Phó Ưng Phủ nhận ra cậu không thoải mái, lập tức nhấc người cao lên chút, giọng nói hơi trầm, “Cậu đếm giúp tôi.”
Vinh Nhung ngoan ngoãn đáp lại, “Được.”
Nhưng chưa chuẩn bị xong, ngay khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên khuôn mặt của Phó Ưng Phủ áp lại gần, chỉ còn cách vài centimet, rồi lại nhấc cao lên.
Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc đếm cho Phó Ưng Phủ, “Một… hai… ba…”
Nhưng không thể né tránh ánh mắt của người đối diện…
Đặc biệt là ánh mắt của Phó Ưng Phủ mang theo sự xâm lược mạnh mẽ, khiến Vinh Nhung cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, rõ ràng trước đây khi chơi đùa với bạn bè không có cảm giác này.
Vì vậy Vinh Nhung đơn giản nhắm mắt lại, tiếp tục đếm theo nhịp trước đó, “Hai mươi bốn, hai mươi lăm…”
Khi Vinh Nhung đếm đến “năm mươi” thì mở mắt ra, trán của Phó Ưng Phủ đầy mồ hôi, một giọt mồ hôi trong suốt ở đầu mũi sắp rơi xuống.
Lông mi của Vinh Nhung đột nhiên run lên, kịp thời quay đầu đi, mồ hôi rơi trên má phải của cậu. Vừa đúng lúc nhân viên thông báo: “Hoàn thành thử thách!”
Nhưng Phó Ưng Phủ không lập tức đứng dậy.
Vinh Nhung ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của Phó Ưng Phủ đang dừng tại má phải của mình.
Khoảng cách gần đến mức Vinh Nhung có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Ưng Phủ phả vào mặt mình, nên cậu âm thầm thúc giục, “Tốt quá, lại được thêm mười lăm điểm nữa rồi, giám đốc Phó, chúng ta mau đi tới thử thách tiếp theo.”
“Ừm.”
Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Phó Ưng Phủ cũng đứng dậy. Vinh Nhung cũng vội đứng dậy theo, tiện tay lau đi mồ hôi trên má phải do Phó Ưng Phủ để lại.
……
Sau thử thách này, Vinh Nhung bắt đầu cảm thấy phản cảm với những thử thách khác. Đặc biệt là ở điểm thử thách tiếp theo, độ khó của thử thách lại tăng thêm một bậc, [Đổi toàn bộ quần áo với người gần nhất.]
“Bỏ qua thử thách này đi.” Đổi áo khoác thì còn đỡ, chứ đổi cả quần lót thì ngay cả Vinh Nhung, người không mắc bệnh sạch sẽ cũng không thể chấp nhận được.
“Ừ.” Phó Ưng Phủ đặt thẻ nhiệm vụ xuống, rồi lập tức trở lại xe.
Có lẽ thử thách này đã vượt qua giới hạn của Phó Ưng Phủ, dẫn đến việc trên đường đi gặp các chướng ngại do tổ chương trình đặt ra, Phó Ưng Phủ cũng không có ý định xuống xe, mà trực tiếp lái đến đích.
Cùng lúc đó, một số khán giả xem các buổi phát sóng trực tiếp của các khách mời khác phát hiện ra, [Ồ, đây chẳng phải là lâu đài nơi tiệc trà sự thật diễn ra sao?]
[Ủa, thử thách tiếp theo của “nhóm mạo hiểm” có cho “nhóm sự thật” tham gia không?]
[Cuối cùng cũng có chuyện thú vị rồi, haha.]
Vinh Nhung và Phó Ưng Phủ theo hướng dẫn của nhân viên đến căn phòng thử thách của “nhóm mạo hiểm”. Nhân viên mở cửa cho họ, Phó Ưng Phủ bước vào trước.
Còn Vinh Nhung đứng ở cửa, ngửi thấy mùi thơm, liền đi theo mùi thơm đến cuối hành lang.
Bên phải có một cánh cửa dán biển “tiệc trà sự thật”.
Không phải chứ, Vinh Nhung có linh cảm không lành, cậu gõ hai cái vào cửa rồi mở cửa ra.
— Bên trong quả nhiên là “nhóm nói thật”!
Tất cả bọn họ đều đã thay trang phục hoàng gia Châu Âu, Sở Viễn Trạch mặc bộ áo giáp của hiệp sĩ, Lê Hoài An mặc bộ đồ hoàng tử màu bạch kim với một chiếc áo choàng đơn, Trần Lâm Tắc Hủ mặc bộ đồ hoàng đế màu đỏ đen, trên đầu đội một vương miện vàng lộng lẫy; Dư Dịch Nghiêm mặc một chiếc áo choàng linh mục màu đen huyền bí.
Họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn kiểu Anh tinh xảo, trước mặt bày đầy những chiếc bánh ngọt xinh đẹp được trang trí tủ mỉ và những món đồ uống có hình dạng kỳ lạ.
“Wow, cái này thật là–” Vinh Nhung nhìn những món ăn ngon đó, rồi nghĩ đến những gì vừa trải qua, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ.
