Ánh lửa nhảy nhót, chiếu sáng ngũ quan tinh xảo của người nọ.
Cô bé đứng cạnh piano mang theo nụ cười rạng rỡ trên môi, trong tay là vài nhánh hoa nhỏ, say sưa ca hát.
Tần Thư đứng một bên, hơi cúi đầu.
Thì ra trước đó Tần Thư vẫn luôn nhìn Tống Vân Hồi.
[??? Cặp này luôn xuất hiện ở những nơi không ai ngờ tới]
[Tui còn đang ngẫm nghĩ xem là ai đàn piano, hóa ra là cậu à Sữa Đậu Nành!]
[Cuối cùng cũng biết vì sao trước kia lúc phát hành Sữa Đậu Nành lại tự mình đàn piano rồi, cậu ấy không tự đàn thì ai đàn!]
[Cần tổng vẫn luôn ngắm nhìn Sữa Đậu Nành T^T, tui đang đi trên đường khó hiểu bị hụt chân một phát]
[Hu hu trông bọn họ thật vui vẻ, tui cũng muốn có mặt tại đó]
Hát xong một bài hát, đàn xong âm tiết cuối cùng, Tống Vân Hồi đứng dậy.
Cô bé là thính giả trung thành nhất của cậu, khoảnh khắc cậu đứng lên liền vỗ tay bôm bốp.
Tắt micro dựng bên piano, đài phát thanh tại trung tâm quảng trường vang lên, phát nhạc.
Tống Vân Hồi xoay người chạm mắt với Tần Thư, còn chưa kịp nói gì vạt áo đã bị người ta kéo kéo.
Cô bé mở to cặp mắt nhìn cậu, tặng hoa nhỏ trong tay cho cậu, muốn mời cậu nhảy cùng.
Tống Vân Hồi cúi người, đồng ý với cô bé.
Hoa nhỏ được giao cho Tần Thư bảo quản.
Những nơi gần lửa trại đã bắt đầu có người vây quanh nhảy múa, Tần Thư vẫn đứng bên cạnh piano, trong tay cầm hoa, nhìn Tống Vân Hồi khom người kéo cô bé cùng nhảy múa trong đám đông.
Nói là nhảy múa, thực tế thì cả hai đều không am hiểu điệu nhảy địa phương, chỉ là nắm tay nhảy lung tung ở đó, cô bé đơn phương nhảy lên, Tống Vân Hồi hơi khác với vẻ ngoài của cậu, lực cánh tay được rèn luyện từ những lần bế Cam Tử đã trở nên ngày càng thành thục, có thể dễ dàng kéo cô bé nhảy cao.
Chỉ là nhảy lung tung thôi cô bé đã đủ thấy vui vẻ.
Tống Vân Hồi cũng cười, cười đến mặt mày cong cong.
Tiếng củi gỗ bốc cháy lách tách thi thoảng vang lên, Tần Thư đứng một bên mặt mày từ từ trở nên dịu dàng.
Nhảy xong một bài, cô bé đã hoàn toàn nhảy đến nghiện, cuối cùng cũng dừng lại nghỉ ngơi, kéo Tống Vân Hồi đi tìm Tần Thư trong đám đông.
Tống Vân Hồi đã nhìn thấy Tần Thư ngay từ ánh nhìn đầu tiên nhưng cậu không nói, đợi cô bé tìm thấy, sau đó liền vui vẻ kéo cậu đi.
Tần Thư cao ráo nên rất bắt mắt trong đám đông, cô bé cũng chỉ tìm non nửa vòng đã nhìn thấy anh rồi.
Cô bé nhảy về phía trước, sau đó trịnh trọng trao tay Tống Vân Hồi vào tay anh.
Sau khi cô bé đã hoàn thành xong nghi thức giao nhận còn rất nghiêm túc cúi người xuống, váy công chúa bồng bềnh liền lay động theo, cô bé giòn giã ‘cảm ơn’, nói bây giờ phải về nhà tìm ba ba rồi, cảm ơn bọn họ hôm nay đã chơi cùng mình.
Còn là một bạn nhỏ rất lễ phép.
Tống Vân Hồi ngồi xổm xuống, trở tay mở ra, một vật trang sức nhỏ mèo con dệt len liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Đầu mèo con dệt len từ trong lòng bàn tay cậu đến trên lòng bàn tay cô bé.
Đứng lên sóng vai cùng Tần Thư, Tống Vân Hồi nhìn cô bé lúc rời đi cứ mỗi bước quay đầu lại ba lần, cậu mỉm cười vẫy vẫy tay.
Sau khi cô bé rời đi, hai người xuyên qua đám đông, nhìn thấy các khách mời cũng đã hòa mình vào đám đông nhảy múa, cũng nhìn thấy các thợ quay phim đang gánh máy quay gian nan chen chúc trong đám người.
