Yêu Em Trọn Kiếp Này - Cửu Hy

Chương 39: Để Cố Thiên Di gặp Phương Chấn Kiệt



“Xin chào, em là Tuệ Nghiên.” Cố Thiên Di hơn cô một tuổi, vì phép lịch sự nên Tuệ Nghiên xưng một tiếng em. Nhưng ngữ khí lại không giống như e ngại, hoàn toàn chỉ là một lời chào xã giao bình thường.

“Xin chào, tôi là Cố Thiên Di.” Chất giọng của Thiên Di nghe có hơi lạ, có vẻ như cô ấy chỉ vừa mới học xong giao tiếp gần đây.

“Con lại chơi với Nghiên Nghiên đi nhé. Bác đi gọi Luân xuống.” Cố phu nhân quay lại lên lầu một. Cô bé váy đỏ tự tin không chút e dè đi xuống, ngồi đối diện Tuệ Nghiên.

Bốn mắt va vào nhau, không khí lúng túng khó xử. Nhìn vào đôi mắt kia làm Tuệ Nghiên nhớ lại hình ảnh cô ấy khóc nức nở trong góc quán café, trong lòng dâng lên chút đồng cảm.

Vì tình yêu mà si ngốc, vì tình yêu mà đợi chờ rồi tuyệt vọng. Tình yêu ngọt ngào là thế, nhưng nó là một con dao hai lưỡi có thể hủy hoại cả đời người nếu chọn sai. Ngốc nghếch đợi chờ để rồi nhận lại chỉ toàn là tổn thương.

Kiếp này Phương Chấn Kiệt và Nhã Tịnh đã trở thành anh em dù chẳng có huyết thống, không biết rằng đến sau cùng tình cảm của Thiên Di có được đáp lại hay không. Chỉ mong thần tình yêu sẽ mỉm cười với cô ấy.

Cố Thiên Di chột dạ vì ánh mắt thương cảm của người đối diện, cứ như cô ấy là con mèo hoang đáng thương ngoài đường vậy!

“Nghiên Nghiên” Phiến Luân bước trên lầu xuống, tay chỉnh lại cổ áo, bên tay cầm áo khoác. Bộ dáng có hơi lười biếng bất cần, trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm chỉnh của anh hàng ngày.

“Anh Luân.” Tuệ Nghiên cười, không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng được bỏ xuống.

“Anh họ.” Cố Thiên Di đứng dậy, đối với người anh này là hoàn toàn tôn sùng.

“Hai đứa đã làm quen chưa?” Cố Phiến Luân là sợ mục tiêu của Thiên Di sẽ dời từ Nhã Tịnh sang Tuệ Nghiên. Nếu hai người có thể làm bạn thì tốt, Thiên Di mạnh mẽ như vậy sẽ có thể bảo vệ Tuệ Nghiên.

“Chắc là… rồi ạ.” Thiên Di đảo mắt, hai tay chắp ra sau lưng vò vò lấy nhau. Tuệ Nghiên cũng phối hợp gật đầu một cái. Đã chào hỏi và giới thiệu rồi, chắc cũng tính là đã làm quen.

————————————————————

Biệt thự nhà họ Phương.

Căn biệt thự được trang hoàng để tổ chức tiệc, nhưng nhìn sơ cũng có thể nhận ra đây là trang trí một cách sơ sài, hoàn toàn không có điểm nhấn hay chủ đề cụ thể. Phương gia trước đây là một công ty tài chính, nhưng đến đời viện trưởng Phương thì không còn ai kế nghiệp. Phương thị vẫn do Phương lão gia làm chủ, nhưng ông chỉ có một người con trai. Đứa cháu nội duy nhất tương lai cũng theo ngành y, Phương thị rồi không biết sẽ như thế nào.

Có khi nào nó sẽ rơi vào tay nữ chính không? Theo nguyên tác thì sau khi Phương lão gia qua đời, Phương thị chính thức sụp đổ. Nói là sụp đổ nhưng thực chất cũng chẳng còn gì nữa, vì mọi nguồn vốn từ lâu đều đã đầu tư vào bệnh viện tư nhân. Nhưng đời này thì khác, không biết chừng nó sẽ được chuyển đến tay nữ chính.

Haha, chắc là không đâu. Theo nguyên tác thì nữ chính chỉ có tài năng diễn xuất chứ không có năng khiếu kinh doanh. Hơn nữa Phương lão gia không lẽ lại tốt đến mức đem cơ nghiệp mấy đời giao cho một kẻ không cùng huyết thống?

Nhưng lỡ đâu… Mà thôi đi, chắc là không sao đâu!

“Lần đầu em đi dự tiệc sao?” Biểu cảm lo lắng của Tuệ Nghiên được Thiên Di thu vào trong mắt. Bộ dạng này hoàn toàn khác với lúc ở nhà cô ấy.

