– –
Tô Ứng Thu thật đúng cmn chính là ánh trăng sáng* của Cố Trạch Thành.
*Ý chỉ người mà trong lòng mình vẫn luôn muốn có nhưng không có được.
Dù sao thì trên thế giới này hẳn là tìm không ra nghệ thuật gia họ Tô thứ hai nào “có xuất thân là con nhà lính, bằng tuổi với ba hắn, sinh ra và lớn lên ở thành phố B, 18 tuổi đi châu O” nhỉ?
Sau khi Lâm Tử Tích search lý lịch của Tô Ứng Thu cả đêm, hắn rút ra được kết luận, rồi lại bị kết luận này quấy rầy đến ngủ không được.
Tuy rằng, trên lý trí, Lâm Tử Tích tin tưởng Cố Trạch Thành đã hoàn toàn buông xuống đoạn nhạc dạo nho nhỏ ấy, nhưng trên tình cảm… nhìn gương mặt được fan thổi phồng là “nhạc sĩ đẹp trai nhất Quả Đất” trên kết quả tìm kiếm hình ảnh, nếu hắn nói không lo lắng thì cũng là tự lừa mình.
Huống chi, nhạc sĩ đẳng cấp như Tô Ứng Thu mà lại chủ động hạ giá muốn phối nhạc cho sản phẩm phim truyền hình nội địa… Lâm Tử Tích nghĩ thế nào cũng cảm thấy đối phương có ý gì đó khác.
Hắn trằn trọc trên giường đến 5 giờ rưỡi sáng, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy, cầm di động gọi cho Cố Trạch Thành —— Dù sao giờ này ông ba của hắn cũng đã thức từ lâu rồi.
Điện thoại còn chưa reo đến tiếng thứ hai thì đã thông, bên trong ống nghe truyền đến tiếng thở dốc nho nhỏ sau khi vận động của Cố Trạch Thành, giọng anh càng thêm từ tính: “Cục cưng có chuyện gì sao, sớm thế đã gọi cho tôi?”
“Cũng không tính… 8 giờ sáng Tử Tích có cảnh phim phải quay, lát nữa cũng phải rời giường đi phim trường, chính là…” Lâm Tử Tích gọi điện thoại chỉ vì nhất thời xúc động, đến lúc thật sự phải hỏi ba hắn thì hắn lại lùi bước.
“Chính là cái gì?” Cố Trạch Thành nghiêng đầu dùng bả vai kẹp di động, tháo găng tay quyền anh trên tay còn lại xuống, ngồi lên băng ghế kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tử Tích trả lời.
Chính là người mà ba thích hồi xưa sắp về nước rồi… Lâm Tử Tích do dự thật lâu, cuối cùng lời nói ra khỏi miệng lại thành: “Tử Tích nhớ daddy… Cơ mà ngày mai phần diễn của Tử Tích sẽ kết thúc, Tử Tích đặt vé máy bay về thành phố S vào sáng ngày mốt, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được nhau.”
Cố Trạch Thành chờ hắn nói hết lời, rõ ràng chân mày đã cau lại nhưng trong lời nói chẳng thể hiện chút gì, mà còn thoáng mang ý cười: “Daddy cũng nhớ em. Để daddy tới thành phố H đón em thì tốt hơn, daddy chờ không nổi tới ngày mốt mới có thể gặp được cưng.”
“Hả? Không cần không cần không cần!” Lâm Tử Tích bị lời đề nghị của ba hắn dọa hết hồn, sau khi liều mạng từ chối lại cảm thấy hình như mình quá cứng, nhanh chóng bù lại: “Gần đây daddy bận rộn như vậy, cũng đừng bôn ba nữa. Vả lại khi Tử Tích đóng máy rời tổ, chắc chắn phía sản xuất sẽ mời truyền thông tới phỏng vấn… Hay là thôi đi.”
Cố Trạch Thành trầm mặc một thoáng ngắn ngủi, thở dài một hơi rất khó phát hiện, sau đó nói: “Vậy được rồi, chúng ta gặp lại sau. Hai ngày cuối em ở đoàn phim phải chú ý thân thể nhiều chút, Tử Tích, daddy yêu em.”
“Yên tâm đi, Tử Tích cũng yêu daddy. Ngày mốt gặp lại.” Hắn nói rồi ngắt điện thoại.
Dường như Lâm Tử Tích đã hấp thu được sức mạnh và niềm tin từ cuộc trò chuyện với Cố Trạch Thành, hắn nằm trên giường một chút, sau đó phấn chấn rời giường đi quay phim, chẳng hề hay biết người nào đó cách đây hơn ngàn dặm không tiếp tục đánh quyền, vận động nữa, mà là gửi tin nhắn cho trợ lý đặc biệt của mình: “Liên hệ người phụ trách của Lâm Tử Tích, tôi muốn nói chuyện với đối phương trước 8 giờ.”