Hoạt động buổi tối kéo dài liên tục đến tận khuya.
Trước khi đụng phải người của ekip chương trình, hai người đã về đến nhà khách.
Hoa cô bé tặng được cho vào trong lọ hoa trang trí trên bàn.
Bây giờ trời đã khuya, đã sớm vượt qua thời gian ngủ bình thường, hai người nằm trên giường cầm điện thoại, Tống Vân Hồi mở mắt thao láo như chuông đồng, trông như không hề có ý định đi ngủ.
Mẩu truyện tranh nhỏ có cập nhật mới, ngay lúc cậu còn đang vui chơi bên ngoài, đã vậy còn một hơi cập nhật số lượng của mấy ngày trời.
Dù Tần Thư có đang nằm bên cạnh, cùng đắp một chăn, nhưng cậu vẫn kiên trì ngồi thẳng dậy, trông như nhất định phải cày trắng đêm.
Vô cùng kiên định.
Tần Thư nhắc nhở cậu: “Ngày mai phải dậy sớm.”
Gần đây có một trường đua ngựa có thể cưỡi ngựa, Tống Vân Hồi thấy rất hứng thú, bọn họ đã đặt trước thời gian vào sáng sớm mai, nhưng theo thói quen thông thường của đối phương, nếu tối nay thức khuya, ngày mai chắc chắn sẽ dậy không nổi.
Biết anh đang nghĩ gì, Tống Vân Hồi son sắt thề thốt: “Sáng mai chắc chắc sẽ dậy sớm mà.”
Chưa xem xong mẩu truyện tranh nhỏ, đoán chừng tối nay cậu cũng không ngủ được.
Tần Thư không tỏ rõ ý kiến đối với lời cậu nói, cuối cùng vẫn không giục người đi ngủ.
“……”
Trăng trên trời ngoài cửa sổ chậm rãi chuyển dời, đợi đến khi Tống Vân Hồi thỏa mãn buông điện thoại xuống, trời đã gần hừng đông.
Tần Thư ôm người sang, thuận tiện tém góc chăn vào.
Tống Vân Hồi ngủ một giấc ngon lành.
Ngủ ngon đến nỗi chuông đồng hồ báo thức buổi sáng cũng không thể đánh thức cậu.
Sáng sớm, trong phòng đã sáng bảnh, Tần Thư nghiêng người chống tay ngồi dậy trên giường, vỗ nhẹ người vẫn đang vùi mình trong chăn.
Chăn bông nhúc nhích một chút.
Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Vì thế anh hạ thấp giọng, nhắc nhở: “Nên rời giường rồi.”
Lần này trong chăn có động tĩnh rồi.
Có người kéo vạt áo anh, cố gắng kéo anh vào trong chăn lần nữa.
Sức lực không lớn, nhưng Tần Thư chỉ đành nằm xuống theo.
Tay anh lại bị xem thành gối nằm.
Tống Vân Hồi lăn tới, lại không có động tĩnh.
Cái người buổi tối còn thề thốt son sắt nói sáng nay nhất định sẽ dậy sớm đến bây giờ vẫn đang chìm trong mộng đẹp.
Đã đoán trước được kết cục này, Tần Thư mò lấy di động đặt trên đầu giường, gọi một cuộc điện thoại cho người của trường đua ngựa xin lùi thời gian.
Người của trường đua ngựa hơi khó xử, nói có thể lùi thời gian, nhưng thời điểm đó anh ta phải chỉ dạy những vị khách đã hẹn trước khác, không thể một mình dẫn dắt bọn họ.
Không có người dày dặn kinh nghiệm bên cạnh, cưỡi ngựa cũng xem như một hành động rất nguy hiểm. Những con ngựa có thể chở khách đều rất ngoan ngoãn, nhưng lỡ như người mới không tự giác làm ra hành vi kích thích ngựa, tình cảnh sẽ có hơi mất không chế.
Người trong chăn nhúc nhích một hồi, sợi tóc mềm mại cọ cọ cổ anh.
Tần Thư vẫn lựa chọn đổi thời gian, sau khi nói ngắn gọn thêm đôi ba câu liền cúp máy.
Trong phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh, người trong chăn cũng trở nên yên tĩnh theo.
Đợi đến khi Tống nào đó thề thốt son sắt lại lần nữa nhô đầu ra khỏi chăn thì ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ đã đủ lóa mắt.
Tần Thư nói: “Chào buổi sáng.”
Đáp lại một câu ‘chào buổi sáng’, Tống Vân Hồi chậm rãi ngồi dậy, tiện tay cầm lấy điện thoại nhìn giờ.
“……”
Tống nào đó trầm mặc một hồi lâu.
Có lẽ nói là buổi trưa thì hợp hơn.
