Ngoài cửa sổ, mưa rơi tầm tã. Ba đứa trẻ đang chăm chỉ học bài trong phòng.
Giản Thời Ngọ và Hầu Tử ngồi ở bàn dài viết bài, còn Thẩm Thành thì ngồi ở góc nhỏ bên cạnh làm bài tập. Như lời mẹ cậu đã nói, hai đứa không được làm ảnh hưởng đến việc học của Thẩm Thành. Giản Thời Ngọ đã dần quen với sự thiên vị này và chấp nhận thực tế.
Trên bàn là quyển sách bài tập, hai “học sinh cá biệt” này đang vò đầu bứt tai trước những câu hỏi.
Hầu Tử hỏi: “Thời Ngọ, cậu thực sự định tự làm bài tập mà không kiếm người chép bài à?”
Giản Thời Ngọ lật lật sách bài tập rồi trả lời: “Đương nhiên! Hiện tại có thể chép bài, nhưng đến lúc kiểm tra thì sao? Cậu muốn tôi thua Quý Bắc Xuyên rồi phải sủa như chó con à?”
Nghe cậu nói vậy, Hầu Tử cũng không dám làm lung lay ý chí của cậu, đành ngồi nhìn Giản Thời Ngọ loay hoay với bài tập. Sau khi làm xong, Giản Thời Ngọ hỏi: “Cậu thấy tôi làm đúng không?”
Hầu Tử ngập ngừng: “Tớ cũng không chắc là sai ở đâu, nhưng cứ thấy có gì đó không đúng.”
“Dù sao ít nhất cũng đúng được vài câu.”
Hầu Tử huých nhẹ tay cậu, thì thầm: “Sao cậu không hỏi lớp trưởng thử xem?”
Giản Thời Ngọ nhìn sang Thẩm Thành, rồi nói nhỏ: “Cậu nghĩ Thẩm Thành sẽ giúp chúng ta sao?”
“…Cũng không chắc.”
Hai người nhìn nhau, im lặng suy nghĩ.
Cuối cùng, Hầu Tử nói: “Cậu hỏi thử đi.”
“Sao lại là tớ?”
Hầu Tử trả lời một cách chắc chắn: “Tớ có thân quen với cậu ta đâu.”
“?”
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: “Thế cậu nghĩ tớ quen sao?”
Hầu Tử xúi giục: “Chỉ nhờ cậu ta kiểm tra lại xem có sai không thôi, chứ có phải nhờ cậu ta chỉ làm bài đâu.”
Giản Thời Ngọ nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý.
Cầm bài tập trong tay, cậu hít một hơi sâu rồi bước đến gần Thẩm Thành, người đang ngồi bên cửa sổ.
“Lớp trưởng.”
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn cậu.
Giản Thời Ngọ nhận ra Thẩm Thành đang đọc sách chứ không làm bài tập, cậu tò mò hỏi: “Cậu không làm bài tập à?”
Thẩm Thành: “Tôi làm xong rồi.”
“…”
Giản Thời Ngọ đã biết Thẩm Thành thông minh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cậu và Hầu Tử mãi mới làm được một vài bài toán, còn Thẩm Thành đã làm xong hết?
Cậu cầm bài tập mà tay khẽ run.
Thẩm Thành hỏi: “Có chuyện gì không?”
“À, ừm…” Giản Thời Ngọ đành phải mặt dày nói: “Tớ vừa làm xong, muốn nhờ cậu xem giúp, nếu cậu bận thì thôi vậy.”
Cậu lo rằng Thẩm Thành sẽ từ chối, nhưng không ngờ Thẩm Thành lại đồng ý.
Thẩm Thành cầm bài thi lên xem qua, khiến Giản Thời Ngọ lo lắng, len lén liếc nhìn mặt Thẩm Thành, thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, Giản Thời Ngọ hồi hộp hỏi: “Có phải tớ làm sai rất nhiều phải không?”
Thẩm Thành nhướng mày: “Không phải.”
Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là đúng được rất ít.”
“…”
Khóe miệng Giản Thời Ngọ co giật, hy vọng mà hỏi: “Vậy ít nhất đúng mấy câu?”
Thẩm Thành chỉ vào một câu trắc nghiệm: “Câu này đúng. Câu dưới giống hệt như câu trên, nhưng sao cậu lại chọn sai?”
Giản Thời Ngọ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên vì xấu hổ: “Vì tớ đoán trúng câu trên thôi.”
Thẩm Thành nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, mắt nhìn vào bài tập, làm Giản Thời Ngọ cảm thấy như mình đang chịu thẩm vấn, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.
Một lúc sau, Thẩm Thành buông bài tập xuống, hỏi: “Cậu nghĩ với trình độ này mà lọt vào top 30 à?”
Giản Thời Ngọ lắp bắp: “Cậu cũng biết chuyện tớ và Quý Bắc Xuyên cá cược à.”
Cậu đã từng hy vọng rằng Thẩm Thành không ghét mình lắm và có chút quan tâm đến chuyện của cậu.
Thẩm Thành cầm bút viết gì đó lên giấy, vừa viết vừa nói: “Cậu nói to thế, cả lớp bên cạnh cũng nghe thấy.”
