Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 50



Trong phòng, khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ.

Bởi vì Giản Thời Ngọ đã đóng cửa sổ, nên mùi thuốc trước đó bị gió thổi tản ra giờ đây bắt đầu nồng đậm hơn trong căn phòng.

Cách đó không xa, Thẩm Thành ngồi trên ghế sofa với tư thế điềm tĩnh, nhưng khi bị cậu nhìn chăm chú, có lẽ vì tâm trạng bị khơi dậy, hoặc có chút ngượng ngùng, hắn quay mặt đi và lảng tránh: “Tùy cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Giản Thời Ngọ cười nhẹ: “Ừ? Vậy thì tớ sẽ cứ nghĩ thế.”

Đối mặt với Thẩm Thành trong tình huống này, cậu lại thấy có chút vui vẻ.

Trước đây, cậu luôn cảm thấy Thẩm Thành quá xa cách, như một bức tượng lạnh lùng, cao quý, làm cậu cảm thấy có chút áp lực khi lại gần.

“Trong phòng mùi thuốc khá nồng.” Giản Thời Ngọ mạnh dạn hơn: “Thẩm Thành, vết thương của cậu có nghiêm trọng lắm không?”

Vì lúc này, cậu nhìn thấy một Thẩm Thành thật sự, một người bằng tuổi mình, không phải lúc nào cũng thờ ơ, cũng sẽ tức giận khi bị nói trúng tim đen.

Như thể đang chứng kiến ——

Người mà cậu luôn coi như một vị thần, thực ra cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có lúc bị tổn thương, cũng có lúc yếu đuối.

Và cảm giác thân thiết đó khiến Giản Thời Ngọ trở nên can đảm hơn, cậu hỏi: “Tớ có thể xem vết thương được không?”

Sắc mặt Thẩm Thành khẽ thay đổi.

“Thịch thịch thịch”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Có người nhẹ nhàng bước vào, là bác sĩ gia đình, ông mang theo hòm thuốc, cúi đầu cung kính nói: “Thiếu gia, đã đến giờ thay thuốc.”

Thẩm Thành khi đối mặt với người khác lại trở về vẻ với bình tĩnh, nói: “Không phải mới thay lúc nãy rồi sao?”

“Vết thương có khả năng nhiễm trùng, nên cần thay thuốc liên tục để đảm bảo hiệu quả.” Bác sĩ nói với giọng bình tĩnh: “Đây là lời dặn của ông chủ, nếu ngài có gì thắc mắc, tôi có thể gọi điện cho ông ấy…”

Thẩm Thành có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thay đi.”

Cuộc gọi đó mà đến tai Quý Viễn Sinh thì có chuyện ngay. Hai tiếng trước, khi biết Thẩm Thành bị thương, Quý Viễn Sinh đã nói với thư ký muốn đặt vé máy bay về nước ngay, sau đó Thẩm Thành phải thuyết phục mãi mới thôi.

Nếu bác sĩ lại báo cáo rằng hắn không phối hợp, thì Quý Viễn Sinh có lẽ sẽ xuất hiện ở sân bay vào ngày mai.

Bác sĩ đi tới và nói: “Phiền ngài lên giường nằm.”

Thẩm Thành đứng dậy, nhìn Giản Thời Ngọ, người thấp hơn mình một cái đầu, khuôn mặt không biểu cảm: “Cậu định đứng ở đây bao lâu nữa?”

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: “Hả?”

“Tớ phải cởi áo để thay thuốc.” Thẩm Thành cúi xuống gần cậu hơn, đôi mày nhíu lại, giọng nói trầm ấm, có chút ám chỉ: “Cậu muốn ở lại để xem à?”

Hậu tri hậu giác, khuôn mặt nhỏ của Giản Thời Ngọ bỗng đỏ bừng.

Cậu vừa nãy gan còn đang phình to, kiêu ngạo, nhưng đột nhiên khí thế yếu đi, đôi lông mi dài chớp liên tục vì lúng túng, đôi mắt to tròn đầy sự ngượng ngùng.

Không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, giọng nói vang lên có chút giận dỗi, cậu xoay người vội vã ra ngoài: “Tớ đi đây!”

Thẩm Thành đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cậu vội vã rời đi, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút sủng nịch.

Bên cạnh, bác sĩ chỉ biết đứng im: “……”

Hắn may mắn được chứng kiến cảnh thiếu gia trêu chọc bạn học, cảm thấy có chút tội lỗi.

Khi Giản Thời Ngọ bước ra khỏi phòng, cậu gặp Kiều An đang đi lên từ dưới lầu. Hai người nhìn nhau trong giây lát, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Kiều An là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn như nổ tung: “Cậu vào phòng Thẩm Thành à!?”

Giản Thời Ngọ bị giọng nói chói tai của Kiều An làm giật mình: “Sao, sao lại thế?”

Kiều An thở dài một hơi thật dài, cảm thán: “Từ khi tớ ở nhờ đến giờ, tớ chưa từng có cơ hội bước vào phòng hắn. Nếu không phải hôm nay thấy cậu vào, tớ còn tưởng đó là vùng cấm.”