“Không phải, chỉ là nhân vật chính hôm nay…” Có thù với em và chị. Sáu chữ cuối đương nhiên cô không nói ra, chỉ là lén lút đi gần Thiên Di hơn một chút.

Con người Thiên Di từ nhỏ mạnh mẽ, cũng thích bảo vệ kẻ yếu. Chưa kể Tuệ Nghiên là cái tên được anh họ mà cô ấy sùng bái treo bên miệng, tự nhiên trong lòng cũng có hảo cảm muốn thay anh họ bảo vệ.

Ấn tượng của Thiên Di đối với Tuệ Nghiên chính là cao ngạo bí ẩn. Dù cô có cố che giấu đằng sau nụ cười đáng yêu vô tội, bản chất ít nói trầm tĩnh vẫn không thể giấu được trong ánh mắt. Tuy không hiểu tại sao cô lại làm thế, nhưng Thiên Di cảm thấy Dương Tuệ Nghiên này rất thú vị.

Bên trong sảnh tiệc có không ít người, nhưng so với những bữa tiệc mà hai cô đã tham gia thì nó cũng không tính là quá lớn. Bên trong so với bên ngoài trang trí có khi còn sơ sài hơn, chỉ là vài dải giấy màu treo xung quanh. Bàn ăn có mấy món, nhìn chung đều là loại “thực phẩm dinh dưỡng”, rất ít mấy món nhiều dầu mỡ. Trên bàn có vài loại rượu nhẹ và số ít cockail, còn có nước trái cây thì nhiều vô kể.

Hơ hơ, có thật đây là tiệc mời cả người lớn không? Tại sao chế độ ăn uống cũng khắt khe như vậy?

“Anh đi chào hỏi, hai đứa sang bên kia nhé.” Cố Phiến Luân đã mười lăm, Dương Khanh mười hai, đối với loại tiệc gặp gỡ này đã phải đi chào hỏi.

“Vâng, tạm biệt.” Tuệ Nghiên vẫy vẫy tay, cực kì tự nhiên kéo Thiên Di sang một góc.

“Em muốn ăn gì không?” Thiên Di ra dáng một người chị cả, hỏi Tuệ Nghiên.

“Không ạ.” Vừa mới tới đã ăn sao? Người ta sẽ nghĩ họ là những con heo đói mất.

Tuệ Nghiên muốn tìm Chấn Kiệt, nhưng nghĩ lại Thiên Di… Lỡ đâu, kiếp này Chấn Kiệt vẫn không quay đầu, vậy thì Thiên Di sẽ phải chịu khổ. Tuy rằng lát nữa đây họ rồi cũng sẽ chạm mặt, nhưng nếu là cô dẫn họ đi gặp, sau này sẽ cảm thấy áy náy day dứt không thôi.

“Sao vậy?”

“Em… Em cần đi gặp một người bạn. Chị muốn đi cùng không?” Đôi mắt Tuệ Nghiên mang theo lo lắng làm Thiên Di hơi hoang mang. Không lẽ cô định đi gặp quái vật sao? Vì sao lại nhìn mình với đôi mắt đó? Lo lắng? Có con quái vật nào “nuốt” nổi cô ấy sao?

“Đi!” Một phần vì bị ánh mắt của Tuệ Nghiên làm cho tò mò, một phần lại vì muốn làm cho tròn trách nhiệm bảo vệ “công chúa nhỏ” mà anh họ đã giao cho.

Phương Chấn Kiệt đứng ở cạnh chân cầu thang, trên tay là ly nước trái cây. Cậu nhìn quanh như tìm kiếm ai đó.

“Chấn Kiệt!”

Tuệ Nghiên chậm rãi đi về phía bên này. Vừa thấy cô, đôi mắt Chấn Kiệt liền sáng rỡ. Chỉ là phía sau cô có thêm một cô gái nữa.

Tóc ngắn ngang vai màu nâu hạt dẻ, đuôi mắt cong cong hút hồn nhưng cứng rắn. Một thân váy áo đỏ rực càng làm tôn lên nước da trắng hồng. Cô gái nhíu mày, giương mắt kiêu ngạo đánh giá làm cậu ngây ngẩn.

Người này… không lẽ là…

“Chấn Kiệt, đây là em họ của anh Luân, chị Thiên Di.”

“Xin chào, tôi là Cố Thiên Di.” Thiên Di đứng ngang với Tuệ Nghiên, hơi ngẩng cao đầu giới thiệu.

“Em là Phương Chấn Kiệt.” Chấn Kiệt hơi cúi đầu, khóe môi mấp máy, hơi khó nhọc nói chuyện. Giọng nói ương ngạnh này là sao? Sự kiêu ngạo trong đôi mắt kia là sao? Tại sao lại hoàn toàn không giống như những gì cậu nhớ?

Cố Thiên Di, đây mới là bản chất của cô ấy sao? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.