Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 22



Ôn Thức Kiều và Phó Ưng Phủ không thấy ai ở phòng khách nên trực tiếp đến phòng ăn.

“Các cậu vẫn đang ăn à?” Áo của Ôn Thức Kiều khác hẳn so với buổi chiều, cậu mặc một bộ vest kẻ sọc màu xám đậm của Fendi, trông rất gọn gàng và sang trọng.

Còn Phó Ưng Phủ phía sau cậu cũng thay một chiếc áo khoác dạ đen, hai hàng khuy, ve áo rộng, khiến anh trông trưởng thành, điềm tĩnh và tràn đầy khí chất mạnh mẽ.

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn rất xứng đôi.

“Các cậu có muốn cùng ăn không?” Vinh Nhung học theo câu nói của ảnh đế Tiết tối qua hỏi họ.

Ôn Thức Kiều đi tới, nhìn Vinh Nhung hỏi: “Trông ngon đấy, cho tôi thêm một bộ bát đũa được không?”

[Ê, có gì đó lạ lạ.]

[Lạ cái gì, lần đầu tiên Kiều Kiều còn chủ động lau miệng cho Vinh Nhung mà, thế này có là gì đâu?]

“Tất nhiên rồi.” Chưa đợi Vinh Nhung trả lời, Du Dịch Nghiêm đã lịch sự đứng dậy giúp Ôn Thức Kiều lấy bộ bát đũa.

Còn các fan của cặp đôi Thệ Ngôn thì khi thấy Ôn Thức Kiều và Du Dịch Nghiêm cuối cùng cũng có tương tác, liền điên cuồng đăng: [Huhuhu cp Thệ Ngôn là thật đó!!!]

Vinh Nhung nhân cơ hội hỏi Phó Ưng Phủ: “Tổng giám đốc Phó, anh có muốn cùng ăn không?”

Phó Ưng Phủ nhìn Vinh Nhung nhiệt tình hỏi mình: “Tôi không ăn đâu.” Nhưng người vẫn ngồi xuống, vì Du Dịch Nghiêm ngồi ở vị trí của mình, lần này Phó Ưng Phủ ngồi vào vị trí ban đầu của Du Dịch Nghiêm.

Còn Sở Viễn Trạch vốn dĩ rất thích nói chuyện đùa giỡn, hỏi hai người họ: “Các cậu đến đúng lúc rồi, tối qua Vinh Nhung không nói tuổi, các cậu đoán xem cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Ôn Thức Kiều ngồi vào vị trí của mình, đoán: “24 tuổi?”

Cậu ấy đoán như vậy là bởi vì “Tháng ngày rung động” định hướng cho những người trên 25 tuổi, nhỏ nhất cũng phải như Trần Lâm Tắc Hủ là 24 tuổi.

“Không, sai bét! Là 20 tuổi.” Sở Viễn Trạch phấn khích nói thẳng ra tuổi của Vinh Nhung, “Hơn nữa, Vinh Nhung chưa từng yêu đương.”

Vinh Nhung không khỏi thở dài, việc thông tin cá nhân bị coi như trò chơi hỏi đáp thật sự rất lúng túng.

“Trùng hợp thật, tôi cũng chưa từng yêu đương.” Ôn Thức Kiều trầm ngâm nhìn Vinh Nhung, “Vậy Vinh Nhung làm sao biết mình là công?”

Vinh Nhung thành thật trả lời: “Vì đạo diễn nói thiếu một khách mời cho vị trí công…”

Câu nói này vừa ra, tất cả các khách mời đều nhìn về phía Vinh Nhung, Vinh Nhung nhận ra mình đã lỡ lời, vội im lặng.

[Cmn???]

[Vinh Nhung thật thà quá đi mất.]

[Vậy thì Vinh Nhung có phải công hay không cũng tùy ý thôi à??]

[Wow, đột nhiên mở ra một thế giới mới~ ̄▽ ̄~~]

May mắn thay, Du Dịch Nghiêm đang mang súp đến cho Ôn Thức Kiều kịp thời giải vây cho Vinh Nhung: “Viễn Trạch, đừng hỏi nữa, Vinh Nhung ngượng rồi.”

Vinh Nhung cuối cùng cũng không bị hỏi nữa, có thể tập trung ăn cơm.

Đến khi Vinh Nhung và những người khác rửa xong bát, nhóm hẹn hò và Hàn Lệ vẫn chưa về.

Vinh Nhung đến phòng khách, ngồi một lúc rồi quyết định trước tiên sẽ đi mua chuộc Phó Ưng Phủ. Vì vậy, cậu lấy ra từ vali những món đồ dự trữ của mình: một gói khoai tây chiên nhỏ, kẹo dẻo QQ và các loại đồ ăn vặt khác.

