Xuyên Thành Chị Gái Của Nam Chính

Chương 5



Nghe xong, ánh mắt Trình Hạ rung động mãnh liệt, một lúc sau, cậu cúi đầu, nắm lại tay tôi, giọng nói rất nhẹ: “Đi thôi, chị.”

Ơ?

Tôi vừa nghe thấy gì thế?

Sao giọng cậu ấy lại mềm mại, dễ thương thế, nghe thích quá!

Tôi không chịu đi tiếp, giả vờ như chưa nghe thấy: “Em vừa gọi chị là gì cơ?”

Đối diện với ánh mắt cười đầy tinh nghịch của tôi, khuôn mặt Trình Hạ lập tức đỏ bừng: “… Không nghe thấy thì thôi!”

Tôi kiên quyết đòi hỏi: “Không được, phải gọi lại lần nữa!”

Bị tôi ép, Trình Hạ bất lực, liếc mắt thấy nét tinh quái trong mắt tôi, đôi mắt cậu ấy xoay tròn, đột nhiên hét lớn: “Chị—chị!”

Tôi: “…”

Đứa trẻ này, nhỏ tiếng chút không được à!

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Trình Hạ trở nên gần gũi hơn nhiều.

Ở nhà, nhờ thái độ của tôi, mẹ tôi cũng đối xử khá tốt với Trình Hạ.

Nhưng mà—

Tôi nhìn đống lớp học bổ túc mà mẹ đăng ký cho tôi và Trình Hạ, như thư pháp, hội họa, piano… thì cũng thôi đi.

Nhưng còn có cả tán thủ và judo.

Chưa hết, mỗi tháng bà còn bắt chúng tôi leo núi hai mươi lần.

Tôi run rẩy: “…”

Chẳng lẽ mẹ tôi cảm thấy bọn tôi ảnh hưởng đến việc bà chiếm đoạt tài sản, nên quyết định dùng cách này để trừ khử cả hai đứa?

Nhưng có vẻ bà vẫn còn thông minh.

Không ra tay trực tiếp, mà chọn cách tiếp cận vòng vo như thế này.

Dù sao thì, giữa tai nạn và cái c.h.ế.t, chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh.

Nhưng bề ngoài tôi chỉ có thể gượng cười với bà: “Cảm ơn mẹ.”

Haha.

Cuộc sống đã liên tục hành hạ tôi, khiến cơ thể tôi mềm nhũn như một miếng thạch.

Xuân qua thu đến, thoáng cái đã tám năm trôi qua.

Trình Hạ giờ đã lên lớp 9, chiều cao của cậu đột ngột vọt lên. Người mà trước đây còn thấp hơn tôi, bây giờ đã cao hơn tôi cả một cái đầu.

Tôi chợt nhận ra rằng những ngày tháng thoải mái sai bảo và hành hạ em trai đã “biến mất” trong nháy mắt.

Dù sao thì, giờ đây với chiều cao 1m82 của cậu ấy, tôi tuyệt đối không thể thắng nổi.

Đến kỳ nghỉ đông cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Buổi chiều hôm đó, tôi kéo hành lý về nhà, vừa vào đến cửa đã thấy một cậu thiếu niên tràn đầy sức sống đang ngồi trên sofa.

Đường nét khuôn mặt của cậu đã hoàn thiện, lớp mỡ béo bầu bĩnh của thời thơ ấu đã tan biến, để lộ những đường nét sắc sảo và rõ ràng.

Cậu ấy vẫn còn chút non nớt, nhưng đã đẹp đến mức không thể rời mắt.

Không hổ danh là nam chính.

Những đoạn miêu tả dài mấy trăm từ trong tiểu thuyết quả không sai chút nào.

Tôi cố nén ham muốn nhéo má cậu ấy, vứt hành lý sang một bên, xoa xoa tay: “Cuối cùng cũng được nghỉ rồi!”

Thời đi học, chẳng có gì vui bằng việc được nghỉ lễ!

Nghe thấy tôi nói, Trình Hạ hơi quay đầu lại, thấy tóc tôi vẫn còn ướt, ánh mắt cậu lướt qua tôi và dừng lại ở ngoài trời.

Ngoài trời đang mưa phùn.

Tôi xuống xe mà lười không thèm che ô, cứ thế bước vào.

Trình Hạ mím môi một chút, đặt cuốn sách trong tay xuống, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Không lâu sau, cậu quay lại, ném một chiếc khăn tắm lên đầu tôi: “Lau khô tóc đi.”

Tôi: “??”

Ôi ôi ôi.

Em trai lớn rồi không còn ngoan như trước nữa!

Nhưng không sao, tôi sẽ càng lấn tới.

Tôi đưa đầu lại gần, giống như lúc nhỏ, làm nũng với cậu ấy: “Hạ Hạ, giúp chị lau tóc đi mà~”

Trình Hạ đã cầm lại cuốn sách, chuẩn bị lật sang trang mới. Nghe thấy vậy, ngón tay thon dài của cậu khựng lại, yết hầu khẽ động, rồi quay đầu lại, có chút bất lực: “Thẩm Quan Nguyệt, em lớn rồi, đừng gọi em là Hạ Hạ nữa!”

Nghe xem.

Thằng nhóc này giờ còn dám gọi thẳng tên tôi!

Lòng phản kháng của tôi lập tức nổi lên, chẳng ngần ngại gì mà gọi to hơn—

“Hạ Hạ~”

“Hạ—Hạ~”

“Hạ~”

Đến lần thứ ba, cuối cùng cậu ấy cũng không chịu nổi, đặt sách xuống, cầm lấy chiếc khăn và hậm hực nói: “Được rồi, lau cho chị là được chứ gì!”

Tôi cười đắc ý: “Hehe.”

Nhưng không lâu sau, tôi chẳng còn cười nổi nữa.

Bởi vì mẹ tôi bước ra, vừa nhìn thấy tôi, người phụ nữ xinh đẹp lập tức trợn tròn mắt: “Nguyệt Nguyệt, sao tóc con trông như tổ chim vậy?”

Hả?

Tổ chim?

Tôi chậm rãi đưa tay lên đầu và nhận ra tóc mình đã bị Trình Hạ vò thành một mớ rối bù, ngay lập tức tôi tức đến phát đ.i.ê.n.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy cậu thiếu niên dựa vào đôi chân dài đã chạy xa được mấy mét!

Nhìn kỹ, khóe miệng cậu ấy đang nhếch lên, đôi mắt sáng rực rỡ, ngập tràn nụ cười.

Cậu ấy giờ không còn vẻ trầm lặng và u sầu trong cốt truyện nữa, thay vào đó là sự trẻ trung, rạng rỡ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho cậu ấy!

“Trình Hạ!”

Tôi vọt lên, vừa đuổi theo vừa hét: “Đứng lại đó cho chị! Xem chị có đánh cho em bẹp dí không!”

Mẹ tôi và chú Trình: “?”

Nhưng rõ ràng họ đã quen với cảnh này rồi.

Mẹ tôi: “Bọn trẻ lớn rồi, chỉ đùa giỡn thôi.”

Chú Trình: “Chúng ta cứ ăn cơm trước đi, chắc chúng không đói đâu.”

Tôi và Trình Hạ: “???”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.