Phó Ưng Phủ bước vào căn phòng thử thách của “nhóm mạo hiểm”, nhìn quanh phòng một lượt. Cách bày trí đồ nội thất ở đây có phần giống với phòng khách của nhà chung “Rung động”, chỉ khác là có thêm nhiều bong bóng và dây ruy băng, cùng những bức tranh hoạt hình kỳ quặc treo trên tường. Anh vừa nhìn vừa đi đến bàn, cầm lấy thẻ nhiệm vụ đặt trên đó.
Phó Ưng Phủ xem qua nội dung bên trong rồi nói với Vinh Nhung, “Lần này điểm của thử thách tăng cao rồi.”
Nhưng một lúc sau, Vinh Nhung vẫn chưa đến gần cũng không trả lời anh, Phó Ưng Phủ mới nhận ra điều bất thường, quay lại nhìn, không thấy ai cả.
Các khán giả hiểu rõ tình hình không nhịn được cười lớn, [Haha, giám đốc Phó cuối cùng cũng phát hiện Vinh Nhung không có ở đây rồi.]
[Giám đốc Phó, mau đi bắt cái tên tham ăn Vinh Nhung về đi!]
[Xin hỏi nhẹ một câu, giám đốc Phó có quen thân với vị khách mới không? Hôm qua tôi không xem livestream.]
[Tôi yêu CP Vinh Hoa Phú Quý!]
[Không hiểu lắm, hai người này đều là “công” mà?]
[Haha, hai “công” thì sao chứ? Tình yêu AA mới là chân ái.]
“Thử cái bánh matcha này đi, rất là ngon.” Sau khi mời Vinh Nhung ngồi xuống, Lê Hoài An nhanh chóng lấy cái bánh matcha mà cậu cho là ngon nhất đưa cho Vinh Nhung.
“Cảm ơn ~” Vinh Nhung đưa tay nhận lấy chiếc bánh nhỏ, cắn một miếng, tâm trạng tốt đến mức như muốn bay lên. Cậu cảm thấy chỉ có khoảnh khắc này mới khiến cậu hài lòng với mục đích ban đầu đến tham gia chương trình này. Kiếm tiền, ăn đồ ngon.
Dư Dịch Nghiêm nhìn Vinh Nhung vì được cho ăn ngon mà ánh mắt đào hoa ngày càng sáng rực, suốt vòng “nói thật” anh hầu như không mở miệng nhưng bây giờ lại chủ động hỏi, “Vậy nội dung mấy thử thách trong ‘nhóm mạo hiểm’ của các cậu là gì?”
“Chỉ là những thử thách kỳ quặc thôi, không bằng ở đây.” Vinh Nhung vừa nhai bánh nhỏ vừa nhận xét ngắn gọn.
[Hahaha, bên này ăn trà chiều, tâm sự. Bên kia hai “công” cùng vượt qua thử thách thân mật.]
[Kiều Kiều với anh Tiết còn đang vất vả đạp xe!]
[Haha cười chết, hai thế giới khác biệt.]
……
Đột nhiên có khán giả trong phòng livestream thấy Phó Ưng Phủ xuất hiện ở cửa, [Ủa, sao giám đốc Phó cũng đến đây?!]
Vừa gửi xong bình luận, Phó Ưng Phủ đứng ở cửa nói với mọi người trong phòng “nói thật”, “Các cậu cũng ở đây à?” Hôm nay Phó Ưng Phủ mặc một bộ vest dài rộng màu nâu, xuất hiện ở nơi phong cách Tây Âu như này lại không hề lạc lõng.
Nhóm “nói thật” vừa gặp Vinh Nhung, bây giờ đối với sự xuất hiện đột ngột của Phó Ưng Phủ cũng không quá ngạc nhiên, Trần Lâm Tắc Hủ lịch sự chào hỏi, “Ừm, giám đốc Phó, anh có muốn ăn chút đồ ngọt không?”
“Không cần đâu.” Phó Ưng Phủ nói, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Vinh Nhung đang ngồi ăn bánh ngọt nhỏ bên trong, “Đi thôi.”
“Nhưng mà–” Vinh Nhung có hơi không muốn đi.
Đặc biệt là Lê Hoài An vừa pha cho cậu một ly nước soda đẹp mắt — màu xanh tím, rất mộng mơ.
Nhưng Phó Ưng Phủ cứ đứng ở cửa nhìn cậu, dường như nếu cậu không đứng dậy thì Phó Ưng Phủ sẽ không đi. Vinh Nhung đành phải cầm lấy bánh nhỏ và nước soda, chân thành cảm ơn “nhóm sự thật” rồi theo Phó Ưng Phủ rời đi.
Quay lại căn phòng của “nhóm mạo hiểm”, Phó Ưng Phủ ngồi trên chiếc sofa ở giữa, tiếp tục nghiên cứu các quy tắc của “nhóm mạo hiểm”.
Còn Vinh Nhung ngồi xa ở phía bên kia, ăn nốt chiếc bánh nhỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm đồ uống, không hề có ý định lại gần.