Ươm Mặt Trời – Lê Chúc

Chương 34: Ước nguyện (Hoàn)



Editor: Chu

Có một cô bé gặp được một cậu bé ở công viên.

Trong ngực cậu bé ôm một hộp bánh kem đã nát bét phân nửa, cậu bất động ngồi trong một góc của công viên, trên mặt toàn là những vết thương tím xanh.

Cô bé chào hỏi với cậu bé rất tự nhiên: “Oa, hôm nay là sinh nhật cậu hả?”

Cậu bé không để ý đến cô bé, ôm chặt hộp bánh trong ngực thêm nữa.

“Tôi hát bài chúc mừng sinh nhật hay lắm đó.” Cô bé xung phong nhận việc: “Để tôi hát tặng cậu nha.”

“Không cần.” Cậu bé từ chối một cách dứt khoát.

Cô bé ngồi xuống cạnh cậu bé: “Cậu không có người thân hay bạn bè ăn sinh nhật cùng à?”

Cậu bé ngồi xích sang một bên, tỏ vẻ không dễ chọc: “Không cần cậu lo.”

Cô bé vẫn nhất quyết bám theo: “Ăn sinh nhật một mình thì còn ý nghĩa gì nữa.” Dứt lời, cô bé móc một thang chocolate trong túi ra: “Nè, quà sinh nhật tặng cậu.”

Cậu bé nhìn chằm chằm thanh chocolate trong tay cô bé, giơ tay hất xuống đất: “Không cần.”

“Cậu làm gì dạ!” Dường như cô bé đã nổi giận, đứng bật lên: “Đây là loại chocolate tôi thích nhất đó, vì nghĩ tụi mình là bạn bè nên tôi mới tặng nó cho cậu.” Nói xong, cô bé chạy đến nhặt thanh chocolate lên, phủi hết bụi đất dính bên ngoài vỏ.

Cậu bé sửng sốt: “Bạn… Bè?”

Cô bé lại bước đến ngồi cạnh cậu bé: “Tôi đã nói bí mật của mình cho cậu nghe, nên từ giờ chúng ta chính là bạn.”

Cậu bé càng ngốc ra: “Bí mật của cậu?”

“Đúng vậy.” Cô bé mỉm cười ngọt ngào: “Chính là tôi hát mừng sinh nhật rất hay á.” Dứt lời nhét thanh chocolate vào trong tay cậu bé: “Vậy nên cậu không được từ chối quà sinh nhật của bạn mình tặng.”

Cậu bé nhìn thanh chocolate bị nhét vào tay mình, nói lí nhí: “chúng ta là bạn bè sao…”

“Đúng rồi, chúng ta là bạn bè.” Cô bé càng cười ngọt hơn: “Cậu đang đợi người nhà ăn sinh nhật cùng hả?”

“Tôi…” Cậu bé nhìn bánh kem đã hỏng trong ngực mình: “Bọn họ không có thời gian ăn sinh nhật với tôi.”

“Người lớn ai cũng bận rộn vậy cả.” Cô bé nói: “Đôi lúc ba mẹ còn quên mất sinh nhật của tôi.”

Cậu bé im lặng cúi đầu.

“Thôi được rồi.” Cô bé vỗ vài cái vào ngực: “Hôm nay bạn tốt của cậu là tôi sẽ mừng sinh nhật với cậu nha.”

Chỉ trong một hai cậu nói, cô bé đã thay đổi mối quan hệ của mình và cậu bé từ “Bạn bè” thành “Bạn tốt”.

“Không có nến à, hôm nay là sinh nhật lần thứ mấy của cậu?” Cô bé cũng nhìn chiếc bánh kem trong ngực cậu bé: “Bánh sinh nhật của cậu là cái đặc biệt nhất tôi từng thấy, siêu ngầu luôn.”

Nghe thấy cô bé khen bánh kem trong ngực mình siêu ngầu, rốt cuộc trong mắt cậu bé cũng lộ ra chút vui vẻ: “Tôi không có nến.”

“Thế à.” Cô bé suy nghĩ vài giây rồi bỗng kéo cánh tay cậu bé: “Qua đây.”

Cô bé dắt cậu bé đi tới bãi cỏ, phấn khích chỉ vào những cây hoa hướng dương rác rải: “Cậu cứ xem chúng là nến đi, chúng còn sáng hơn bất kỳ ngọn nến nào đúng không?”

