Cảnh quay chuyển sang Vinh Nhung–
Sau khi đồng ý đi cùng Du Dịch Nghiêm, bác sĩ Du đưa cậu đến một trung tâm thương mại, nhờ cậu chọn giúp một bộ đồ trẻ trung.
Vinh Nhung đã chọn một chiếc áo hoodie màu xanh lá cây đậm, quần ống rộng màu be, giày cùng tông màu và một chiếc kính râm sặc sỡ. Khi đến công viên giải trí, Vinh Nhung mới biết hai bộ đồ này là do Du Dịch Nghiêm chuẩn bị cho cả hai.
Vinh Nhung rất thích bất ngờ này. Hồi nhỏ, người lớn trong nhà thường cho cậu và A Sâm mặc đồ đôi đến công viên giải trí. Chỉ có điều bộ quần yếm này không hợp với khí chất của Du Dịch Nghiêm lắm, trông còn không bằng quần áo thường ngày của bác sĩ, nhưng Du Dịch Nghiêm lại có vẻ rất vui vẻ, trên mặt tràn ngập nụ cười không giấu được.
Trong không khí hòa hợp ấy, họ đến chơi tàu lượn siêu tốc trước.
“Vinh Nhung, nếu sợ thì có thể nắm tay tôi.” Khi tàu lượn sắp khởi động, Du Dịch Nghiêm đột ngột nói.
Vinh Nhung nghe thấy một cặp đôi bên cạnh cũng nói những lời tương tự, cậu hơi kháng cự nói: “Không cần đâu, tôi không sợ mấy cái này.”
Vinh Nhung không nói dối, khi tàu lượn lao xuống từ đỉnh, cậu không những không sợ mà còn hò hét phấn khích.
Trạm tiếp theo họ đến là khu trò chơi xe đụng.
Trên đường đi, Vinh Nhung nhìn thấy chiếc đu quay rồi bật cười.
Du Dịch Nghiêm nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Nhớ lại một chương trình mà tôi từng xem.” Thực ra đó là một chương trình mà Vinh Nhung xem ở thế giới thực.
Du Dịch Nghiêm sợ Vinh Nhung cảm thấy khoảng cách tuổi tác và giao tiếp giữa hai người quá lớn nên do dự hỏi: “Chương trình gì vậy?”
Vinh Nhung nghe vậy nói: “Để tôi biểu diễn cho anh xem.”
“Được.”
Vinh Nhung đứng trước thuyền hải tặc, quay đầu nhìn vị trí thuyền hải tặc đang lắc lư, canh chuẩn thời cơ rồi bắt đầu đọc thơ diễn cảm một cách dõng dạc hào hùng: “Tại thương mang đích đại hải thượng, cuồng phong tịch quyển trứ ô vân.”
Khi đọc đến từ “vân”, Vinh Nhung vung tay một cách khoa trương về phía thuyền hải tặc đang lắc lư, những người trên tàu vì mất trọng lực mà la hét: “Aaaaaaaa!”
Nghe như âm thanh nền cho câu thơ của cậu.
[Cái gì thế này, mà lại còn khá thú vị nữa.]
Vinh Nhung tiếp tục đọc: “Tại ô vân hòa đại hải chi gian, hữu nhất chỉ hải yến tại cao ngạo đích phi tường.”
Chỉ một cái vẫy tay nữa, những người trên tàu hải tặc bắt đầu la hét vì mất trọng lực: “Aaaaaaaa——”
“Haha, đại khái là như vậy.” Vinh Nhung đọc xong hai câu thì dừng lại, nhưng lại thấy Du Dịch Nghiêm đang cầm máy ảnh chụp cậu.
Vinh Nhung tiến tới trước camera, vui vẻ nói: “Sao anh có máy ảnh vậy? Vậy lát nữa chúng ta có thể chụp thật nhiều ảnh rồi.”
Du Dịch Nghiêm nhìn đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh của Vinh Nhung trong ống kính, trên mặt cũng không giấu được nụ cười, cảm giác như mình đã quay trở lại thời trẻ.
Sau đó, họ còn chơi rất nhiều trò khác, đến tối mới trở về. Họ đã chụp được rất nhiều ảnh hài hước kỳ quái.
