Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 35



Khán giả trong phòng livestream nghe cuộc trò chuyện của họ thì bị sốc:

[Không thích ba vị khách mời thụ khác ư?? Ánh mắt cao quá đấy chứ?]

[Mỗi người một sở thích mà.]

[Vậy có khi nào Vinh Nhung thích cục cưng Hủ của chúng ta không?]

[Ôi trời, rất có khả năng. Tôi nghi ngờ Vinh Nhung là fan của cục cưng đấy.]

[Woa, chẳng lẽ Vinh Nhung vì thần tượng mà vào giới giải trí à?] [Kết quả không được debut, lại còn bị ‘đóng băng’. Không được, mình muốn khóc rồi.]

Trong khi fan của Trần Lâm Tắc Hủ đang suy đoán đủ thứ, thì đột nhiên có khán giả từ các phòng livestream khác đến:

[Tin mới nhất: Bác sĩ Du sắp đến đấy.]

[Tại sao? Chẳng lẽ bác sĩ Du đổi mục tiêu sang Trần Lâm Tắc Hủ???]

[Ờm… Đừng, tôi thà tin bác sĩ Du đến vì Nhung Nhung hơn.]

[Vừa từ phòng livestream của An An qua, An An cũng sắp đến.]

[Kiều Kiều cũng sắp đến!!!]

[Mẹ ơi, Thức Kiều đến, Hàn thiếu và tổng giám đốc Phó cũng sắp đến.]

[Ôi trời ơi ôi trời ơi ôi trời ơi????]

[Tôi sắp cười chết mất, có chị em nào gần đó đi livestream trực tiếp không, tôi sợ lát nữa Hàn Lệ lại lật bàn tiếp (cười)]

[Ha ha ha ha]

Không hay biết gì, Vinh Nhung lấy đồ ăn về, liền ăn ngon lành.

Nhưng ăn một lúc, Vinh Nhung phát hiện Trần Lâm Tắc Hủ vẫn chưa ăn gà rán, lúc thì nhíu mày lúc thì mặt đỏ bừng, tốt bụng nhắc nhở: “Gà rán phải ăn nóng mới ngon nha.”

Trần Lâm Tắc Hủ nghe vậy cắm một miếng gà rán: “Những cái này nhiều calo lắm đúng không? Bình thường cậu không chú ý những thứ này à?”

Vinh Nhung nhớ lại thân phận idol bị ‘đóng băng’ của nguyên thân, rất tự nhiên nói: “Cũng không sao đâu, bình thường tôi vận động rất nhiều. Giao hàng mà không có thang máy thì phải leo cầu thang bộ, coi như tập thể dục vậy.”

Trần Lâm Tắc Hủ nghe vậy đột nhiên im lặng, “Vậy một ngày cậu giao bao nhiêu đơn?”

“Khoảng 40 đơn.” Vinh Nhung nói.

[Phổ cập chút kiến thức khoa học: Mỗi đơn khoảng 40 phút, nếu Vinh Nhung giao hai đơn một lần, một ngày ít nhất cũng phải làm việc 13 tiếng.]

[Trời ơi, một idol tử tế lại bị bắt đi giao đồ ăn…]

[Huhuhu vợ Vinh Nhung của tôi sao lại khổ sở thế này T_T/~~]

Vinh Nhung uống một ngụm Coca, nhận thấy tâm trạng của Trần Lâm Tắc Hủ có chút buồn bã, liền chuyển chủ đề: “Vậy còn anh… và ảnh đế Tiết bây giờ thế nào?”

Ánh mắt của Trần Lâm Tắc Hủ lại trở nên kỳ lạ, khi Vinh Nhung cho rằng mình đã hỏi sai vấn đề, đối phương đột nhiên nói: “Anh ấy đã từ chối tôi trong buổi hẹn hò hôm trước.”

“Hả?” Vinh Nhung, người luôn ăn dưa đầu tiên, có chút ngạc nhiên.

“Từ ngày đầu tiên đến đây, tôi đã biết anh Kỳ Ngạn khá thích Kiều Kiều, nhưng tôi thấy Kiều Kiều không thích anh Kỳ Ngạn lắm, nên tôi nghĩ mình vẫn còn cơ hội, luôn chủ động với anh ấy. Nhưng hôm trước anh Kỳ Ngạn đã thẳng thắn từ chối tôi, tôi đang nghĩ có nên từ bỏ hay không…”

Trần Lâm Tắc Hủ đột ngột nói về chuyện này, một là muốn xây dựng hình tượng một người “si tình” nhưng biết điểm dừng trước mặt khán giả; hai là muốn kiểm chứng suy đoán của mình: Nếu Vinh Nhung không thích cậu, thì rất có thể cậu ấy sẽ nói những hành động theo đuổi của cậu không đáng xấu hổ, hãy cứ nghe theo tiếng gọi của con tim, như vậy sau khi chương trình kết thúc sẽ không hối tiếc; nhưng nếu Vinh Nhung thích cậu, chắc chắn sẽ tìm đủ cách khuyên cậu đừng tiếp tục theo đuổi Tiết Kỳ Ngạn.

Khi Vinh Nhung nhớ đến, nhân cách Mạc Sâm của Tiết Kỳ Ngạn, rất lo lắng cho sự an toàn của Trần Lâm Tắc Hủ, “Ừm ừm, nếu ảnh đế Tiết nói vậy thì quả thật không cần tiếp tục nữa.”