Cậu bé ngồi xổm cạnh cô bé, có chút lưỡng lự: “Cậu muốn nhổ lên không?”

“Nhổ lên thì tụi nó sẽ đau lắm.” Cô bé nghiêm túc giải thích với cậu bé: “Ba tôi nói dù là một bông hoa hay một cái cây cũng đều có sự sống, nên cậu cứ ước nguyện với mấy cây hoa đi, chúng sẽ hiểu được hết.”

“……” Cậu bé đã sớm qua cái tuổi ngây thơ tin vào những lời điều này.

“Cậu nhắm mắt lại đi.” Cô bé nhắc cậu bé: “Sau khi ước nguyện phải cảm ơn hoa nhỏ nha, như vậy thì điều ước của cậu mới có thể trở thành sự thật.”

Cậu bé nhắm mắt lại, cô bé chạy vòng quanh hát lên khúc ca chúc mừng sinh nhật.

Vừa mở mắt ra, cô bé lập tức tiến đến trước mặt cậu bé nhìn chăm chú: “Xong rồi hả? Có cảm ơn hoa nhỏ không?”

“Nhưng…” Cậu bé có chút mất mát: “Nhưng điều ước của tôi trước giờ chưa từng trở thành hiện thật.”

Cô bé nói rất chắc chắn: “Lần này sẽ thành thật thôi, vì hoa nhỏ sẽ chúc phúc cho cậu.”

“Ừm.” Cậu bé vẫn không vui hơn: “Tôi là bẩn bánh kem rồi, không thể mời cậu ăn được.”

“Không sao, tụi mình là bạn tốt mà, mời hay không cũng chẳng thành vấn đề.” Cô bé bỗng nảy sinh sự hiếu kỳ: “Đúng rồi, cậu đã ước gì vậy?”

Cậu bé có chút ngại ngùng: “Điều… Điều ước mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm.”

“Ừ nhỉ.” Cô bé sực tỉnh ra: “Thế không cần nói tôi biết.”

Cậu bé cẩn thận chọn phần bánh kem vẫn còn sạch chia cho cô bé.

Cô bé vui vẻ ăn bánh kem, hỏi cậu bé: “À mà, ngày nào cậu cũng tới công viên này hả?”

Cậu bé sờ vết bầm xanh tím trên cánh tay, nói với cô bé thỉnh thoảng sẽ đến.

“Tan học mỗi ngày tôi đều đi ngang qua chỗ này.” Thoạt nhìn cô bé rất vui vẻ: “Nếu cậu cũng tới thì tụi mình hẹn gặp nhau ở đây nhé?”

“Để làm gì?” Cậu bé không hiểu lắm.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to của mình: “Không phải chúng ta là bạn tốt sao, bạn tốt thì phải cùng nhau ăn uống, chơi đùa và tâm sự chứ.”

Cậu bé do dự một lát rồi mới đáp: “Được.”

Đến lúc chia tay, cậu bé đã đi xa, cô bé mới nhớ tới khi nãy đã quên nói cho cậu bé biết tên của mình.

“Ê!” Cô bé gọi vọng lại: “Tôi tên là Trình Dư Hạ, không được quên đó nha!”

Những lời ước hẹn của trẻ con luôn đi kèm với sự không chắc chắn, sau này cậu bé đã đến công viên rất nhiều lần, nhưng từ đó về sau, cậu bé chưa từng gặp lại cô gái nhỏ.

“Đương nhiên là em nhớ rồi….” Trình Dư Hạ có chút chột dạ, không dám nhìn vào mắt Lộ Dương: “Nên cái hôm ở trên sân thượng, anh vừa nhìn đã nhận ra em?”

Lộ Dương nói: “Ừ, em rất giống với hồi bé.”

“Ý gì đây?” Trình Dư Hạ thuận thế dời đề tài bất lợi với mình sang chuyện khác: “Anh muốn nói em trẻ con đó hả?” Không phải là cô không nhớ chuyện đó, mà là không hề nghĩ rằng cậu bé kia chính là Lộ Dương.

