Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 34: Tới thành Triều Thánh



Hôm Truyền Tống trận hoàn thành, bên dưới Thần Điện vô cùng náo nhiệt, đây là Truyền Tống trận đầu tiên giữa Khải Dương đại lục với một đại lúc khác.

Mặc dù sớm đã biết Truyền Tống trận này được thành lập vì Tiểu Long Quân, nhưng sau khi trận được xây xong, thần dân hai bên thành vẫn ngạc nhiên trước trình độ được sủng ái của Tiểu Long Quân.

Truyền Tống trận bình thường đều do Thành chủ dẫn đầu, do thương gia bỏ vốn, mời đại sư pháp trận để xây nên.

Sau đó đa số phần tiền lãi thu được đều sẽ về tay Thành chủ, còn thương gia bỏ vốn thì được một phần lợi nhỏ, cho dù là một phần nhỏ nhưng cũng không hề ít.

Nhưng loại Truyền Tống trận có thể chịu được nhiều người như vậy không dễ gì mới xây được, còn tùy vào khoảng cách giữa hai thành, ngắn thì nửa năm, dài thì vài năm.

Nay Truyền Tống trận này có thể vượt qua đại lục nhưng lại chỉ tốn có nửa năm, nhanh như vậy hoàn toàn là do mệnh lệnh của Thượng thần, đích thân Thượng tiên xây nên, chỉ yêu cầu nhanh chóng kết nối hai đại lục với nhau để Tiểu Long Quân tiện bề qua lại.

Hàng ngàn hàng vạn sủng ái đều tập trung hết lên người Tiểu Long Quân như vậy đương nhiên càng khiến người ta tò mò.

Tuyết Mịch, người chưa biết mình đang bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm với ánh mắt tò mò, vẫn nghiêm túc đóng gói hành lý.

“Viên đá này dùng để tặng Hoàng bá bá, con tò he này thì tặng cho Thập Thất thúc, chiếc vòng tay sáng lấp lánh này thì tặng cho Nghê Hoàng tỷ tỷ.”

Hoa Triều cầm lấy một đôi long khấu được buộc dây đỏ ở bên cạnh: “Còn cái này thì sao?”

Tuyết Mịch bỏ đôi long khấu ấy vào nhẫn trữ vật: “Cái này là tặng cho Cổ Khê thúc thúc, Cổ Khê thúc thúc có một cây kiếm rất lợi hại, cái này có thể đeo lên kiếm của thúc ấy.”

Trong nhẫn Trữ Vật của Tuyết Mịch trừ những món quà mang về cho họ thì thứ được chứa nhiều nhất trong đó chính là đồ ăn và linh tinh linh châu, hình như không còn mang thêm thứ gì khác nữa.

“Uyên Uyên nói trận pháp kia tổn thương khá ít lên mình, ban đầu đi đi lại lại cũng được nhưng sau này nên ở lại hai ngày, đồ đạc không cần mang quá nhiều, lúc nào cũng có thể quay về.”

Hoa Triều và Phồn Lũ không có gì cần thu dọn, tất cả đồ đạc của họ đều trong túi trữ vật, nghĩ đến thành Triều Thánh, Hoa Triều nói: “Tiểu Long Quân, học viện Thánh Linh ba tháng nữa sẽ khai giảng, chúng ta đi vào dịp này hay là đợi lần sau?”

Học viện Thánh Linh mỗi mười năm mới bắt đầu chiêu sinh một lần, mười năm đối với Yêu tộc mà nói chỉ là chuyện chớp mắt một cái mà thôi, Tiểu Long Quân mới phá xác được bao lâu đâu, chơi thêm vài trăm năm nữa cũng không phải chuyện to tát gì.

Bản thân y đã tu luyện thành tinh, mặc dù tuổi thọ không được dài như Long Quân nhưng sống vài ngàn năm không thành vấn đề.

