Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 42



Uỷ viên sinh hoạt ngẩn người trong chốc lát.

Giản Thời Ngọ thấy cậu ta bối rối liền hỏi: “Sao thế?”

“À, không có gì.”

Sinh hoạt ủy viên định nói là đã báo với Thẩm Thành ngày mai cả hai sẽ trực nhật cùng nhau, nhưng không ngờ Giản Thời Ngọ lại từ chối. Nghĩ lại, có lẽ Giản Thời Ngọ sắp xếp như vậy cũng hợp lý, vì hai học sinh mới chuyển trường làm việc cùng nhau có lẽ sẽ thuận tiện hơn. Nghĩ thế, cậu ta quyết định báo lại với Thẩm Thành, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.

Uỷ viên sinh hoạt lên tiếng: “Không có vấn đề gì đâu.”

Sau khi trao đổi xong với Giản Thời Ngọ,  uỷ viên sinh hoạt quay lại với bảng phân công trực nhật, tiến tới chỗ Thẩm Thành. Mặc dù cả hai đều mặc đồng phục sơ mi trắng xanh như nhau, nhưng khi Thẩm Thành mặc lại có vẻ thanh lịch và trang nhã hơn. Hắn đang đọc sách, ngón tay thon dài lật từng trang, tạo nên một khung cảnh rất đẹp mắt.

Uỷ viên sinh hoạt bước tới, nói: “Thẩm Thành.”

Thẩm Thành ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, gương mặt anh tuấn, thái độ lịch thiệp: “Có việc gì sao?”

Vì thái độ ấm áp này mà uỷ viên sinh hoạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nghĩ rằng Thẩm Thành thực sự dễ gần.

Uỷ viên sinh hoạt mỉm cười: “Thực ra, tớ muốn báo cậu biết,ngày mai cậu không cần đi trực nhật, mà ngày kia trực nhật cùng Anne nhé.”

Xung quanh như chững lại trong một khoảnh khắc.

Trước mặt uỷ viên sinh hoạt, Thẩm Thành, người mà cậu nghĩ là “dễ ở chung”, nụ cười trên mặt dần tắt đi. Khi đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Thành nhìn cậu, một cảm giác áy náy, ngại ngùng từ tận đáy lòng nổi lên.

Thẩm Thành nói nhẹ: “Vậy sao?”

Uỷ viên sinh hoạt không rõ vì sao mình lại cảm thấy bối rối, ấp úng trả lời: “Đúng vậy.”

“Đây là sắp xếp của cậu, hay là…” Thẩm Thành liếc nhìn về phía trước, nơi có một bóng dáng quen thuộc, rồi hỏi: “Cậu ta muốn vậy?”

Uỷ viên sinh hoạt đành phải giải thích: “Giản Thời Ngọ cũng có ý tốt, các cậu đều là học sinh mới chuyển trường, chưa quen biết nhiều, nên trực nhật cùng nhau sẽ giúp các cậu thoải mái hơn…”

Thẩm Thành bình thản đáp: “Tớ hiểu rồi.”

Dù Thẩm Thành không tỏ ra tức giận hay phản đối, nhưng uỷ viên sinh hoạt vẫn cảm thấy mình đã làm điều gì đó không đúng. 

Bởi trong khoảnh khắc khi Thẩm Thành thu hồi ánh, uỷ viên sinh hoạt thoáng thấy trong đôi mắt ưu tư ấy một chút buồn bã.

Khi uỷ viên sinh hoạt đã rời đi, Anne nghiêng đầu qua mỉm cười: “Thật tốt quá, chúng ta sẽ trực nhật cùng nhau, có phải đây là cái mà người Trung Quốc gọi là duyên phận không?”

Thẩm Thành không nói gì.

Anne nhận ra Thẩm Thành không vui, nên tỏ ra vô tình mà nói: “Có lẽ cậu ấy đã quen làm việc với người bạn cũ thôi, dù sao chúng ta mới chuyển đến, không quen biết nhiều, còn họ đã quen thân từ lâu rồi, có mối quan hệ sâu sắc hơn.”

Thẩm Thành cầm bút trên tay, những dòng chữ trên giấy chậm rãi hiện ra, nhưng khi nghe câu này, tay hắn khựng lại. Nếu nói về mối quan hệ, thì hắn và Giản Thời Ngọ đã biết nhau từ tiểu học đến trung học, khoảng thời gian dài như thế chẳng lẽ không tính là thân thiết sao?

Không thân ư?

Làm sao có thể không thân được, chẳng phải trước đây cậu ấy đã từng nói thích mình sao?

Anne dường như vẫn chưa ghẹo đủ, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, nếu là mình, chắc chắn mình sẽ muốn làm quen với bạn mới nhiều hơn, vì chẳng có gì đáng sợ cả.”

Sao Giản Thời Ngọ lại sợ ở chung vơi hắn chứ?

Những lời nói ấy như từng nhát dao sắc bén đâm vào lòng, khiến Thẩm Thành cảm thấy đau nhói.