Thân thể đã dậy, đầu óc cũng chậm rãi bắt đầu hoạt động, cậu kéo chăn chuẩn bị xuống giường rửa mặt, trong đầu chợt lóe qua thứ gì đó, cậu quay đầu:
“Trường đua ngựa?”
Cậu vẫn còn nhớ kỹ chuyện này.
Tần Thư xác nhận suy nghĩ trong lòng cậu, nói: “Đã quá giờ rồi.”
Thân thể Tống Vân Hồi chấn động, bóp cổ tay thương tiếc.
Xem ra sáng nay cậu thật sự đã ngủ rất ngon, hoàn toàn không nghe thấy cú điện thoại buổi sáng.
Tần Thư rời giường ấn nhúm tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu cậu xuống, nói:
“Đã lùi thời gian rồi, em đi rửa mặt đi, vẫn còn kịp.”
Tâm tình thay đổi trong nháy mắt, Tống Vân Hồi tùy ý thay quần áo rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu chỉ mất một lúc thay đồ, đợi đến khi cậu vào nhà vệ sinh thì trong cốc súc miệng đã chứa đầy nước, trên bàn chải đánh răng cũng đã được quết kem đánh răng.
Ngậm bàn chải chà chà súc súc một hồi, Tống Vân Hồi nghiêng mắt, giọng nói mơ hồ không rõ, nói:
“Em cảm……khụ, thấy em sắp phế rồi.”
Cậu vừa đánh răng vừa nói chuyện, bị sặc một hồi.
Tần Thư thuận tay vỗ vỗ lưng cậu.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, hai người gọi xe đến trường đua ngựa, trên đường còn tiện thể giải quyết bữa sáng.
Người của trường đua ngựa đã đợi sẵn ở cửa, đợi sau khi hai người thì dẫn hai người đi chọn ngựa.
Lúc anh ta dắt ngựa ra, Tống Vân Hồi và Tần Thư đã đi thay quần áo.
Những vị khách khác đã đến cả rồi, người của trường đua ngựa nhiều lần xác nhận bọn họ có biết cưỡi ngựa hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định cuối cùng cũng rời đi.
Tống Vân Hồi và Tần Thư quả thật biết cưỡi ngựa, từ nhỏ đã bắt đầu học, chỉ có điều người trước đã lâu không cưỡi, người sau thi thoảng mới cưỡi.
Ngựa trong trường đua ngựa đều rất đẹp, đứng một bên dán dán ngựa một hồi, mãi đến khi dán thoải mái rồi Tống Vân Hồi lúc này mới trở mình lên người.
Dù đã lâu không cưỡi, nhưng động tác tựa như đã ăn sâu vào DNA, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, động tác vừa tự nhiên vừa lưu loát.
Cậu vẫn đang chậm rãi tìm cảm giác, ngựa dưới thân từ tốn di chuyển về phía trước.
Tần Thư bên cạnh vừa bồi cậu vừa chú ý đến tình hình bên này.
Âm thanh móng ngựa giẫm lên cỏ rất êm tai, gió trên thảo nguyên thổi qua khiến tóc tai vểnh lên, Tống Vân Hồi híp mắt hưởng thụ.
Gió trên thảo nguyên bao giờ cũng vừa tự do vừa dễ chịu.
Tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng dày đặc, tốc độ dần dần gia tăng.
– –
Trấn nhỏ có vài địa điểm du lịch, các khách mời của chương trình yêu đương được chia thành vài nhóm, lần lượt đến những địa điểm khác nhau.
Có một nhóm được phân đến trường đua ngựa thể nghiệm cảm giác cưỡi ngựa.
Họ là người mới thuần túy ở trường đua ngựa, cho nên trình tự từ trang phục, bảo hộ đều cần người tận tay dẫn dắt.
Các thợ quay phim làm tròn bổn phận theo bên cạnh họ.
Các cư dân mạng khá tò mò đối với hoạt động này, không ít người ngồi xổm tại livestream cùng nhau học hỏi.
Các cư dân mạng cùng học hỏi chung, hai người phải lên ngựa chân chính càng thêm nghiêm túc học hỏi, chỉ là thi thoảng trao đổi ánh mắt một chút.
Đó là ánh mắt hiểu ngầm giữa các học tra (học sinh kém).
Vì thế người của trường đua ngựa giải thích lại một lần cho họ nghe.
Đợi đến khi họ có thể chân chính cưỡi ngựa giẫm lên bãi cỏ thì thời gian đã qua rất lâu.
Trên thảo nguyên còn có những người khác, tốc độ di chuyển rất nhanh, còn có thể nhìn thấy cả bộ lông phản chiếu của các chú ngựa.
Là ngựa lông bạch kim.
