Ba người đồng loạt nhìn qua, “Em nói đi.”
Bởi vì sợ nghèo nên bọn họ khát vọng tiền tài hơn bất cứ ai, muốn được mở mày mở mặt.
“Em muốn làm dây ăng ten ngoài trời.” Vừa rồi Cố Vân Khê và chú Trần nói chuyện phiếm, biết phần lớn TV đều tự mang ăng ten, kênh thu được chỉ có hai ba kênh.
Phía nam đã rất thịnh hành ăng ten ngoài trời, thành phố này cũng có, nhưng không nhiều, chất lượng kỹ thuật không theo kịp, màn hình mơ hồ, cho nên vẫn chưa được thịnh hành.
Đây là một cơ hội tuyệt vời, là một vùng biển xanh chưa có canh tác sâu.
Cố Hải Ba nghe không hiểu, “Vậy thì có ích lợi gì?”
“Với ăng ten ngoài trời này, có thể thu được hơn một chục chương trình, các chương trình ở tỉnh ngoài đều có thể thu được.” Cố Vân Khê đã tính trước, ăng ten ngoài trời mà cô làm ra, vượt xa kỹ thuật cùng thời đại, có thể miểu sát một đám sản phẩm cùng loại. “Mọ người nói xem, có ai không muốn chứ?”
Tri thức chính là tài phú, là tiền tài, chỉ cần cô đủ cố gắng, liền có thể chuyển hóa ra một con gà mái đẻ trứng vàng. . Ngôn Tình Ngược
Cô nghĩ tới sửa chữa thiết bị điện, cũng hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này, nhưng vấn đề là, các cô đều phải đi học, sức lao động nhà bọn họ chỉ có một người anh trai lớn.
Môn kỹ thuật này không phải nói tùy tiện học một chút là có thể biết, dù anh cả cố gắng thế nào cũng phải học hai năm mới được, thời gian hai năm món ăn cũng nguội.
Cô phải kiếm được một đợt tiền, để nhanh chóng cải thiện điều kiện sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô để mắt tới ăng ten ngoài trời, hiện tại cô phụ trách hỗ trợ kỹ thuật, còn anh trai phụ trách lắp đặt bán hàng.
Nhà họ Cố không có ti vi, muốn xem thì sang nhà hàng xóm bên cạnh xem, nhưng lòng tự trọng của mấy đứa nhỏ này rất mạnh, không muốn nghe lời đồn đãi vụn vặt của người khác, cho nên rất ít khi đi sang xem ké ti vi nhà người ta. Cố Hải Ba nhớ mãi không quên đối với xem phim truyền hình hôm nay, “Nhất định muốn, ai mà không muốn xem nhiều tiết mục hơn, nếu là anh, anh cũng vui vẻ, nhưng em định bán như thế nào?”
“Còn phải xem chi phí, tăng gấp đôi dựa trên cơ sở chi phí. ” Cố Vân Khê nói rất tùy ý, đây chỉ là một ý tưởng, phải vẽ ra bản đồ mạch điện hữu hiệu, còn phải đào một số linh kiện điện tử và dụng cụ.
Cũng không biết nơi nào có linh kiện điện tử tiện nghi lại tốt, chú Trần hẳn là biết.
Cô còn lo lắng một chuyện, linh kiện điện tử hiện tại có thể chống đỡ bản vẽ thiết kế tiên tiến của cô sao?
Đây là một quá trình kiểm tra đi kiểm tra lại.
Khóe miệng Cố Hải Triều co rút, hai đứa trẻ này một đứa dám nói, một đứa dám tin.
“Ý tưởng tuyệt vời đấy, nhưng em có thể làm ăng-ten không?”
Thật ra, Cố Vân Khê biết, cô đã làm vài loại ăng ten trong phòng thí nghiệm, dùng để làm luận văn.
Cô lật hết sách mượn ra, “Không, nhưng có thể học mà, chỉ cần đọc hết sách là có thể làm được.”
Cô nghiêm túc nói hươu nói vượn, dù sao, anh chị ở đây cũng không hiểu những thứ này.
Cố Hải Ba nhìn một đống sách thật dày, ánh mắt sáng lên: “Thật sao? Vậy anh cũng muốn học.”
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, một người công cụ chủ động như vậy đưa tới cửa là được rồi: “Được, cùng nhau, cùng nhau.”
Cố Hải Triều vỗ trán thở dài, hai đứa nhỏ lì lợm không biết trời cao đất rộng này, khoác lác cũng không đánh bản nháp a.
Nhưng, bị bọn họ quấy nhiễu như vậy, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, n.g.ự.c cũng không còn tắc như trước.