Giản Thời Ngọ hỏi: “Ồn ào như vậy, Thẩm Thành biết thì sao?”
“Sao mà biết được, chỉ có bọn tớ thôi.”
“Yên tâm đi, tớ giấu cậu ta rồi.”
“Tớ đảm bảo không lộ đâu.”
Giản Thời Ngọ thấy mọi người đều hứng khởi, cậu không nỡ dập tắt nhiệt tình của cả nhóm nên nói: “Được rồi.”
Mọi người reo hò vui mừng.
Hầu Tử nói: “Nếu ai cũng muốn tham gia thì cần một phòng khách sạn thật lớn, may là nhà tớ có khách sạn, tớ sẽ lo phần này.”
Những người khác cũng nhao nhao:
“Để tớ phụ trách trang trí”
“Nhiều người tham gia thì phải có tiết mục chứ nhỉ?”
“Việc này để tớ và cậu văn nghệ sắp xếp.”
“Chúng ta cùng góp tiền mua một cái bánh kem lớn…”
Trong không gian nhỏ hẹp của lều trại, mọi người quây quần bàn tính kế hoạch. Cách đây một tuần, họ còn sợ hãi và xa cách với Thẩm Thành, nhưng giờ lại ngồi bên nhau, cùng nhau lên kế hoạch mừng sinh nhật hắn.
Kiếp trước, thật lâu về sau, Giản Thời Ngọ mới biết rằng Thẩm Thành chưa từng được tổ chức sinh nhật, không ai nhớ đến, cũng không ai chúc mừng.
Trong khoảng thời gian đi học, hắn luôn cô độc, bước vào xã hội thì càng làm cho người khác e ngại, xa lánh. Ban đầu, cậu nghĩ Thẩm Thành vốn dĩ tính cách quái gở, lạnh lùng, không thích giao tiếp với ai.
Nhưng…
Hôm nay, Thẩm Thành rõ ràng có thể bỏ mặc cô gái kia bên bờ sông, nhưng hắn đã không làm vậy.
Có lẽ, cậu không hiểu rõ Thẩm Thành như cậu nghĩ, cậu cũng giống như những người khác, chỉ thấy những gì mình muốn thấy.
Hầu Tử hỏi: “Này, cậu thấy thế nào?”
Giản Thời Ngọ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu cười nhẹ: “Tốt lắm.”
Có những việc nếu không làm sẽ hối hận, nhưng nếu đã quyết tâm làm thì cứ thuận theo tự nhiên, đó có lẽ là cách tốt nhất.
…
Một giờ sau
Các bạn học đã về lều ngủ, Hầu Tử và Giản Thời Ngọ đến chỗ rửa mặt. Hầu Tử hỏi: “Cậu mang gì trên người mà không bị muỗi đốt vậy?”
Giản Thời Ngọ thành thật rút ra một túi nhỏ: “Mẹ tớ làm cái này để đuổi côn trùng, bà nói trên núi muỗi nhiều, tớ lại nhiều thịt thơm nên dễ bị cắn.”
Hầu Tử phấn khích: “Cậu còn cái nào không? Cho tớ một cái!”
Giản Thời Ngọ né tránh tay Hầu Tử, nhẹ giọng nói: “Cái này tớ để dành cho Thẩm Thành, tối nay cậu ngủ chung lều với tớ, hai đứa mình dùng chung cũng được.”
Trước khi lên đường, mẹ Giản Thời Ngọ đã dặn đi dặn lại cậu nhớ chia một cái cho Thẩm Thành, vì buổi tối trên núi muỗi rất nhiều. Nhưng do bận bịu với kế hoạch sinh nhật cùng Hầu Tử và mọi người, cậu chưa kịp đưa, không biết Thẩm Thành đã ngủ chưa.
Hầu Tử thắc mắc: “Vậy sao cậu chưa đưa?”
“…”
Ban ngày không biết lấy cớ gì để đưa.
Cậu đã quyết định không gây phiền phức cho Thẩm Thành nữa, vì sợ bị người khác hiểu lầm.
Nhưng giờ đây là ban đêm, xung quanh yên tĩnh và rất thuận tiện. ((¬‿¬))
Thấy lều của Thẩm Thành ở phía xa, Giản Thời Ngọ dặn Hầu Tử: “Cậu chờ ở đây, tớ đi đưa cho cậu ta.”
Hầu Tử vẫy tay: “Đi nhanh đi.”
Lều của Thẩm Thành bên cạnh phiến đá, Giản Thời Ngọ bước đến, gọi nhỏ: “Thẩm Thành, cậu có ở đây không?”
Trên núi trời lạnh, vừa rửa mặt xong nên cậu bếu cảm thấy hơi lạnh, nên đứng xoa xoa tay.
Lều mở ra một khe nhỏ, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thành hiện ra, hắn nhìn Giản Thời Ngọ, nhíu mày: “Cậu ở đây làm gì?”
Giản Thời Ngọ rút từ trong túi ra một túi thơm nhỏ: “Cho cậu này.”
Thẩm Thành ngạc nhiên: “Gì vậy?”
Giản Thời Ngọ đáp: “Túi đuổi muỗi, lều của cậu gần rừng, dùng cái này sẽ tốt hơn.”
Ngoài lều, ánh đèn lờ mờ, chiếc túi thơm nhỏ nhăn nheo vì cậu luôn giấu trong người. Đứng dưới ánh đèn vàng cam, cậu bé múp míp với gương mặt tròn và ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, trông thật đáng thương và chân thành.
Thẩm Thành trong lòng khẽ xao động: “Đưa cho tôi.”