Ra khỏi công viên giải trí, Vinh Nhung vẫn còn rất phấn khích. Du Dịch Nghiêm đưa cậu đến một nhà hàng đã đặt bàn trước, phòng riêng ở tầng hai. Ở đây được trang trí rất tinh tế, qua cửa sổ kính lớn, có thể nhìn thấy hoàng hôn buông xuống bên ngoài và những người đi bộ dạo quanh những con phố cổ.
Du Dịch Nghiêm cầm thực đơn, hỏi Vinh Nhung đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ: “Vinh Nhung, cậu thích món ăn kiểu gì? Có món nào không ăn được không?”
“Tôi có thể xem thực đơn được không?” Vinh Nhung đưa tay ra.
“Được…” Du Dịch Nghiêm do dự một chút rồi đưa thực đơn cho Vinh Nhung.
Camera lia qua trang menu, khán giả trong phòng livestream có thể thấy: […Tại sao menu lại viết bằng tiếng Anh?]
[Vinh Nhung chắc không hiểu đâu, đưa cho bác sĩ Du thôi.]
Vinh Nhung không sợ tiếng Anh, cậu chỉ chú ý đến việc trên menu không có ghi giá.
Vinh Nhung lướt qua vài trang, dựa vào kinh nghiệm chọn một món: “Tôi muốn ăn bít tết thăn bò, chín tới.”
[Hiểu thật sao?]
[Đó chỉ là tiếng Anh cơ bản thôi mà.]
Du Dịch Nghiêm: “Cậu muốn ăn món tráng miệng gì?”
Vinh Nhung nhìn vào phần tráng miệng, nói: “Kem xoài đi.”
Du Dịch Nghiêm cũng gọi món xong, phục vụ liền mang menu đi.
Du Dịch Nghiêm cười nói: “Tiếng Anh của cậu không tệ, đã từng thi IELTS hay TOEFL chưa?”
Vinh Nhung hơi ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ học thuộc cuốn ‘3500 từ vựng tiếng Anh bắt buộc cho học sinh cấp ba’, còn những từ vựng chuyên ngành về thực phẩm này là do tôi học được khi đi làm thêm ở nhà hàng.”
Du Dịch Nghiêm nhớ ra cậu mới 20 tuổi mà đã đi làm, giọng điệu dịu dàng hỏi: “Vậy bây giờ cậu đang nghỉ học hay là…”
Vinh Nhung nhỏ giọng nói: “Sau khi giải quyết một số chuyện rắc rối, tôi sẽ đi thi đại học.”
[Chuyện rắc rối ở đây có phải là chuyện hủy hợp đồng không? Sau này Nhung Nhung sẽ không debut nữa à?]
“Thi đại học?” Đã mười mấy năm rồi Du Dịch Nghiêm không nhắc đến từ này, đột nhiên không biết nói gì.
“Ừm.” Vinh Nhung gật đầu chắc chắn.
“Vậy cậu có thể chấp nhận kết hôn trong khi đang đi học không?” Du Dịch Nghiêm như vô tình hỏi: “Lúc đó sẽ thuê nhà ở bên ngoài trường.”
Vinh Nhung lắc đầu lia lịa, “Không… không… không!” Ai lại có cuộc sống đại học như vậy, nghe thôi đã thấy sợ rồi…
Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, may mà lúc này phục vụ mang món khai vị đến.
Không lâu sau, món chính cũng được bưng ra.
Món chính của Du Dịch Nghiêm giống Vinh Nhung, anh tao nhã cắt nhỏ toàn bộ miếng bít tết rồi đẩy đĩa thức ăn về phía Vinh Nhung: “Vinh Nhung, cậu ăn phần này đi, tôi đã cắt giúp cậu rồi.”
Vinh Nhung vô thức dùng dao nĩa chặn đĩa thức ăn của Du Dịch Nghiêm, hơi lúng túng nói: “Không cần đâu… tôi tự làm được.”
Du Dịch Nghiêm dừng lại một chút, rồi gật đầu: “Cũng được.”
…
Bên ngoài nhà chung ‘rung động’ vang lên tiếng xe.
Sở Viễn Trạch thính tai nói với những người khác: “Tôi đoán là Vinh Nhung và Du bác sĩ về rồi. Các cậu nghĩ sao?”
Tiết Kỳ Ngạn luôn trầm tĩnh lên tiếng: “Tôi đoán là Ôn Thức Kiều.”
Quả nhiên, ngay sau đó, Ôn Thức Kiều với bộ vest lịch lãm bước vào: “Vinh Nhung và Du bác sĩ vẫn chưa về à?”