“…Ừm.”
Trên tờ giấy trắng, Thẩm Thành viết ra cách giải, rồi đưa cho Giản Thời Ngọ, nói: “Câu này không cần dùng công thức, cậu còn nhớ cách giải phương trình liên quan hồi kỳ 1 không?”
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng: “Tớ không nhớ.”
Thẩm Thành cúi đầu lấy một tờ giấy khác, viết lại cách giải khác rồi đưa cho Giản Thời Ngọ: “Còn cách này thì sao?”
Giản Thời Ngọ cúi đầu thấp đến nỗi gần chạm đất: “Tớ… cũng không làm được.”
“…”
Không khí bỗng trở nên im lặng.
Một lát sau, Thẩm Thành nói: “Vào đi.”
Giản Thời Ngọ quay đầu lại, thấy Hầu Tử đang cầm bài tập lén lút nhìn, thấy bị phát hiện, cậu ta chậm rãi đi qua, ngượng ngùng
Thẩm Thành yêu cầu cả hai đứng bên cạnh mình, rồi hắnbắt đầu viết cách giải chi tiết, kèm theo những dòng chú thích và sơ đồ minh họa, sau đó hỏi: “Hiểu không?”
Hai “học sinh cá biệt” nhìn một lúc, rồi vui mừng reo lên: “Hiểu rồi!”
Hầu Tử cảm thán: “Học bá đúng là học bá, nói phát là tui hiểu luôn!”
Giản Thời Ngọ cũng không kém: “Thẩm Thành, cậu giỏi quá, tớ có cơ hội lọt top 30 rồi!”
Thẩm Thành đưa bài tập lại cho cậu: “Nếu hiểu rồi, thì làm tiếp bài tiếp theo đi.”
Giản Thời Ngọ đầy quyết tâm: “Được thôi!”
Năm phút sau…
Tờ giấy nháp đầy những phép tính rối rắm, hai cậu học trò đưa hai đáp án hoàn toàn khác nhau cho Thẩm Thành, ý định nhờ cậu ấy làm trọng tài phân xử.
Thẩm Thành cầm bài thi: “Cũng không tệ.”
Giản Thời Ngọ và Hầu Tử vui mừng ra mặt.
Thẩm Thành không thương tiếc mà phán xét: “Dù viết nhiều như vậy, nhưng có lẽ giáo viên chỉ cho 0,5 điểm vì lòng thương hại thôi.”
“…”
Vô tình.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, sấm chớp đùng đùng. Trong thư phòng, ánh đèn sáng rực, tiếng trao đổi học tập thỉnh thoảng vang lên. Ngày thường, căn phòng này chỉ vang tiếng chơi game hay xem TV, nhưng giờ đây lại là nơi thắp đèn khuya để học, bút lướt nhẹ trên giấy tạo thành những tiếng sột soạt.
Khi Chân Mỹ Lệ đến vào lúc hơn mười một giờ, cả ba đã ngủ say. Trong phòng, thảm trải mềm mại, Giản Thời Ngọ cuộn tròn trên thảm, ôm chặt sách bài tập, trên mặt còn dính một tờ bài thi. Bên cạnh là Hầu Tử, miệng vẫn còn ngậm chiếc bút. Thẩm Thành thì ngồi dựa vào ghế, thiếp đi.
“Thế nào mà lại ngủ ở đây…”
Chân Mỹ Lệ định bước vào, nhưng bị chồng kéo lại.
Ông Giản cười cười, nhẹ nhàng nói: “Lấy thảm lông ra đắp rồi tăng nhiệt độ lên một chút, đừng để tụi nhỏ bị cảm. Chúng nó mệt rồi, cứ để chúng ngủ đi.”
Chân Mỹ Lệ khẽ gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, bà bước ra, vẻ mặt lo lắng, nói với ba Giản: “Thẩm Thành, thằng bé này ngủ mà lông mày cứ nhíu lại, em nhìn mà thấy đau lòng. Anh điều tra kỹ hoàn cảnh nhà nó đi, em cứ cảm thấy lo lắng không yên.”
Ba Giản dẫn vợ lên lầu: “Em yên tâm, chuyện quan trọng thế này không thể đùa được, anh sẽ tìm hiểu rõ.”
Nghe vậy, Chân Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm.
___
Sáng hôm sau, mưa to đã ngừng, trời lại quang đãng. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ và nhiệt độ dần dần tăng lên. Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vang lên, không khí rất dễ chịu.
Giản Thời Ngọ tỉnh dậy, cậu ngồi bật dậy và suýt nữa đá trúng đầu Hầu Tử, người vẫn đang mơ màng. Hầu Tử lơ mơ hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Giản Thời Ngọ lắc lắc vai Hầu Tử: “Dậy đi, Thẩm Thành đâu rồi?”
Hầu Tử mở mắt nhìn quanh phòng, rồi ngạc nhiên nói: “Không thấy cậu ta đâu cả.”
Cả hai bò dậy và mở cửa, căn biệt thự yên tĩnh một cách lạ thường. Giản Thời Ngọ mở cửa phòng tắm, thấy mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng. