiện giờ có quá nhiều công việc cần xử lý gấp nên hắn vẫn cần phải họp mặt trực tiếp để thảo luận và đưa ra quyết định.
Cuộc họp diễn ra từ 9 giờ sáng đến tận 12 giờ trưa mới kết thúc. Lục Chính vừa uống thuốc vừa mở vòng tay ra coi. Nhìn thấy tin nhắn của anh, hắn hơi nhướng mày, hỏi Sara: “Vi Trạch và Chu Hành xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Gần đây tôi vẫn luôn chú ý tình hình bên quân đội nên không để ý mấy. Tôi sẽ kiểm tra dữ liệu giám sát mấy ngày qua.”
Câu trả lời của Sara không có vấn đề gì, nhưng Lục Chính lại gõ gõ lên chiếc vòng tay, hỏi: “Ngươi động tay làm gì à?”
“Vâng.” Sara có thể sẽ giấu giếm, nhưng sẽ không bao giờ nói dối, “Lúc ngài bảo tôi chuẩn bị cái hiệp định kia, tôi đã thêm một vài điều khoản phù hợp vào đó. Lúc ấy chỉ có một phần hiệp định được ký bởi cả hai bên. Tôi đã gửi cho Vi Trạch mộ bản điện tử bổ sung rồi.”
Sara mượn máy chiếu trong phòng họp để chiếu các điều khoản cụ thể lên. Những điều khoản mới đều được đánh dấu bằng màu đỏ.
Lục Chính nhìn thoáng qua, đại khái hiểu được tình huống hiện tại. Hắn gập đầu ngón tay day day huyệt thái dương.
“Sara, ngươi thích Chu Hành quá nhỉ?”
“Tôi thích tất cả những người ngài thích và thích những ai không làm hại ngài.”
“Ta cũng không ham muốn một cơ thể trẻ trung đến vậy.”
“Ngài cũng đã gần 30 rồi mà còn chưa từng khai bao, nếu ngài còn cứ chần chừ như thế này mãi thì có khi bất lực cũng nên.”
“Ngươi lo lắng cũng nhiều quá đấy.”
“Chu tiên sinh muốn tìm ngài kết thúc đời xử nam, vậy nên cũng chưa chắc đã không quan tâm đến ngài.”
“Sau này khi biết được chân tướng, em ấy sẽ hận ta.”
“Hận thì dài hơn yêu. Vốn từ vựng của tôi đều từ ngài mà ra.”
Lục Chính giơ chân đá vào bàn hội nghị một cái, mượn lực ròng rọc làm chiếc ghế văn phòng xoay một vòng. Hắn nói: “Tự dưng ta rất muốn reset ngươi.”
“Nếu ngài có reset tôi, con AI được phát minh sau cũng sẽ lại sử dụng cơ sở dữ liệu của tôi mà thôi. Và về mặt nguyên tắc thì nó chẳng khác gì tôi cả.”
“Lần này ngươi lại vượt quá giới hạn rồi.”
“Xin lỗi ngài.”
“Thật muốn đánh cho ngươi một phát.”
Sara lựa chọn loại bỏ câu trả lời “Ngài đánh thì ta cũng sẽ không thấy đau” được coi là tối ưu nhất lúc này. Nó chọn một cách phương án trả lời khác: “Rất xin lỗi, ngài có thể sửa đổi quyền hạn của tôi.”
“Ta không có đủ thời gian và sức lực đi làm việc đấy.” Lục Chính ngả người ra sau, lộ ra vài phần suy sụp, “Đi giúp ta sắp xếp lại căn biệt thự kia đi.”
“Đợi chút, ngài không định phản kháng nữa sao?”
“Tự em ấy tìm đến cửa thì sao ta phải từ chối.”
– –
“Tinh ——” Chu Hành phải đợi một lúc lâu mới nhận được tin hồi âm.
“Tất nhiên là tôi đồng ý rồi. Nhưng không phải em đã có người yêu rồi sao? Mình hẹn nhau như vậy có thích hợp hay không?”
Anh mới chỉ vừa mở khung chat ra nhập tin nhắn thì lại nhận được một tin nhắn khác.
“Nếu mà em và bạn trai chỉ là cãi nhau thì đôi bên nên ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng, đừng hành động theo cảm tính. Cơ thể là của em, tôi cũng không muốn dây dưa làm loạn.”
Chu Hành cười khổ một tiếng, nhanh chóng trả lời hắn.
“Bọn em chia tay rồi. Mâu thuẫn giữa hai người vô cùng nghiêm trọng. Em cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Đây không phải là hành động hấp tấp.”
Chu Hành chờ phản hồi của đối phương, thấy khung chat của đối phương liên tục hiện “đang nhập”, anh quyết tâm gửi một thêm một câu nữa.
“Anh đồng ý đi. Nếu anh không đồng ý em sẽ đi tìm người lạ.”
Trạng thái “đang nhập” biến mất trong một giây, sau đó lại lóe lên. Lần này tin nhắn từ phía Lục Chính rất nhanh đã được gửi đến.