Ký ức về ngày hôm đó vẫn luôn hằn sâu trong trí nhớ của cô, bởi vì sau khi ăn xong bánh kem của anh, buổi tối cùng ngày cô đã đau bụng đến mức ba mẹ phải đưa đến bệnh trong đêm.

Ngày hôm sau cô đã đến công viên đợi anh, khi đó gia đình cô sắp chuyển đến nhà mới, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh đâu, cũng vì vậy mà hai đã bỏ lỡ cơ hội nói tạm biệt.

Lộ Dương kéo tay Trình Dư Hạ, nhét một quả táo đã được gọt vỏ vào tay cô: “Ý anh là em đáng yêu.”

“Đó là điều hiển nhiên mà.” Trình Dư Hạ nổ đùng đùng mà vẫn không đỏ mặt: “Em không chỉ đáng yêu mà còn được rất nhiều người thích, nếu không phải anh bảo em chờ anh 5 năm thì em đã sớm nhận được biết bao lời tỏ tình rồi.”

“Hạ Hạ nhà chúng ta tuyệt vời như vậy, ai mà không thích cho được.” Lộ Dương ôm Trình Dư Hạ vào lòng: “Kể anh nghe về mấy người đã tỏ tình với em đi.”

Trình Dư Hạ cắn một miếng táo, giọng nói ồm ồm: “Đã qua hết rồi, chả có gì để nói.”

Ngữ điệu của Lộ Dương bình bình, chậm rãi kể ra từng cái tên: “Nào là Hà Ninh, đàn anh ở trường đại học, cái tên khách hàng làm nghề người mẫu, rồi Thẩm Lịch…”

“Sao anh biết hết vậy?” Trình Dư Hạ thoát khỏi cái ôm của Lộ Dương: “Mà anh chưa biết Thẩm Lịch chính là con trai của chị Tiêu Tiêu với anh Thẩm Xuyên đúng không?”

Lộ Dương không cả trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Hà Ninh tỏ tình với em hồi nào?”

“Nào có.” Trình Dư Hạ lập tức giải thích: “Cũng không tính là tỏ tình, hôm đó cậu ta xỉn quá nên có biết bản thân đang nói gì đâu.”

Vào hôm diễn ra tiệc chúc mừng tốt nghiệp cấp ba, mấy bạn nam đã uống một ít, lúc Hà Ninh loạng choạng tìm đến Trình Dư Hạ để tỏ tình đã khiến cô đã hết hồn không thôi.

Phải biết rằng, suốt năm mười hai cô chưa từng qua lại với Hà Ninh, cô thật sự không hiểu tại sao Hà Ninh lại đột nhiên quyết tâm tỏ tình với mình. Chẳng lẽ cứ dựa vào một chút hảo cảm vì cô đã từng giúp cậu ta hồi mẫu giáo?

Cũng may khi đó cậu ta đã xỉn nên nói năng không mấy rõ ràng, mà thời điểm ấy cũng không có nhiều người chứng kiến, nhờ vậy mà mọi người đều không quan trọng hóa vấn đề, chỉ thỉnh thoảng nhắc lại lúc tán gẫu.

“Em uống rượu với cậu ta?” Lộ Dương nhìn chăm chú vào mắt Trình Dư Hạ.

“Ừ.” Trình Dư Hạ cố ý nói: “Tụi em là bạn tốt mà, uống với nhau một chút thì có sao?”

Lộ Dương mỉm cười, kéo lấy cánh tay Trình Dư Hạ: “Học uống rượu khi nào vậy?”

“Khoảng thời gian chúng ta chia xa 5 năm.” Trình Dư Hạ vốn ngồi cạnh Lộ Dương trên sofa, bây giờ lại bị anh nhốt lại, cả người và mặt đều hướng về phía anh: “Còn nhiều chuyện mà anh chưa biết lắm.”

“Phải không?” Lộ Dương lại hỏi: “Vậy đàn anh hồi đại học thì sao?”

“Đàn anh đã có bạn gái rồi.” Trình Dư Hạ nói: “Nhưng khi đó anh ấy đang xảy ra mâu thuẫn với bạn gái, nên mới nhờ người đóng giả lượn trước mặt bạn gái, làm cho chị ấy ghen tuông mà hồi tâm chuyển ý.”