[Kkk đây là tất cả gia sản của Vinh Nhung à?]

[Vinh Nhung giống như một con sóc nhỏ, tích trữ nhiều đồ ăn vặt thế.]

[Có phải cố tình tạo hình tượng đáng yêu không?]

[Người xấu tính nhìn cái gì cũng thấy đen tối.]

Mọi người đều lấy một ít đồ ăn vặt, chỉ có Phó Ưng Phủ không lấy gì cả.

Vinh Nhung nhìn Phó Ưng Phủ, nhiệt tình hỏi: “Tổng giám đốc Phó, hay là tôi pha cho anh một cốc cà phê nhé?” Câu nói này thực sự rất bất thường, ngoài Du Dịch Nghiêm và Sở Viễn Trạch biết rõ chuyện, Lê Hoài An và Ôn Thức Kiều đều ngạc nhiên nhìn sang.

“Tôi cũng muốn uống một cốc cà phê.” Ôn Thức Kiều đột nhiên nói.

“Tôi cũng muốn.” Lê Hoài An cũng nói vậy.

[Ôi mẹ ơi??? Đây là cuộc chiến tranh giành tình cảm à (aka Tu La tràng)!!!]

Vinh Nhung nhìn những gói bột pha cà phê hương vị trà sữa của mình, chỉ còn một gói cà phê: “Thật ra vị sữa và vị khoai môn cũng rất ngon, mọi người có muốn thử không?”

Họ không biết Vinh Nhung muốn nói gì, vì vậy tùy ý nói: “Được, đều được.”

Vinh Nhung không muốn thiên vị ai, vì vậy đã pha cho tất cả mọi người, cuối cùng pha được tám cốc.

Khi khán giả nhìn thấy gói bột pha cà phê nhỏ quen thuộc kia, [Ơ? Mình không nhìn nhầm chứ?]

[Nói sao nhỉ, có chút thân quen hahaha]

[Hahaha vậy là cà phê cũng thế à?]

[Hahaha tôi đã hình dung ra cảnh đó rồi.]

Vinh Nhung đưa cho Phó Ưng Phủ một cốc, nói rất trang trọng: “Tổng giám đốc Phó, anh uống nhé.”

[Hahaha Vinh Nhung đang nịnh nọt à?]

[Đừng có trịnh trọng như thế, Vinh Nhung.]

[Vinh Nhung à, cách nịnh nọt không phải như vậy đâu, che mặt.]

“Cảm ơn.” Phó Ưng Phủ cầm lấy “cốc cà phê”, ngửi thử, rồi uống một ngụm. Vị cà phê quá ngọt, anh không khỏi nhíu mày, “Đây là cà phê của hãng gì vậy?”

Vinh Nhung thấy anh không thích, không dám nói thẳng tên “Hương Bay Xa”, mà dùng tiếng Anh: “Senpure.”

Có lẽ Phó Ưng Phủ chưa từng nghe thấy cái tên này, “Quá ngọt rồi, lần sau đừng mua loại này nữa.”

[Hahaha]

[Vinh Nhung giỏi thật đấy.]

[Senpure: Cảm ơn! Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trên TV với tư cách một thương hiệu cà phê.]

[Mẹ ơi, tôi tưởng Phó Ưng Phủ sẽ rất ghét khách mời mới, không ngờ lại khá… dịu dàng.]

“Vâng, vâng, lần sau tôi sẽ mua loại khác.” Vinh Nhung không quan tâm nhiều, miễn là Phó Ưng Phủ đã uống cà phê của mình, cậu có thể yên tâm đưa ra yêu cầu của mình, “Đúng rồi, tổng giám đốc Phó, sau này tôi có thể ở cùng phòng với anh được không?”

Phó Ưng Phủ cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao Vinh Nhung lại nhiệt tình với mình như vậy, anh nhớ lại những món quà đắt tiền mà những người khác đưa cho mình để làm quen, rồi nhìn cốc cà phê không biết tên này trong tay, cảm thấy có chút buồn cười, anh đặt cốc cà phê xuống, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vậy con mèo trắng của cậu cũng sẽ chuyển vào?”

“Vâng…” Vinh Nhung nói rất cẩn thận: “Được không ạ?”

“Không…” Ban đầu Phó Ưng Phủ định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Vinh Nhung, anh lại thay đổi ý định: “Cũng không phải là không được, chỉ là cậu phải đảm bảo con mèo của cậu không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi, và cậu cũng không được mang những thứ không phù hợp với tôi vào phòng.”

Vinh Nhung nghe vậy liền cong mắt cười, nhanh chóng đồng ý: “Vâng.”

*Senpure

Edit: Bình thường thì lười chảy thây tới lúc phải chạy dl cho tư bản thì ngựa ngựa xách đít đi edit 🐧

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.