“Được, anh đồng ý với em. Xu hướng của em là gì? Em muốn nằm trên sao?”
Chu Hành nghĩ ngợi. Sớm muộn gì anh cũng phải bị một người đàn ông xa lạ đè dưới thân. Lần đầu tiên thay vì để cho một người xa lạ, chi bằng anh để cơ hội ấy cho Lục Chính. Hơn nữa, anh nhớ rõ rằng sức khỏe Lục Chính không tốt. Anh cũng không muốn dằn vặt hắn.
“Em ở dưới. Cũng có thể ở trên. Anh chọn đi.”
“Được, vậy tôi ở nhà chờ em. Tôi sẽ tháo khẩu trang. Tôi cũng không có khó coi đâu.”
Chu Hành nhìn chằm chằm dòng tin nhắn một lúc rồi nhanh chóng trả lời: “Đừng bỏ khẩu trang. Hoặc anh nghĩ cách đừng để em thấy mặt anh là được.”
“… Tôi cũng không có đến nỗi nào mà QAQ”
“Xin lỗi…… Em chỉ muốn tình một đêm thôi……”
“Được rồi… Để tôi điều xe đến đón em. Đừng từ chối. Tôi có chút lo lắng cho em.”
“Em không từ chối. Em chờ anh gửi xe tới.”
“Được ~ Vui quá đi.”
Chu Hành không trả lời tin nhắn này. Anh chỉ cử động tay chân cứng đờ, tự rót cho mình một ly nước lạnh rồi tu một hơi. Anh quay người đi vào phòng tắm, nhìn bộ dạng chật vật của mình trong gương.
Anh thật sự không muốn để bộ dáng như này đi gặp Lục Chính. Cũng không thể đã ép người ta ăn mình còn lôi thôi lếch thếch như này được.
Chu Hành tắm rửa một cái, cạo sạch râu. Anh học theo hướng dẫn trên mạng mà qua loa chuẩn bị trước rồi thay một bộ quần áo mới, cũng rót cho mình một lon dung dịch dinh dưỡng.
Chiếc xe Lục Chính phái tới cũng đã tới nơi. Chu Hành khóa kỹ cửa, vào xe. Anh lơ đãng nhìn tài xế, chỉ cảm thấy đối phương trông hơi quen mắt nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Tài xế cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa người đến trước cổng biệt thự.
Chu Hành xuống xe. Anh ở cửa một lúc mới ấn chuông cửa.
“Cạch ——”
Cánh cửa to lớn lập tức mở ra. Lục Chính xuất hiện, trên mặt vẫn đeo khẩu trang. Hắn nói: “Tôi vẫn chờ em sau cửa không dám ra đón. Tôi sợ em hối hận.”
“Có cái gì mà phải hối hận?” Chu Hành nghe xong lời này, lại không còn thấy bồn chồn nữa, “Là em tự mình quyết định. Làm phiền anh rồi.”
Lục Chính lui về phía sau một bước, không nhịn được cười nói: “Nếu em muốn chọc tôi cười thì em thành công rồi đấy.”
Chu Hành không nói gì. Anh bước qua cửa, chủ động nắm lấy tay Lục Chính tay, nói: “Tay anh lạnh quá.”
“Chắc vì hôm nay trời hơi lạnh.”
Hoặc cũng có thể là vì anh đứng ngoài đợi đã lâu rồi.
Chu Hành dắt Lục Chính đi mấy chục bước, không thể không dừng lại mà nói: “Để em cõng anh vậy.”
“Không cần đâu, sắp tới nơi rồi.”
“Phòng ngủ của anh ở trên tầng hai. Cầu thang đi lên rất dài. Kiểu gì đến lúc đấy cũng phải cõng thôi.”
“Sao phải vội thế làm gì? Để tôi bảo Sara làm chút đồ ăn vặt cho em.”
Chu Hành quay đầu. Anh nhìn chằm chằm vào Lục Chính trong giây lát, hỏi: “Anh không muốn em sao?”
“Tôi thích em,” Lục Chính nắm chặt tay anh, “Nhưng tôi không muốn em tùy hứng. Tôi không chỉ muốn làm tình một đêm của em.”
Lục Chính chưa nói nửa câu còn lại, Chu Hành cũng đã có thể đoán được.
Anh có chút áy náy. Bởi vì xét từ góc độ của bản thân thì đúng là anh đang lợi dụng Lục Chính. Anh không thể đáp trả lại tình cảm của đối phương, chỉ có thể biến đối phương thành công cụ an ủi chính mình.
“Em —— Ưm!”
Chu Hành mở to hai mắt. Bởi vì Lục Chính đột nhiên cúi đầu, cách một lớp khẩu trang mà hôn lên môi anh.
Khẩu trang thoạt nhìn rất dày, nhưng lúc này lại giống như quá mỏng. Cảm giác mềm mại cùng nhiệt độ nóng bỏng của đôi môi không chút do dự mà truyền cho nhau.
“Đối với tôi mà nói, tôi thật sự rất thích em. Vậy nên tôi cũng muốn làm tình với em.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.