Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 27



Vì được Ôn Thức Kiều khen ngợi, nên suốt buổi Vinh Nhung đều rất mong chờ phản ứng của mọi người.

Nhưng Sở Viễn Trạch, người vốn rất giỏi tạo bầu không khí vui vẻ, lại bất ngờ im lặng, còn Lê Hoài An và tổng giám đốc Phó thì suốt buổi đều nghiêm mặt. Vinh Nhung không khỏi nghi ngờ có lẽ món mình làm không hợp khẩu vị của họ.

Hơn nữa, cậu đã ăn xong rồi mà Trần Lâm Tắc Hủ, Tiết Kỳ Ngạn và Hàn Lệ vẫn chưa đến, bánh mì còn thừa mấy miếng…

Thật thất vọng, quả nhiên cậu không có tài nấu ăn gì cả. Vinh Nhung thất vọng nghĩ một lúc rồi quay về phòng xem Đô Đô, cậu hơi lo Đô Đô sẽ cắn phá đồ đạc của tổng giám đốc Phó.

Nhưng vừa mới đến phòng thì Phó Ưng Phủ cũng quay về.

“Tổng giám đốc Phó??” Vinh Nhung thấy anh lại vô thức căng thẳng, cứ nghĩ đối phương sẽ tiếp tục giảng đạo lý cho mình.

Nhưng lần này, Phó Ưng Phủ chỉ ừ một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc.

Trong khoảnh khắc đó, Vinh Nhung cảm thấy Phó Ưng Phủ đã trở lại vẻ lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.

Vinh Nhung đè nén sự nghi hoặc trong lòng, cúi đầu nhìn Đô Đô đang nằm cuộn tròn trong tổ. Sáng sớm đã ra ngoài nên bây giờ Đô Đô mệt mỏi đang nằm ngủ rất say.

Vinh Nhung mỉm cười, lấy từ vali ra một cuốn sách, bút và vài tờ giấy nháp, rồi ngồi xuống bàn làm bài cùng Phó Ưng Phủ, người đang mặc vest lịch lãm.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy khẽ của chú mèo con, tiếng bút cọ vào giấy và tiếng gõ bàn phím của Phó Ưng Phủ hòa quyện vào nhau…

Đến khi Vinh Nhung làm xong hơn mười mấy đề bài, có người gõ cửa: “Vinh Nhung, cậu có ở trong phòng không?”

“Có.” Vinh Nhung nghe vậy liền vội vàng đặt bút xuống đi mở cửa.”

Lê Hoài An có vẻ ngượng ngùng nói: “Có chút thay đổi, chúng ta có thể sang phòng nhỏ vẽ được không?”

Không cần ra ngoài mà vẫn kiếm được tiền, Vinh Nhung không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Phó Ưng Phủ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cũng như việc họ rời đi, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu.

Trên đường đến phòng vẽ tranh, Lê Hoài An đột nhiên trở nên im lặng, Vinh Nhung quan tâm hỏi: “Hoài An, cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Bề ngoài Lê Hoài An nói vậy, nhưng trong lòng vô cùng tức giận: Tối qua cậu hẹn Vinh Nhung, sau đó vui vẻ trở về phòng, nhưng lại nghe Viễn Trạch nói tối nay cậu ấy nhận được tin nhắn của Vinh Nhung.

Tình đầu của Lê Hoài An là một đàn anh cùng thầy dạy, anh ta đã theo đuổi cậu rất lâu. Ban đầu cậu không có cảm giác gì với đối phương, nhưng con người mà, sau khi nghe những lời quan tâm hàng ngày, Lê Hoài An cũng muốn thử một lần, thế là đồng ý. Nhưng ngày hôm sau, cậu tình cờ nhìn thấy cái người mình gọi là bạn trai đang hôn một đàn em khác. Lê Hoài An nhìn thấy cảnh đó liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh ói, sau đó dù có bao nhiêu người theo đuổi cũng không để ý đến nữa.

Mùa trước có một người bạn của Lê Hoài An thấy cậu sống cô độc như vậy nên đã đăng ký cho cậu tham gia chương trình.

Lúc đầu cậu hơi thất vọng, nhưng ba ngày sau khi gặp Vinh Nhung, cậu bị vẻ ngoài của Vinh Nhung thu hút, thậm chí còn không để ý đến hoàn cảnh gia đình của đối phương. Nhưng không ngờ, vẻ ngoài đẹp đẽ ấy lại che giấu một tâm hồn hèn hạ như vậy.

Một người như vậy căn bản không xứng đáng được bước vào phòng vẽ tranh của cậu!

Trong lúc suy nghĩ, Lê Hoài An đã đưa Vinh Nhung đến phòng vẽ tranh ở tầng hầm.

Đây là nơi Vinh Nhung đã từng thấy trong buổi livestream, khi đến tận nơi mới thấy nó thật hoành tráng.

Lê Hoài An chỉ vào chiếc ghế sofa trải khăn trắng cạnh cửa sổ rồi nói với Vinh Nhung: “Cậu ngồi ở đó đi. Vẽ xong bức tranh này, tôi sẽ chuyển cho cậu 30.000.”

“30.000 à… Nhiều thế!” Vinh Nhung có chút không thể tin nổi.