____

Hôm sau

Hầu Tử ngồi ở bàn của Giản Thời Ngọ, không ngừng than phiền: “Gần đây trường mình đang tu sửa sân thể dục, giờ ra chơi ngay cả bóng cũng không được đánh.”

Giản Thời Ngọ vừa gọt bút chì vừa trả lời: “Không còn cách nào khác, sắp tới là đại hội thể thao, sân thể dục cần phải được sửa sang lại, nếu không thì sao mà tổ chức được?”

“Cũng đúng.”

Hầu Tử nhìn Giản Thời Ngọ: “Cậu định đăng ký môn gì?”

Giản Thời Ngọ suy nghĩ một lúc, rồi khó xử trả lời: “Tớ không giỏi chơi thể thao, có lẽ chỉ tham gia chạy bộ thôi.”

Hầu Tử gật đầu đồng tình: “Tớ cũng vậy.”

Khi cả hai đang nói chuyện, bên ngoài trời đã bắt đầu nổi gió. Dù buổi sáng dự báo thời tiết dự đoán hôm nay trời nắng, nhưng bây giờ gió lạnh đã bắt đầu thổi mạnh, từ tầng hai nhìn ra có thể thấy lá cây bị gió cuốn lên, mây đen dày đặc che phủ bầu trời, báo hiệu cơn mưa sắp tới.

Giản Thời Ngọ quay đầu lại nhìn về phía cuối lớp, lẩm bẩm: “Không biết có mưa không nhỉ.”

Hầu Tử nhận thấy gần đây cậu có vẻ lơ đãng, tâm trạng không tốt, liền hỏi: “Cậu sao thế, dạo này cậu hơi lạ, tớ nghe nói cậu còn đổi lịch trực với Thẩm Thành, hai người cãi nhau à?”

Giản Thời Ngọ vội vàng phủ nhận: “Không có!”

Thật ra, cậu chỉ chưa chấp nhận sự xuất hiện của Anne. Thời gian hai, ba năm xa cách, Giản Thời Ngọ vẫn thường nhớ đến Thẩm Thành. Từ nhỏ đến trung học, họ chưa bao giờ xa nhau lâu đến thế. Thậm chí sau khi chết đi, linh hồn của cậu vẫn quanh quẩn bên Thẩm Thành.

Một ai đó thân thiết đột ngột rời xa, chuyện như thế thực sự rất đáng sợ.

Thật lòng, cậu rất muốn nói chuyện với Thẩm Thành như những người bạn bình thường, hỏi thăm hắn đã sống thế nào trong những năm qua, liệu cuộc sống ở Mỹ có vui vẻ không?

Nhưng…

Thẩm Thành là nam chính, Anne là nữ chính, chẳng phải cậu chỉ là một vai phụ không nên xen vào sao?

Bất ngờ, một tia chớp lóe sáng trên bầu trời, Giản Thời Ngọ cảm thấy đầu đau nhói, những giọt mưa bắt đầu rơi lác đác, chẳng mấy chốc mưa to nặng nề bao phủ khắp nơi.

Hầu Tử ngước nhìn bầu trời, ngạc nhiên: “Mưa nhanh vậy?”

Giản Thời Ngọ cũng không ngờ: “Vẫn còn giờ ra chơi mà, Thẩm Thành và Anne hình như vẫn đang ở sân thể dục quét dọn khu vực của lớp mình.”

Hầu Tử hỏi: “Họ có mang dù không?”

“… Tớ nghĩ là không.”

Giữa cơn mưa nặng hạt, lá cây rung rinh trong gió mưa, trên đường không ít học sinh che đầu chạy vội, có người trốn dưới mái hiên. Thẩm Thành đứng tựa vào cây cột nhìn mưa. Dù Anne cảm thấy đây là cơ hội hiếm hoi được ở bên Thẩm Thành, nhưng từ lúc trời bắt đầu chuyển mưa, tâm trạng của hắn đã rất tệ, khiến cô chẳng dám mở miệng bắt chuyện.

Thẩm Thành mặc đồng phục trường, đứng tựa vào cột, ánh mắt trầm tư, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Ngoài trời mưa gió cuồn cuộn, nhưng hắn dường như không để tâm. 

Trong khi người khác chờ ai đón hay đoán xem mưa sẽ kéo dài bao lâu, hắn lại bình thản đứng đó, không chờ đợi ai cả.

Giữa màn mưa tĩnh lặng, Thẩm Thành như đang sống trong thế giới riêng của mình.

Bỗng có một giọng nói vang lên: “Thẩm Thành!”

Giọng nói trong trẻo lọt qua tiếng mưa, Thẩm Thành ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, Giản Thời Ngọ đang cầm một chiếc ô màu vàng nhỏ vẫy tay với hắn.

Một tiếng sấm vang lên, khiến bé mềm mềm hơi run rẩy, sau một lúc mới chậm chậm đến chỗ Thẩm Thành.

Thẩm Thành nhìn cậu đang tiến lại gần, nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây?”

Người Giản Thời Ngọ vẫn còn vương chút lạnh lẽo, đáp: “Mình sợ cậu không có dù, không thể về lớp, nên đến đón cậu.”