Giản Thời Ngọ thật sự không nghĩ đến điều này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Kiều An, cậu bật cười: “Có phải khoa trương quá không?”

Kiều An ghé sát lại: “Này, nói tớ nghe bên trong có gì đặc biệt không?”

“Cũng không có gì đâu…” Giản Thời Ngọ trả lời bình thản: “Chỉ là một phòng ngủ bình thường, có vài thứ cũ từ hồi trung học.”

Kiều An thuận miệng nói: “Chỉ vậy thôi à? Tớ còn tưởng cậu ta giấu bảo bối gì không ai biết chứ.”

Nụ cười của Giản Thời Ngọ thoáng đọng lại, trong giây lát, cậu mơ hồ cảm thấy, có lẽ những thứ nhỏ bé không đáng kể đó, đối với Thẩm Thành, đó là những báu vật vô giá?

Ý nghĩa của chúng không nằm ở giá trị vật chất, mà ở cảm tình và sự gắn bó đặc biệt mà người sở hữu dành cho chúng. Dù đã qua năm tháng, không còn hợp thời, nhưng chúng vẫn quý giá vì sự độc nhất vô nhị ấy.

Giản Thời Ngọ nói: “Có lẽ cậu ta không thích người khác chạm vào đồ của mình.”

Kiều An gật đầu, vừa cùng Giản Thời Ngọ đến phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, vừa chia sẻ thêm về Thẩm Thành: “Thẩm Thành là người có ý thức lãnh địa mạnh nhất tớ từng gặp. Dù ngày thường không rõ ràng lắm, nhưng cậu ấy cực kỳ coi trọng đồ vật cá nhân, ở Mỹ cũng vậy, không ai được phép chạm vào thiết bị trong phòng của cậu ta.”

Kiều An bắt đầu kể về những câu chuyện thú vị ở Mĩ:

“Khi Thẩm Thành mới chuyển đến, cậu ấy lầm lì đến mức chúng tớ còn đoán cậu ấy có khiếm khuyết gì không nữa.”

“Đừng nhìn cậu ấy có vẻ hiền lành, nhưng thực ra rất giỏi đánh nhau. Tớ còn nhớ có lần…”

“Cậu có nghe về sự kiện Giáng Sinh 24 nổi tiếng của trường tớ không? Chuyện đó lên cả tin tức toàn cầu đấy, vụ đó do Thẩm Thành lên kế hoạch.”

Giản Thời Ngọ cười lớn: “Thật sao? Ngầu thật đấy!”

Hai người trò chuyện rất sôi nổi, không khí dần trở nên vui vẻ hơn. Dần dần, qua lời kể của Kiều An, những năm tháng mà Thẩm Thành trải qua dần hiện rõ hơn trong tâm trí Giản Thời Ngọ.

Những điều mơ hồ ban đầu về cuộc sống của Thẩm Thành cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Hai người nói chuyện quá nhập tâm đến nỗi không nhận ra bác sĩ đã ra khỏi phòng.

Bác sĩ đứng sau lưng Giản Thời Ngọ, khẽ ho một tiếng: “Tôi đã bôi thuốc xong rồi.”

Giản Thời Ngọ ngừng lại, quay đầu nhìn bác sĩ, rồi gật đầu hỏi: “Thẩm Thành có ổn không ạ?”

“Hiện tại thì không có gì nguy hiểm.” Vị bác sĩ đẩy kính rồi nói tiếp: “Việc điều trị hiện tại không gặp vấn đề gì, chỉ cần xem thiếu gia có chịu hợp tác hay không.”

Giản Thời Ngọ ngồi dậy từ sofa, thắc mắc: “Thẩm Thành không chịu hợp tác sao?”

Bác sĩ cúi đầu, giọng trở nên nặng nề: “Bữa tối duy nhất mà cậu ấy ăn chỉ là chén canh gà đó.”

Giản Thời Ngọ có phần kinh ngạc.

Kiều An ở bên cạnh phụ họa: “Thẩm Thành kén ăn lắm, tớ nghĩ nếu đồ ăn không phải là thứ thiết yếu để duy trì sự sống, thì có khi cậu ấy đã bỏ qua luôn.”

“Cậu ấy vẫn luôn như vậy sao?”

Rõ ràng là thời trung học, Thẩm Thành không hề tỏ ra kén ăn như vậy.

Kiều An đáp: “Phần lớn thời gian cậu ấy đều như vậy, cậu thật giỏi đó, cho cậu ta ăn cái gì cậu ta cũng ăn. Thời Ngọ, tớ phải nhìn cậu với con mắt khác rồi!”

Bác sĩ cũng nói với Giản Thời Ngọ: “Tất cả là nhờ cậu.”

Giản Thời Ngọ có chút bối rối, vẫy tay ý bảo mình không có giúp đỡ gì lớn, rồi cậu nghĩ: “Chỉ ăn canh không thì không ổn đâu. Hay là làm thêm món gì cậu ấy thích ăn?”