“Ồ, hoá ra là muốn bạn gái hồi tâm chuyển ý.” Lộ Dương nói một cách quái dị: “Thế còn tên người mẫu? Cũng vì muốn bạn gái hồi tâm chuyển ý nên tỏ tình với em?”

“Anh nghĩ gì thế, người ta chỉ là một đứa con nít đó.” Trình Dư Hạ đặt quả táo đã gặm một nửa lên bàn, sau đó ngồi đối mặt với Lộ Dương: “Em trai đó năm nay mới 17 tuổi à, chỉ đơn thuần là thân thiện với mọi người mà thôi.”

“Ừm, là người thân thiện.” Lộ Dương gật đầu: “Cậu ta thân thiện đến mức gặp ai cũng nói em thích chị nhỉ?”

“Chuyện đó…” Trình Dư Hạ hết đường chối cãi: “Có lẽ cậu ấy cảm thấy khá thân thiết với em nên mới…., anh chưa nghe qua câu nói mọi người thường sẽ bị thu hút bởi những người giống mình sao?”

Lộ Dương đột nhiên sáp lại gần Trình Dư Hạ: “Em bị cậu ta thu hút rồi hả?”

Ngay lúc Trình Dư Hạ lùi về sau, anh liền duỗi tay kéo cô lại, lực kéo theo quán tính làm cho vị trí của hai người thay đổi một chút.

Hai tay Trình Dư Hạ chống bên hông Lộ Dương: “Tất nhiên là không, nếu em là kiểu người dễ bị người khác thu hút như vậy thì sẽ chờ anh 5 năm chắc?”

Lộ Dương khoanh tay dựa nửa người vào sofa, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: “Sau này sẽ không bao giờ để em phải đợi nữa.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Sao anh lại biết chỉ cần chúng ta tạm chia xa 5 năm thì mọi người đều sẽ bình an vô sự?”

“Không phải chỉ cần chúng ta không ở cạnh nhau.” Lộ Dương nói: “Mà là chỉ cần em không ở cạnh anh thì sẽ bình an vô sự, bởi vì từ đầu đến cuối đều là do anh quá cố chấp muốn ở cạnh em, nên mới mất đi em nhiều lần như vậy.”

“Em không hiểu ý anh lắm.” Trình Dư Hạ có chút bất an: “Nếu điều anh nói là sự thật, vậy từ đây về sau phải 5 năm chúng ta mới được gặp nhau một lần?”

“Là do anh luyến tiếc.” Lộ Dương kéo Trình Dư Hạ đến gần mình hơn: “Sau này chúng ta sẽ không chia xa nữa, sẽ ở cạnh nhau đến răng long đầu bạc, con cháu đầy nhà.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Thật hả, anh không gạt em đúng không?”

Lộ Dương nói: “Đương nhiên, chờ đến khi chúng ta già rồi, em sẽ chê anh rụng răng không còn đẹp trai như bây giờ, chê anh không nhảy không đẹp bằng những người khác ở quảng trường khiêu cũ, chê anh không biết tặng hoa để dỗ vợ mình vui vẻ như những ông già khác…” Anh nói ra những lời này với vẻ mặt và giọng điệu như thể hai người từng thật sự trải qua hết thảy những việc này.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Trình Dư Hạ chợt hỏi: “Sau này anh thật sự xấu xí lắm hả?”

“Làm sao, bây giờ muốn đổi ý à?” Lộ Dương ôm Trình Dư Hạ vào trong lòng ngực, chóp mũi dán lên chóp mũi cô: “Cả đời này miễn đổi trả.”

“Ôi…” Trình Dư Hạ đang định phản bác, thế nhưng câu nói tiếp theo lại bị đôi môi mềm mại hôn lên chặn lại.

Vào một ngày nào đó của nhiều năm trước, có một cô bé ngồi xổm trước một cây hoa hướng dương trong công viên, miệng hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, còn cậu bé bên cạnh đang nhắm chặt hai mắt, thầm ước nguyện trong lòng.

“Hy vọng người tôi thích sẽ không bao giờ rời xa tôi.” Cuối cùng còn nói thêm một câu, “Cảm ơn hoa nhỏ.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bảy cây hoa hướng dương cũng đung đưa theo gió, như thể đang vui vẻ gật đầu, đồng ý với ước nguyện của cậu bé.

– HOÀN TOÀN VĂN –

2518 words

17.09.2024 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.