“Đừng nghĩ nhiều, đây là giá thị trường.” Lê Hoài An giải thích với vẻ mặt không chút biểu cảm, rồi đưa cho Vinh Nhung một bộ đồ màu trắng: “Cậu thay bộ này được không?”

Vinh Nhung nhận lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh thay. Sau khi ra ngoài, Vinh Nhung đi thẳng đến chiếc ghế sofa sau đó phát hiện trên bệ cửa sổ có một bức tượng dê đen nửa người trông rất kỳ quái. Vinh Nhung cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy nó, hỏi Lê Hoài An: “Hoài An, tôi ngồi ở đây à?”

Lê Hoài An đang đặt khung vẽ lên giá vẽ, ngẩng đầu nhìn Vinh Nhung. Cậu đã thấy qua rất nhiều hình thể con người, nhưng lúc này khi nhìn thấy Vinh Nhung, cậu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Lê Hoài An suy nghĩ vài giây rồi trả lời câu hỏi của Vinh Nhung: “Đúng rồi, cậu duỗi cả chân ra đi.”

Nhưng Vinh Nhung ngồi nhiều tư thế khác nhau, Lê Hoài An vẫn chưa bắt đầu vẽ.

Không đúng, ánh mắt quá trong sáng rồi…

Hôm nay trời lạnh hơn mấy hôm trước rất nhiều, mà Vinh Nhung lại mặc ít quần áo, ngồi yên một chỗ lâu nên không nhịn được hắt hơi. Nhưng sợ ảnh hưởng đến Lê Hoài An vẽ tranh, cậu cố gắng giữ nguyên tư thế.

Nhưng Lê Hoài An nhìn thấy Vinh Nhung thánh thiện như vậy thì lại không hài lòng. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói với Vinh Nhung: “Có lẽ phải đổi tư thế một chút.”

“Được thôi.” Trước đây khi Vinh Nhung đi giao hàng gặp trời mưa còn lạnh hơn thế này nhiều. Cậu xoa tay để làm ấm người.

“Cậu đợi ở đây một tí.” Nói xong, Lê Hoài An chạy ra ngoài.

Vinh Nhung nghĩ Lê Hoài An sẽ mang đến một bộ quần áo mới, nhưng không ngờ cậu chỉ mang về một đống dây đỏ.

Lê Hoài An nhìn Vinh Nhung nói: “Cần phải quấn dây vào người, cậu đồng ý không? Tôi có thể trả thêm tiền.”

“Không cần đâu, giá ban đầu là được rồi.” Một bức tranh giá 30.000 đã rất nhiều rồi, Vinh Nhung không muốn tham lam.

Lúc này Lê Hoài An cũng không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện vụn vặt khác, cậu cầm những sợi dây đỏ trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động và phấn khích: “Vậy tôi bắt đầu đây.”

Ngay khi Vinh Nhung gật đầu đồng ý, Lê Hoài An đã bắt đầu dùng dây đỏ trói Vinh Nhung lại.

Khi những ngón tay của Lê Hoài An chạm vào da của Vinh Nhung, Vinh Nhung không nhịn được mà nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ: Những bức tranh kỳ quái như vậy liệu có ai mua không nhỉ?

Vinh Nhung ngẩng đầu nhìn Lê Hoài An, phát hiện trong mắt đối phương tràn đầy sự cuồng nhiệt. So với hình ảnh Lê Hoài An mà cậu biết thì quá khác biệt.

Lê Hoài An chăm chú nhìn cậu, đột ngột rời đi, rồi mang về một đóa hồng, đưa đến bên miệng Vinh Nhung, “Cậu có thể cắn vào đóa hồng này không?”

Vinh Nhung nghe vậy liền làm theo.

Lê Hoài An nhìn chàng trai trẻ mặc bộ thánh phục trắng tinh dưới sự cám dỗ của ác quỷ, toàn thân quấn lấy nghiệp chướng màu đỏ, miệng ngậm một đóa hồng rực rỡ, ánh mắt vừa hoang mang vừa bất lực.

Quyến rũ đến tột cùng, nhưng cũng thánh thiện đến tột cùng, Lê Hoài An nhìn chàng trai trước mắt, gần như không thể rời mắt.

Trong phòng làm việc của đạo diễn.

Đạo diễn vốn đang bàn bạc với Hàn Lệ, nhưng nói chuyện một lúc, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Hàn Lệ đột ngột chuyển sang góc dưới bên phải màn hình.

“Hàn thiếu? Cậu đang xem gì vậy?” Đạo diễn nói rồi cũng theo ánh mắt của hắn nhìn sang.

Nhưng Hàn Lệ lại đứng dậy một cách khó hiểu, che khuất tầm nhìn của đạo diễn.

“Sao vậy?” Đạo diễn cảm thấy rất kỳ lạ.

Tim Hàn Lệ đập hơi nhanh: “Không cần anh, tôi sẽ tự đi tìm Vinh Nhung nói chuyện.” Hàn Lệ nói xong trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, không khỏi khinh bỉ, một công mà bị thụ sai gì làm nấy, thật là không có chút cốt khí nào…

ps: Phiên bản đen hóa của An An xuất hiện, phong cách thuần tình → phong cách bệnh hoạn

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.