Còn về Phồn Lũ, mặc dù hắn ta là Nhân tộc nhưng cũng có một phần huyết thống Thiên tộc, hơn nữa sống trong nơi hội tụ đầy linh khí như Thần Điện, thêm vào đó là hắn ta chưa bỏ lỡ luyện tập ngày nào, thậm chí rời xa sự phiền muộn của Nhân tộc, lòng không tạp niệm, tu vi càng tăng trưởng nhanh hơn, đương nhiên học viện Thánh Linh này cũng không cần gấp gáp.

Ngược lại Tuyết Mịch lại sao cũng được: “Ta nghe lời Uyên Uyên.”

Tuyết Mịch nói xong thì chạy sang mép Quan Tinh đài nhìn sâu xuống dưới, Truyền Tống trận kia được xây ngay phía dưới Thần điện, còn đặc biệt xây thêm một tiểu cung điện xinh đẹp, bên ngoài cung có một dãy cột Bàn Long.

Dưới mái hiên còn treo một hàng chuông gió bằng ngọc được chạm khắc thành hình rồng, có thể sử dụng kiến trúc hình dạng Thần long quy mô lớn như vậy đương nhiên chỉ có thể là vật sở hữu của Thần Điện.

Hôm nay Truyền Tống trận chính thức được mở ra, những người đến góp vui thì đứng xung quanh, người cần phải truyền tống thì cầm linh tinh đang xếp hàng.

Giá của Truyền Tống trận này không hề thấp, Tuyết Mịch đứng bên trên nghe phía dưới đang bàn luận rằng Truyền Tống trận này một lần sử dụng tiêu hết hai ngàn linh tinh, còn chỉ có thể là linh tinh mà thôi.

Tuyết Mịch đang tính toán số tiền mình sử dụng trong những ngày vui chơi bên ngoài gần đây, y không kìm lòng được nói: “Đắt thật đấy, ta mua nhiều phù chú, nhiều đồ ăn ngon như vậy cũng chưa tiêu đến một trăm linh tinh.”

Còn Truyền Tống trận này một lần đã tiêu hết hai ngàn linh tinh, vậy đi đi về về là hết bốn ngàn rồi!

Hoa Triều cũng ngồi bên cạnh nhìn xuống dưới, nghe Tiểu Long Quân than đắt như vậy thì không khỏi bật cười: “Không đắt đâu, một lần sử dụng Truyền Tống trận cần tiêu hao rất nhiều linh lực, cần đặt linh tinh vào trong trận để tiêu hao cùng, đồng thời phải cần có người duy trì trận pháp vận hành, dù gì hai đại lục cũng cách nhau xa như vậy mà.”

Tuyết Mịch đưa tay lên ôm mặt, chống đầu nhìn xuống đám đông náo nhiệt phía dưới: “Nhiều linh tinh như vậy mà còn có nhường ấy người xếp hàng sao.”

Hoa Triều nói: “Đa phần họ đều là những thương nhân, bởi vì nguyên liệu của Khải Dương đại lục phong phú, lại vừa là ranh giới giao thoa giữa Nhân tộc và Ma tộc, đến đây để mua một số thứ như phù chú, đan dược, linh vật, linh khí rồi bán đi nơi khác, như vậy đã có thể kiếm được số tiền chênh lệch, trước đây những thương nhân muốn đến đây chỉ có thể đi tàu bay, tàu chạy nhanh nhất cũng phải tiêu tốn vài trăm đến hơn ngàn linh tinh, thời gian đi ít nhất cũng tốn đến ba tháng, bây giờ hai ngàn linh tinh đã có thể nhanh chóng truyền tống đến đó, đương nhiên lợi hơn nhiều.”

Tuyết Mịch ngắm nhìn đám đông náo nhiệt một lúc thì đã chạy vào tẩm điện của Thời Uyên, người nhão nhão dính dính áp sát qua đó, không chịu từ bỏ: “Uyên Uyên thật sự không đi cùng ta sao?”

Thời Uyên cuộn quyển sách gõ nhẹ lên trán Tuyết Mịch: “Ngươi là con rồng chưa phá vỏ hay sao mà đi đâu cũng cần phải có người đi cùng.”