Hắn biết Giản Thời Ngọ thích mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tặng hắn đồ mà mang theo cảm giác hồi hộp và vui vẻ, một cảm xúc quá xa lạ nhưng hắn lại không bài xích.
Giản Thời Ngọ gật đầu: “Cho cậu đó!”
Thẩm Thành không từ chối, nhận lấy và nắm trong tay. Dù trong lòng cảm thấy rất vui nhưng hắn cố giữ vẻ bình thản: “Lần sau không cần phải đem đến tận nơi, trời lạnh lắm.”
Cậu bếu ngốc nghếch trước mặt nghĩ sao nói vậy: “Không sao đâu, dù gì mẹ tớ cũng đã làm sẵn, bà bảo cậu nên có một cái, tớ với Hầu Tử cũng có mà!”
Thẩm Thành nheo mắt lại một chút.
Tiếc là Giản Thời Ngọ không nhận ra, cậu vừa móc từ túi ra chiếc túi thơm của mình cho Thẩm Thành xem, vừa vội vàng giải thích: “Tớ với Hầu Tử vừa đi rửa mặt xong, tiện đường ghé qua, không lạnh đâu, cậu đừng lo.”
Tiện đường ghé qua.
Hầu Tử cũng có một cái.
…
Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng.
Đôi mắt Thẩm Thành dần mất đi sự ấm áp, hắn khẽ nói: “Vậy sao?”
Giản Thời Ngọ gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy!”
“Vậy, cảm ơn dì nhé.”
Thẩm Thành quay người trở lại lều, không thèm liếc cậu bếu một cái: “Tôi đi ngủ đây, không tiễn.”
?
Cơn gió xuân thoảng qua, Giản Thời Ngọ ngơ ngác đứng đó.
Cậu gãi đầu đầy bối rối, không biết có phải mình tưởng tượng hay không, Thẩm Thành dường như không vui.
Hay là…
Giản Thời Ngọ nhìn xuống chiếc túi thơm, liệu hắn có thích cái túi của cậu hơn không?
____
Ngày hôm sau
Hoạt động leo núi phải kết thúc sớm do thời tiết không thuận lợi, tất cả học sinh trở về nhà sau khi hoàn thành buổi học cuối.
___
Biệt thự nhà họ Quý
Quý Bắc Xuyên lén lút ôm cặp sách chạy lên lầu, bên trong là kết quả xét nghiệm ADN, nhưng đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau: “Thiếu gia.”
Quý Bắc Xuyên giật bắn mình.
Dì Lý đứng sau cậu: “Thiếu gia về rồi, trong bếp đã nấu canh gà, dì mang lên cho con nhé?”
Quý Bắc Xuyên trong lòng đầy rối loạn: “Không ăn, đừng làm phiền tôi!”
Dì Lý lặng im trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu gia ở trường có gặp chuyện gì không vui sao? Gần đây trông con có vẻ lo lắng.”
“Tôi đã nói rồi.”
Quý Bắc Xuyên thở hắt ra, như bị ai chọc đúng tim đen, hắn dậm chân nói: “Không liên quan gì đến bà!”
Nói xong, hắn không thèm nhìn đến sắc mặt của dì Lý, vội vàng chạy lên lầu.
Về phòng, Quý Bắc Xuyên kéo rèm kín mít, chặn hết ánh sáng. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy chột dạ, rồi nhảy lên giường, rút từ trong cặp ra tờ kết quả xét nghiệm ADN.
Trong ánh sáng lờ mờ, hắn cẩn thận mở ra, đọc nhanh, ánh mắt dừng lại ở dòng cuối cùng: “Kết quả xét nghiệm: Đối tượng xét nghiệm không phải là con ruột về mặt sinh học của người giám hộ.”
Cả hai người đều không phải.
Hắn thực sự không phải con ruột của họ, Quý Bắc Xuyên trừng mắt, cả người run lên.
“Cốc cốc cốc”
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Quý Bắc Xuyên nghĩ rằng đó là dì Lý, trong lòng càng rối bời, hắn bỏ tờ xét nghiệm xuống, đi ra mở cửa mắng: “Tôi đã bảo đừng làm phiền mà bà không nghe sao…”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nghẹn lại, đứng trước mặt hắn là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống hắn.
Quý Bắc Xuyên ấp úng: “Cha, cha….”
Quý Viễn Sinh nhìn hắn, ánh mắt nghiêm nghị không thể hiện cảm xúc gì: “Vừa nãy con vừa nói gì?.”
“…Không có gì.” Quý Bắc Xuyên hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo: “Xin lỗi cha.”
Phòng có chút tối tăm, giữa ban ngày mà rèm cửa lại kéo kín, quả nhiên như lời bảo mẫu nói, đứa trẻ này đang ở tuổi dậy thì, nếu ông không quan tâm, thì chẳng ai có thể quản lý được. Vì quá bận rộn với công việc công ty, ông đã lơ là, đúng là cần phải nói chuyện nghiêm túc với con.
Quý Viễn Sinh hỏi: “Giữa ban ngày kéo rèm làm gì?”
Quý Bắc Xuyên theo bản năng nghe lời, vội chạy đến kéo rèm ra, căn phòng lập tức sáng sủa hơn. Khi quay lại, hắn thấy cha đứng bên mép giường, trong tay ông là tờ kết quả xét nghiệm ADN mà hắn vừa vứt xuống.
Giây phút ấy, Quý Bắc Xuyên cảm thấy máu như rút hết khỏi mặt, hoàn toàn tái nhợt.