Câu nói này lọt vào tai Trần Lâm Tắc Hủ, rõ ràng đã chứng thực suy đoán thứ hai – Quả nhiên Vinh Nhung thích cậu!

Vinh Nhung thấy tâm trạng của Trần Lâm Tắc Hủ đột nhiên tốt hơn nhiều, liền cầm một chiếc hamburger đặt trước mặt cậu: “Nếu anh không thích gà rán thì có thể thử hamburger này.”

“Cảm ơn…” Trần Lâm Tắc Hủ đưa tay cầm lấy chiếc hamburger, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt tươi cười của Vinh Nhung, không khỏi cũng mỉm cười theo.

Nếu cứ nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười như vậy, có lẽ cuộc sống mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ, Trần Lâm Tắc Hủ nghĩ như vậy, bất chợt liếc thấy Ôn Thức Kiều, Hàn Lệ và Phó Ưng Phủ đang đứng ở cửa.

Vinh Nhung nhận thấy sự khác thường của Trần Lâm Tắc Hủ, cũng quay đầu lại, thấy họ đi tới, có chút ngạc nhiên: “Trùng hợp thật, các anh cũng đến quán này.”

Mà khi Ôn Thức Kiều nhìn thấy cách ăn mặc hiện tại của Vinh Nhung, có chút ngạc nhiên nói: “Cậu mặc như vậy rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Mặc dù sợ tiếp xúc gần với Ôn Thức Kiều, nhưng Vinh Nhung vẫn lịch sự nói: “Cậu cũng vậy.”

“Sao cậu lại đến mấy chỗ như này làm gì?” Hàn Lệ vốn rất ngạc nhiên khi thấy Vinh Nhung mặc vest trông rất đẹp trai, nhưng vừa nghe Ôn Thức Kiều khen Vinh Nhung, hắn liền không nhịn được mà châm chọc.

Phó Ưng Phủ nghe vậy, nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của Vinh Nhung khi đến nhà chung là với Ôn Thức Kiều, nhíu mày nhẹ, nhìn Vinh Nhung nói: “Tôi có thể ngồi đây được không?”

“Dĩ nhiên…” Vinh Nhung nhớ đây là buổi hẹn của mình và Trần Lâm Tắc Hủ, liền hỏi ý kiến đối phương: “Tắc Hủ, cậu có phiền không?”

“Không sao đâu.” Thấy Vinh Nhung chủ động hỏi ý kiến mình, Trần Lâm Tắc Hủ rất vui, thể hiện khí chất của chủ nhà: “Để tôi đi gọi ông chủ ghép bàn cho họ.”

Sau khi Trần Lâm Tắc Hủ trở lại, ngồi ngay bên phải Vinh Nhung, rồi lấy luôn cốc coca của mình sang.

Khi ông chủ ghép xong bàn, Ôn Thức Kiều nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Vinh Nhung, chủ động ngồi đối diện, Hàn Lệ cũng ngồi đối diện. Phó Ưng Phủ lại bất ngờ ngồi bên này của Vinh Nhung.

[Sao tổng giám đốc Phó lại ngồi bên đó vậy?]

[Anh ấy không muốn tranh giành với Hàn thiếu nữa, vừa nãy ở nhà hàng đã nói rõ với Hàn Lệ rồi.]

[Không muốn giành Kiều Kiều, vậy tổng giám đốc Phó đến đây để làm gì?]

[Có lẽ là vì Trần Lâm Tắc Hủ???]

Ôn Thức Kiều nhìn Vinh Nhung đang ăn gà rán, “Cửa hàng này ngon hơn cửa hàn chúng ta hẹn hò lần trước đúng không?”

Nhưng chưa đợi Vinh Nhung trả lời, Trần Lâm Tắc Hủ giả vờ tò mò hỏi: “À mà này, tôi tò mò lắm, sao ba người các cậu lại cùng nhau đến đây vậy?”

Phó Ưng Phủ đột ngột lên tiếng: “Nội dung buổi hẹn và đối tượng hẹn hò đều do chương trình sắp xếp ngẫu nhiên.” Nói xong, anh nhìn về phía Vinh Nhung, đối phương lại gắp một miếng gà rán ăn, phát hiện Phó Ưng Phủ đang nhìn mình, còn nhiệt tình chỉ vào đĩa gà rán hỏi: “Muốn ăn không? Tổng giám đốc Phó.”

Phó Ưng Phủ lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

“Cậu uống coca à?” Ôn Thức Kiều tò mò hỏi, “Ngon không?”

Vinh Nhung thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào cốc coca của mình, nhưng nhớ lại chuyện ở phố  u Đinh, cậu không đưa cho Ôn Thức Kiều nữa mà nói: “Ngon lắm, tôi cho cậu…” Tôi đi lấy thêm một cốc khác cho cậu.

Không ngờ Ôn Thức Kiều lại cắt ngang lời cậu, nói “Được nha” rồi trực tiếp cầm lấy cốc coca, uống một ngụm, mỉm cười với Vinh Nhung: “Cảm ơn Vinh Nhung nhé.”

“Vinh Nhung.”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Vinh Nhung lập tức quay đầu lại, thấy Lê Hoài An đang đứng đó với vẻ mặt khó coi, cậu có hơi ngạc nhiên nói: “Hoài An??”

[Ôi trời ơi ôi trời ơi!]

Ps: Vinh Nhung: Gà rán của cửa hàng này cũng ngon lắm đó ??ω??

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.