Tuyết Mịch nhào vào lòng Thời Uyên cọ qua cọ lại: “Vậy khi ta nhớ ngươi thì phải làm sao?”

Thời Uyên: “Nhớ ta thì quay về đây.”

Tuyết Mịch bĩu môi: “Nhưng ta sẽ luôn nhớ ngươi, ăn được đồ ăn ngon sẽ nhớ ngươi, thấy những thứ thú vị cũng sẽ nhớ ngươi, tại sao ngươi lại không thể ở cạnh ta, bởi vì ngươi không thích Hoàng bá bá sao?”

Thời Uyên buông quyển sách xuống: “Theo như suy nghĩ của ngươi vậy sau này há không phải ngươi đi đâu thì ta cũng phải đi theo sao? Sau này ngươi đến học viện ta còn phải ngồi bên cạnh để học với ngươi à?”

Tuyết Mịch ngồi trong lòng Thời Uyên không nói gì, y chỉ nghĩ thôi mà, chuyện này giống như nước mắt vậy, y không thể khống chế được.

Tuyết Mịch biết Thời Uyên nói không đi thì thật sự sẽ không đi, nhưng y vẫn không kìm được quấn quýt bên người hắn thêm một lúc lâu nữa, nếu như y muốn ở lại thành Triều Thánh hai ngày vậy thì sẽ không gặp được Uyên Uyên rồi, đương nhiên y phải quấn hắn thêm chút nữa.

Thời Uyên bị y quấn lấy không ngừng, chỉ đành tiện tay lấy một món pháp khí để đuổi y đi: “Đây là kính Thần Ảnh, dùng linh lực để kích hoạt là có thể thấy được hình ảnh và nói chuyện được với người khác.”

Tuyết Mịch cầm lấy chiếc kính bằng đồng lớn tầm bàn tay, lật qua lật lại nhìn thử: “Muốn nói chuyện với ai cũng được sao?”

Thời Uyên đáp: “Đối phương cũng cần có một chiếc kính Thần Ảnh mới được.”

Thời Uyên nói xong lại lấy ra thêm một chiếc gương giống hệt như cái lúc nãy: “Hai cái này là một đôi, ngươi muốn nói chuyện với ta thì dùng linh lực kích hoạt nó là được.”

Tuyết Mịch lập tức vui trở lại, cầm lấy chiếc kính Thần Ảnh chạy khắp Thần Điện, ở góc nào cũng đều thử với Thời Uyên, sau khi chắc chắn cho dù y đang ở đâu thì chỉ cần gõ hai cái lên kính Thần Ảnh là có thể nhìn thấy Uyên Uyên, nghe thấy giọng nói của Thời Uyên trong chiếc kính, lúc này Tuyết Mịch mới hài lòng không quấn lấy hắn nữa, bước trên con đường đến thành Triều Thánh.

Sau khi trở thành thần, hành động lớn nhất của Thời Uyên chính là trừ bỏ toàn bộ sát khí của Khải Dương đại lục, phong ấn sát nguyên của Khải Dương đại lục, kể từ đó hắn thường xuyên ở trong Thần Điện của thành Vân Khởi, không quản chuyện phàm, không hỏi chuyện đời.

Khi gặp được một hai bảo vật vừa mắt thì chế tạo thử để luyện tay, hoặc lúc có được một ít nước linh tuyền thì tự mình chưng cất rượu, rượu ấy một khi uống vào là có thể say mấy mươi đến một trăm năm, lúc tỉnh táo cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp bốn mùa, cưỡi mây nhìn muôn hình vạn trạng của phố phường bên dưới.

Cả Thần Điện vĩnh viễn yên tĩnh không tiếng động, bởi vì ai nấy đều biết hắn không thích ồn ào, ngay cả linh thú cũng không nuôi được mấy con.

Cuộc sống như vậy đã trải qua mấy chục ngàn năm, Thời Uyên sớm đã quen với nó, nhưng hôm nay hắn phát hiện thói quen mấy chục ngàn năm này nếu muốn phá vỡ thì rất dễ dàng.