Thẩm Thành đứng trên bậc thang nhìn Giản Thời Ngọ. Khi cậu đến gần, hắn mới thấy rõ khuôn mặt cậu tái nhợt hơn thường ngày. Hắn nhớ rõ là cậu nhóc này rất sợ dông tố, đặc biệt là khi trời mưa to ban đêm, rất hay gặp ác mộng.

Trong thời tiết như thế này mà cũng dám ra ngoài, chỉ vì lo lắng rằng hắn sẽ không có dù sao?

Hầu Tử từ phía sau tiến lên, cất tiếng: “Cuối cùng mình cũng tìm thấy hai cậu.”

Thẩm Thành quay sang nhìn: “Cả hai cậu đều đến?”

“Một chiếc ô thì đâu đủ cho bốn người chúng ta.” Hầu Tử quay lại nhìn sau lưng, cười nói: “Đằng kia còn có Anne nữa.”

Anne – người bị lãng quên, cuối cùng cũng được nhắc đến. Cô mỉm cười nhưng không thể vui vẻ nổi, rồi chào Hầu Tử: “Chào cậu.”

Thẩm Thành nhìn Giản Thời Ngọ trong cơn mưa với khuôn mặt tái nhợt, không muốn đứng đây nói chuyện, hắn tự nhiên cầm lấy ô của Giản Thời Ngọ rồi xoay người: “Về thôi.”

Anne thật ra muốn được đi chung với Thẩm Thành, để Hầu Tử và Giản Thời Ngọ dùng chung một chiếc ô.

Vì cô không quen thân với Hầu Tử, thấy Thẩm Thành sắp đi, cô khẽ gọi: “Thẩm…”

Thẩm Thành quay lại nhìn cô, thấy Anne nhìn hắn với ánh mắt đáng thương. Mặt hắn không có chút biểu cảm: “Có chuyện gì?”

Anne nhỏ giọng nói: “Tớ với cậu ấy không thân lắm…”

Dù Anne là một mỹ nữ yếu đuối đáng thương, nhưng điều đó cũng không khiến Thẩm Thành mảy may bận tâm. Hắn đứng đó, nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Chẳng phải cậu nói muốn làm quen với bạn mới sao?”

Anne mở to đôi mắt kinh ngạc.

Dưới bầu trời u ám, thiếu niên nhã nhặn cầm ô giờ phút này giống như một ác ma lạnh lùng, giọng hắn mang theo chút chế giễu: “Họ cũng không phải là những con quái vật đáng sợ, đúng không?”

Những gì Thẩm Thành nói với cô đều được trả lại toàn bộ của hôm đó, khiến Anne không thể phản bác lại được!

Dĩ nhiên, cô nghĩ gì Thẩm Thành cũng không quan tâm. Khi cả nhóm trở về lớp, trời vẫn mưa rất to, nhiều học sinh tụ tập trong lớp chơi game. Đó là một trò chơi tay cầm rất phổ biến, có thể chơi theo đội hoặc đấu với nhau.

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử cũng chơi trò này, vừa trở về lớp, họ liền được mời tham gia một ván.

Kiều An đã hoàn toàn hòa nhập vào lớp, hắn coi nơi này như nhà của mình. Thấy Thẩm Thành đến, hắn còn vẫy tay: “Thẩm, tham gia một ván chứ?”

Thẩm Thành không hứng thú: “Các cậu chơi đi.”

Kiều An biết Thẩm Thành chơi rất giỏi, tưởng rằng hắn chê mình không đủ kỹ năng: “Chỉ là thi đấu vui thôi mà, anh em với nhau, cùng mọi người chơi một ván thôi.”

Thẩm Thành vẫn không quan tâm.

Ở phía xa, Giản Thời Ngọ và Hầu Tử cũng đến tham gia. Khi các nam sinh tụ tập, họ thường thích tạo ra chút thử thách. Lần này cũng có người đưa ra ý kiến: “Chúng ta đấu 1v1 nhé, người thua phải mua bữa sáng cho người thắng, sao?”

“A, lại là bữa sáng?”

“Bớt nói nhảm, tham gia hay không?”

“Tớ sợ cậu chắc, chơi thôi!”

Vì tất cả đang chơi cùng nhau, Giản Thời Ngọ và Hầu Tử cũng không thể không tham gia trận cá cược này. Giản Thời Ngọ bốc phải ván đấu với Kiều An, điều này làm cậu nhẹ nhõm một chút. 

Đây là trò chơi trong nước, Kiều An mới chuyển trường đến, chưa quen thao tác nên  chắc là thắng hắn không phải là điều khó.

Nhưng khi cậu vừa thở phào, một đôi tay với đến lấy đi thiết bị của Kiều An. Hóa ra Thẩm Thành không muốn chơi với Kiều An mà ngồi đối diện với Giản Thời Ngọ.

Tiểu béo ngạc nhiên: “Lớp trưởng? Cậu không phải nói là không chơi sao?”

Thẩm Thành mặt mày vẫn bình thản: “Trông mọi người chơi có vẻ vui, chơi thử xem sao.”

Giản Thời Ngọ: “……”

Cậu cảm thấy có chút không tin được chuyện gì vừa xảy ra. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.