Lông bờm vểnh lên, phóng vùn vụt trên thảo nguyên, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, không khỏi khiến lòng người rung động.
Khách mời hỏi: “Đó là người của trường đua ngựa các anh sao?”
Người của trường đua ngựa lắc đầu, đáp: “Là khách hôm nay.”
Khách mời khâm phục một tiếng, đề tài liền đình chỉ ở đây.
Thử qua vài lần, bọn họ cuối cùng cũng có thể an toàn lên ngựa.
Hình như có tiếng nói chuyện yêu ớt vang lên cách đó không xa.
– –
Chạy hai vòng xung quanh sân bãi, Tống Vân Hồi khống chế dây cương từ từ giảm tốc độ, bắt đầu lắc lư quay về.
Tần Thư ở bên cạnh, hai người bắt đầu trò chuyện.
Tống Vân Hồi nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Khi đó nhà họ Tần vẫn chưa chuyển sang nước ngoài, bọn họ cùng học cưỡi ngựa một khoảng thời gian ngắn, chỉ khác là cưỡi ngựa nhỏ.
Tần Thư dường như nhớ chuyện khi đó rõ ràng hơn cậu.
Anh nhớ ngựa của Tống Vân Hồi kén ăn, kiên quyết không chịu ăn cà rốt, người này cũng không chịu thua, cho rằng ngựa nhỏ không được kén ăn, vì thế mỗi ngày đều cầm cà rốt đến cố gắng dụ dỗ ngựa nhỏ ăn.
Ngựa nhỏ nhỏ, nhưng ánh mắt đã rất đúng nơi đúng chỗ, trong mắt nó đều là chán ghét.
Về sau có lẽ là do Tống Vân Hồi cầm cà rốt đến ‘theo đuổi’ nó quá lâu, phần ghét bỏ này cũng lây lan sang cả anh, mỗi lần lên ngựa đều phải trải qua một trận chiến lớn, sau khi lên thì ngựa nhỏ liền đàng hoàng trở lại.
Kỹ thuật lên ngựa vừa nhanh vừa mượt của Tống Vân Hồi có lẽ là được luyện thành từ lúc đó.
Nhưng bản thân Tống nào đó luôn phủ nhận đoạn lịch sử bị ngựa nhỏ ghét bỏ này, hơn nữa còn tô điểm thêm cho ký ức, đổi trắng thay đen, nói:
“Ngựa của em rất thích ăn cà rốt, mỗi ngày đều đợi em đến cho ăn.”
Cậu lắc đầu: “Tình bạn thắm thiết này anh không hiểu đâu.”
Tần Thư mỉm cười.
Đợi đến khi bọn họ về đến vị trí xuất phát, thì nhìn thấy ở đó đã có người rồi.
Đó hẳn là những vị khách của khoảng thời gian này.
Hai người trở mình xuống ngựa, chậm rãi nắm dây cương đi về phía trước.
Mãi đến khi khoảng cách thu hẹp, bọn họ lúc này mới nhìn thấy mặt của các vị khách.
Còn có thợ quay phim bên cạnh họ.
Động tác của Tống Vân Hồi chợt khựng lại, sau đó nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Tiếng nói chuyện vừa nãy của tụi mình rất nhỏ đúng không.”
Tần Thư không biết nên đáp lại cậu thế nào.
Nhân viên chuyên môn nhận lấy dây cương trong tay họ, dắt ngựa về.
Bọn họ nhìn thấy các khách mời, các khách mời cũng nhìn thấy họ.
Thứ họ nhìn thấy đầu tiên chính là con ngựa lông bạch kim được Tống Vân Hồi dắt.
Hai người cứ vậy lướt qua người bọn họ, trước khi đi Tống Vân Hồi kéo thợ quay phim đang chuẩn bị vòng ra sau lưng ngựa, nhắc nhỏ:
“Ngựa rất nhát gan, đột nhiên đứng phía sau khiến nó giật mình.”
Liếc nhìn cặp chân sau cường tráng của chú ngựa cao to, thợ quay phim vội vã dời ra xa, nói ‘cảm ơn’ một tiếng.
Hai người tiếp tục quay về.
Mãi đến khi cảm giác đã đi được một khoảng xa, Tống Vân Hồi lại lần nữa xác nhận, “Bọn họ hẳn là không nghe thấy lời vừa nãy của chúng ta đâu đúng không.”
Tần Thư vẫn không đáp lại như cũ. Đam Mỹ Hay
Tần Thư lúc vừa vào đã nhìn thấy hai khách mời nọ đang nhịn cười.
Đoạn lịch sử bị ngựa ghét bỏ có lẽ đã bị người ta nghe thấy cả rồi.
Anh trầm mặc ấn nhúm tóc nhô lên khỏi đỉnh đầu Tống Vân Hồi xuống.
– –