Kiều An nằm dài trên sofa, lười biếng nói: “Cậu ấy có món gì thích đâu, tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy thích ăn món gì cả. Dù là đầu bếp trong nhà hay đầu bếp năm sao ngoài kia làm món gì, kể cả bỏ thêm bào ngư hải sâm, có lúc cậu ấy cũng chẳng buồn động đũa. Cậu nói cậu ấy không thích món gì thì cũng không đúng, thỉnh thoảng tớ thấy cậu ấy hay ăn mì, lúc thì ăn vài miếng, nhưng cũng có lúc chẳng thèm động đũa.”

“Mì?”

Giản Thời Ngọ nghĩ ngợi, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cậu nói: “Còn mì cán tay thì sao?”

Kiều An và bác sĩ đều ngẩn ra.

Giản Thời Ngọ đứng dậy, vừa vặn đúng lúc không có việc gì làm, cậu nhìn xung quanh rồi mỉm cười: “Nhà bếp ở đâu nhỉ, có thể cho tớ dùng được không?”

Trong phòng, Thẩm Thành vẫn còn sốt nhẹ vì vết thương đã nhiễm trùng, dù vậy, trang phục của hắn vẫn chỉnh tề, cơ thể đang nửa nằm trên giường để nghỉ ngơi.

“Thịch thịch thịch”

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Giọng Thẩm Thành khàn khàn vì sốt: “Vào đi.”

Giản Thời Ngọ mang tô mì do chính mình nấu bước vào, đối diện với cậu là căn phòng đầy mùi thuốc đậm đặc. Cửa sổ được mở hé để đón không khí mát lạnh từ bên ngoài, mang theo hơi thở của buổi tối se lạnh vào phòng.

Thẩm Thành khẽ nghiêng mặt, thấy thiếu niên đang đứng ở cửa, nhận ra rằng cậu vẫn chưa rời đi.

Giản Thời Ngọ đặt chén mì lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thành, nhẹ giọng nói: “Thẩm Thành, tớ nấu mì cho cậu, cậu muốn ăn một chút không?”

Thẩm Thành cảm thấy đầu óc hỗn độn vì sốt, như thể đang lạc vào một biển lửa nóng bỏng, nhưng giọng nói của Giản Thời Ngọ giống như một làn gió mát, mang lại sự dễ chịu cho hắn trong giây lát.

Mồ hôi thấm đẫm người Thẩm Thành, hắn khẽ đáp: “Cậu nấu à?”

“Ừ.”

Giản Thời Ngọ ngồi cạnh hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn với sự ôn nhu và nghiêm túc: “Tớ đoán cậu chưa ăn gì cả, nên tớ nấu một bát mì rau xanh. Nghe mọi người nói là cậu hôm nay chưa ăn gì, như vậy không tốt đâu.”

Thẩm Thành mím môi, định nói vài câu khó chịu, kiểu như “Cậu đâu có thích tôi, sao còn bận tâm đến tôi?” hoặc muốn nói gì đó để bảo vệ cái tôi của mình.

Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt to tròn, đầy quan tâm của Giản Thời Ngọ, tất cả lời nói đều nghẹn lại tHắn không muốn thấy ánh mắt thất vọng từ cậu, và cơ thể hắn phản ứng thành thật hơn lời nói của mình.

Giản Thời Ngọ nhận ra Thẩm Thành không ổn, liền nghiêng người tới gần hơn hỏi: “Cậu không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng lắm không, hiện tại cậu có đau không?”

Thẩm Thành bình tĩnh đáp: “Tớ không sao.”

Thấy hắn nói vậy, Giản Thời Ngọ không ép buộc, chỉ gật đầu: “Vậy tớ về trước nhé.”

Thẩm Thành khẽ gật đầu, rồi hỏi một cách ngẫu nhiên: “Về nhà à?”

“Không phải.”

Câu trả lời của Giản Thời Ngọ nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thành. Cậu giải thích: “Thầy nói Anne có thể bị sốc, nên tớ có thể sẽ đi thăm cô ấy một chút.”

?

Ánh mắt Thẩm Thành dần dần hướng về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm dày đặc. Trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ, giờ này, giữa đêm tối, trai đơn gái chiếc, mà còn muốn đi thăm nhau?

Vừa mới nghĩ đến điều đó, sắc mặt Thẩm Thành liền biến đổi từ vui sang u ám, gần như viết rõ sự không vui trên khuôn mặt.

Giản Thời Ngọ dường như không để ý đến, nhẹ nhàng nói: “Vậy tớ đi trước nhé.”

Cậu vừa đứng dậy, thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau: “Khoan đã.”

Giản Thời Ngọ tò mò xoay người lại, liền thấy Thẩm Thành, người vừa khăng khăng rằng mình không sao, từ từ nâng tay lên, xoa xoa trán, giọng nói mang theo chút khàn khàn và yếu ớt: “Gọi bác sĩ giúp tớ.”

Giản Thời Ngọ:?

Thẩm Thành nói: “Lưng tớ có chút đau.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.