Sắp đóng máy rời tổ, cảnh Lâm Tử Tích chưa quay cũng còn lại không nhiều, nhưng lại có cảnh nằm trong những cảnh quan trọng nhất của toàn bộ phim.
Cốt truyện của cảnh này là Lâm Tử Tích đóng vai chính vật lộn trên du thuyền với boss phản diện, cuối cùng đưa đối phương ra công lý. Trong đoạn vật lộn ấy, vai chính bị boss đánh té từ du thuyền xuống biển, nhưng cuối cùng nhờ vào kỹ năng lặn siêu giỏi mà tập kích ngược lại.
Hiện nay các nam nữ diễn viên trẻ có giá trị thương mại cao, thậm chí ngay cả chính Lâm Tử Tích ngày xưa, khi gặp những cảnh quay có tính nguy hiểm hoặc yêu cầu chịu khổ như này thì đều chọn cách dùng thế thân. Dẫu sao thì, marketing và thuộc tính nhân vật mới là điều kiện tất yếu khiến minh tinh trở thành ngôi sao hot hòn họt, không phải chuyên nghiệp, không phải tác phẩm, thậm chí, có khi ngay cả nhan sắc cũng không phải.
Có thể nói nước ta là đất nước có người xem khoan dung nhất, có quần thể fan trung thành nhất thế giới – những người sẽ không tha thứ cho mấy kẻ “bôi nhọ” thần tượng.
Cơ mà, Lâm Tử Tích đã từng dạo một vòng ở quỷ môn quan, suy nghĩ hơi khác với tư tưởng nước chảy bèo trôi ngày xưa.
Tuy rằng kịch bản và đội hình diễn viên của bộ phim Đội Cứu Viện Hải Ngạn này đã định sẵn nó sẽ không trở thành tác phẩm lừng danh kinh điển gì, nhưng Lâm Tử Tích vẫn nghiêm túc với mỗi cảnh quay của mình. Thậm chí hắn còn không màng đến sự phản đối của công ty, dưới tình huống không được thêm thù lao mà vẫn ở lại đoàn phim quay hơn cả tháng trời, tự đóng một số cảnh đã định trước là sẽ dùng thế thân, đương nhiên cũng tính cả loạt cảnh quay trên biển hôm nay, bao gồm truy kích, vật lộn, rơi và lặn xuống nước.
Mấy ngày trước Lâm Tử Tích cũng đã quay xong cảnh vai chính điều khiển ca nô truy kích boss phản diện, cảnh hôm nay phải quay chính là cảnh vai chính đánh nhau xong, rơi xuống biển, chờ đợi thời cơ phản kích trong nước.
Trước đó Lâm Tử Tích vì cảnh diễn này mà được huấn luyện lặn riêng, hơn nữa địa điểm quay thực tế của đoạn kịch tính này là một khu vực gần bờ biển đã rào biện pháp an toàn, tâm lý của hắn cũng coi như thả lỏng.
Điều duy nhất khiến hắn có chút nôn nóng chính là chuyện Tô Ứng Thu đã tới phim trường trước lúc bắt đầu quay.
Tuy rằng gương mặt của đại nghệ thuật gia họ Tô khi chưa qua photoshop có không ít chênh lệch với gương mặt thật của gã, nhưng nó lại ăn nhịp một cách khó nói với khí chất thận trọng ưu nhã mà hơi cao ngạo lạnh lùng trên người gã, quả thực hoàn toàn khác biệt với khí chất ngông nghênh phong lưu của Lâm Tử Tích.
Độ rộng sở thích của ba mình hơi bự à… Lâm Tử Tích vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng, vừa nghe nhà làm phim giới thiệu hắn và Tô Ứng Thu cho nhau.
Chờ nhà làm phim giới thiệu xong, hắn hơi nghiêng người ra trước, vươn tay phải, “Chào thầy Tô, thật vui vì có thể có cơ hội hợp tác với ngài, phối nhạc phim lần này nhờ vào ngài cả.”
Tô Ứng Thu vươn tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn rồi lập tức rút về, “Cũng không thể nói là “nhờ”, dù sao thì tôi cũng là fan nguyên tác của Đội Cứu Viện Hải Ngạn, tôi rất vinh hạnh khi có thể tham dự vào tác phẩm chuyển thể thành phim của thầy Kê, cũng hy vọng cậu…”
Tô Ứng Thu tạm dừng, dùng ánh mắt hơi mang ý săm soi để đánh giá Lâm Tử Tích một phen mới nói tiếp: “…Các cậu đừng cô phụ nguyên tác hay như vậy.”
…
…………
Tôi đậu xanh rau muống á chứ fan nguyên tác hải ngoại nhà ông!
Trước khi bộ phim này bắt đầu quay, căn bản chẳng có mấy ai biết đến cái truyện Đội Cứu Viện Hải Ngạn và tác giả truyện gốc, ok?!
Nháy mắt Lâm Tử Tích đã hiểu, quả nhiên đại nghệ thuật gia họ Tô là người tới không có ý tốt.