Vài tháng trước cho dù Tuyết Mịch đang yên tĩnh ngủ say, hắn cũng cảm thấy Thần Điện này đã không còn an tĩnh như trước, đã có hơi ồn ào, càng không cần nói đến việc sau khi Tuyết Mịch tỉnh lại cả ngày hết náo loạn ở chỗ này thì chạy điên cuồng sang chỗ kia, chỉ cần mở mắt ra là đã có thể nghe thấy tiếng cười của Tuyết Mịch văng vẳng bên tai, cho dù không mở mắt thì cả Thần Điện hình như cũng có thêm một tia sức sống.

Nhưng nay, chẳng qua Tuyết Mịch mới rời khỏi được một lúc thôi mà hình như cả gió trong Thần Điện cũng ngừng thổi.

Thấy hiếm khi có dịp Thần Quân đến Quan Tinh Các, Lục Nhiễm cảm thấy bóng lưng nhìn xuống phố phường bên dưới kia không còn thuộc về một Thượng thần phóng khoáng nữa, thay vào đó là sự cô đơn của một người cha già, hắn ta không kìm lòng được đáp: “Nếu như Thần Quân không nỡ thì dỗ dành Tiểu Long Quân nhiều một chút, chắc chắn Tiểu Long Quân sẽ vì Thần Quân mà ở lại.”

Thời Uyên cũng không buồn ngẩng đầu lên trả lời: “Y đang ở độ tuổi tràn đầy tò mò với thế giới này, ta ôm lấy y làm chi.”

Nghĩ đến việc ngay cả Thần Quân nhà mình cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn đáng yêu của Tiểu Long Quân, vậy đối với Yêu Hoàng mà nói sợ là càng thoát không khỏi, Lục Nhiễm hơi lo lắng: “Thành Triều Thánh là Hoàng thành của Yêu tộc, ở đó còn có vài vị Long Quân, nếu như có vị Long Quân nào đó dỗ dành được Tiểu Long Quân…”

Gương mặt vô biểu tình của Thời Uyên quay qua, Lục Nhiễm nhìn ánh mắt như đang nói rằng ngươi đang nói lời thừa thãi gì vậy, không nhịn được thở dài một tiếng: “Thần Quân à, Tiểu Long Quân còn nhỏ, tâm hồn lại ngây thơ, có rất nhiều chuyện sẽ không suy nghĩ sâu, thái độ của ngài đối với Tiểu Long Quân luôn buông thả lạnh lùng, ngài chưa từng thể hiện sự yêu thích y nhiều đến nhường nào, việc này so với Yêu Hoàng bệ hạ thích y như vậy, thời gian trôi đi, hôm nào đó Tiểu Long Quân thật sự rời khỏi ngài vậy thì không trách Tiểu Long Quân được, thích gì thì đi mà giành lấy, biểu hiện ra, chỉ sợ đợi đến khi mất đi rồi, muốn hối hận cũng đã muộn.”

Lục Nhiễm cảm thấy mình đã lo lắng nát lòng vì Thần Điện, vì Thần Quân, tại sao đến bây giờ thần kiếp phi thăng thành thần vẫn chưa đến với hắn, chắc chắn là do những chuyện vụn vặt trong điện ngày ngày trói buộc!

Hắn đã moi tim móc gan, khuyên bảo hết lời, nhưng chỉ đổi lại được một cái nhìn khinh bỉ ngươi đang dạy ta làm việc sao của Thần Quân, tức đến nỗi đau tim.

———————

Điều kiêng kị nhất trong quá trình truyền tống là bị người khác quấy rầy, cho nên Truyền Tống trận được thiết lập trong căn phòng được trận pháp bao vây, không cho bất kỳ ai ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào trận pháp.

Tuyết Mịch là Tiểu Long Quân, muốn sử dụng Truyền Tống trận đương nhiên không cần phải xếp hàng, thậm chí còn có lối đi riêng.

