Khi mẹ tôi dẫn tôi bước vào gia đình hào môn nhà họ Trình, họ hàng bạn bè ai nấy đều nói rằng mẹ tôi thật có phúc, tương lai sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, và tôi cũng được thơm lây.
Nhưng tôi lại chẳng thấy vui chút nào.
Không lâu trước đây, cuối cùng tôi đã nhớ ra một sự thật.
Tôi đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo và trở thành nữ phụ phản diện độc ác nhỏ.
À, mẹ tôi là nữ phụ phản diện độc ác lớn. Hai mẹ con chúng tôi đã làm loạn ở nhà họ Trình suốt nhiều năm, ra sức b.ắ.t n.ạ.t nam chính tương lai – Trình Hạ. Nhưng khi cậu ấy lớn lên, trở thành người có quyền thế, chúng tôi sẽ gặp phải kết cục bi thảm.
Mẹ kiếp.
Tôi đã bảo rồi, bị xe tông bay đi thì làm gì có chuyện tốt lành chứ.
Chỉ là c.h.ế.t sớm hay c.h.ế.t muộn thôi!
Nhưng mà không sao.
Xe đến núi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu thì… cũng chìm.
“Đây là Quan Nguyệt đúng không? Làm quen với Tiểu Hạ đi nào.” Đột nhiên, một giọng nói thân thiện kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ôn hòa của chú Trình.
Bên cạnh ông, là một cậu bé với ánh mắt lạnh lùng.
Cậu nhóc trông chừng bảy, tám tuổi, đôi mắt rũ xuống, cơ thể căng cứng, như đang đề phòng điều gì đó.
Tôi im lặng trong giây lát.
Theo lý mà nói, tôi nên cẩn thận lấy lòng nam chính, nắm chặt cơ hội này để thay đổi bi kịch trong tương lai, nhưng bây giờ tôi là chị gái của cậu ấy cơ mà!
Chỉ có trời mới biết, tôi từng mơ có một nô lệ, à không, một cậu em đẹp trai!
Nghĩ đến đây, tôi liền bước tới, ôm cậu một cái thật chặt, rồi hào hứng nói: “Chào em trai! Sau này chị sẽ là chị của em, xin hãy chiếu cố nhé!”
Mọi người: “???”
Dường như không ngờ tôi lại có hành động như vậy, không chỉ hai người lớn đứng hình, mà ngay cả cậu bé vừa nãy còn đầy vẻ đề phòng cũng ngơ ngác. Cậu ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt mỉm cười của tôi.
Không biết có phải tôi gặp ảo giác không, nhưng hình như vành tai của cậu ấy hơi đỏ.
Vội vàng đẩy tôi ra, cậu ấy lạnh lùng đáp lại một tiếng “ừm”.
Chú Trình có chút không hài lòng với thái độ của cậu ấy, nhưng vì có chúng tôi ở đây nên cũng không nói gì thêm.
Mẹ tôi thì lại nhìn cậu thêm một chút.
Tôi biết bà đang nghĩ gì.
Chỉ đơn giản là muốn loại bỏ cậu bé này, để tôi thừa kế toàn bộ tài sản, cuối cùng mẹ con tôi sẽ phát ra ba tràng cười đắc thắng kiểu nữ hoàng.
Rất đ.i.ê.n rồ.
Dù biết sau này mình sẽ thành một người trẻ tuổi đầy chán chường, nhưng tôi không hề muốn ngồi tù.
Để ngăn mẹ nảy sinh những suy nghĩ nguy hiểm đó, tôi vội kéo tay bà, rồi nói với chú Trình: “Chú ơi, con có thể đi xem phòng của mình được không ạ?”
Chú Trình: “Tất nhiên là được.”
Phòng của tôi ở tầng hai, ngay cạnh phòng Trình Hạ.
Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, mẹ tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi và dịu dàng cười: “Nguyệt Nguyệt, từ nay đây sẽ là nhà của con. Mẹ đảm bảo rằng con sẽ là cô công chúa hạnh phúc nhất!”
Tôi mím môi, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Mặc dù mẹ tôi là một nhân vật phản diện độc ác, nhưng không thể phủ nhận rằng bà rất yêu thương tôi.
Khi còn nhỏ, bố ruột của tôi thường bạo hành, mẹ luôn ôm chặt lấy tôi và nói xin lỗi. Ngay cả trong tiểu thuyết, mọi điều người mẹ này làm cũng đều là vì tôi.
May thay, tất cả những chuyện đó vẫn chưa xảy ra!
Tôi ôm lấy mẹ và gật đầu: “Vâng, con rất vui, còn có thêm một cậu em trai đáng yêu nữa!”
Khi nhắc đến Trình Hạ, sắc mặt mẹ tôi thoáng thay đổi, nhưng khi thấy tôi thích cậu ấy, bà dịu dàng xoa đầu tôi: “Được thôi, nếu con thích, hãy đối xử tốt với em.”
Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt quá!
Sau khi tham quan căn phòng công chúa rộng 200 mét vuông của mình, tôi hài lòng mở cửa phòng.
Không ngờ lại chạm mặt với ánh mắt đen láy của cậu bé đứng ngoài cửa.
Cậu ấy đứng trên hành lang, tay lơ lửng giữa không trung, ngón tay hơi cong như sắp gõ cửa, nhưng khi thấy tôi nhìn chằm chằm, cậu khẽ nói: “Ba bảo tôi gọi mọi người xuống ăn cơm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những sợi tóc mềm mại của cậu ấy một lúc, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn giật một cái: “À, ừ.”
Ngoan thật.
Thật muốn b.ắ.t n.ạ.t cậu ấy quá đi.