Sau khi được người hầu trong Thần Điện đưa đến Truyền Tống trận, Tuyết Mịch tò mò nhìn bốn phía, đây cũng là lần đầu tiên Hoa Triều và Phồn Lũ dùng Truyền Tống trận, cũng khó tránh khỏi tò mò quan sát xung quanh.

Người hầu bố trí cho Tiểu Long Quân xong thì nhẹ nhàng dặn dò: “Tiểu Long Quân đứng ở đây không động đậy là được, quá trình truyền tống rất nhanh, chớp mắt một cái là xong rồi, chỉ là sau khi truyền tống đến nơi sẽ chóng mặt một lúc, sau khi thích ứng được là không sao nữa.”

Tuyết Mịch gật đầu, hai bên trái phải nắm lấy hai người hộ vệ, thấy người hầu đi ra khỏi trận pháp, cửa phòng vừa đóng, các ký hiệu được khắc trong phòng đã sáng lên, sau đó như những gì người hầu kia nói, choáng váng mặt mày khiến Tuyết Mịch nhắm mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra thì dáng vẻ bố cục của căn phòng đã trở nên khác lạ.

Cửa phòng bị người khác mở ra lần nữa, nhưng người bước vào không phải là người hầu của Thần Điện mà là một con Thỏ yêu mặc bộ quần áo màu xanh, đôi tai vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người.

Thỏ yêu kia vừa nhìn thấy Tuyết Mịch thì ngây người một lúc, sau đó vội vàng quỳ xuống: “Tham kiến Tiểu Long Quân.”

Tuyết Mịch sờ lên trán mình theo bản năng, long giác được giấu kĩ rồi tò mò đáp: “Ngươi quen biết ta sao?”

Thỏ yêu vội vàng trả lời: “Tư Vũ Long Quân sợ bọn ta không nhận ra Tiểu Long Quân nên đã cho bọn ta xem tranh của Tiểu Long Quân trước.”

Bởi vì không biết khi nào Tiểu Long Quân sẽ đến nên mỗi một người phụ trách trông coi Truyền Tống trận đều được Tư Vũ Long Quân căn dặn xem kỹ càng cẩn thận bức tranh của Tiểu Long Quân, sợ họ vụng về sai sót nên cả ngày hôm nay Thỏ yêu kia luôn cẩn thận, nhìn thật kỹ mỗi một người truyền tống từ thành Vân Khởi đến.

Vốn cho rằng có lẽ hôm nay Tiểu Long Quân sẽ không đến, không ngờ là đã sắp đến đêm rồi mà lại đợi được Tiểu Long Quân.

Thỏ yêu đỡ Tuyết Mịch bước xuống khỏi bục Truyền Tống, sau đó lập tức kích hoạt Truyền Tin phù, đây cũng là Tư Vũ Long Quân đưa, nếu không một Thỏ yêu như hắn ta, làm gì có tư cách truyền tin với Long Quân.

Truyền Tống trận bên thành Triều Thánh cũng có lối đi riêng cho y, đi ra như vậy có thể né tránh ánh mắt người khác, đồng thời cũng không cần xếp hàng như họ.

Lúc Tuyết Mịch bước ra khỏi lối đi riêng thì một trận cuồng phong màu đỏ thổi đến.

Sau đó như lần trước ở cửa Thiên Cung, bị người ta ôm chặt.

Vẫn là bộ hồng y kia, vẫn là chàng thanh niên ôm lấy y khóc gào.

“Bảo bối Mịch Mịch của ta! Cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi! Nếu hôm nay ngươi không đến thì ngày mai ta chuẩn bị đến thành Vân Khởi tìm ngươi đấy!”

Long Thập Thất vừa hôn hít không ngừng vừa nhìn thật kỹ Tuyết Mịch, sau đó đã phát hiện ra một chuyện kinh ngạc: “Ngươi đã hấp thụ thần quang sao không cao lên được chút nào vậy?”

Vốn dĩ cách vài tháng được gặp lại Long Thập Thất, Tuyết Mịch vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghe câu này thì thẳng tay đẩy Long Thập Thất ra, tức giận nói: “Ta không thèm thích ngươi nữa!” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.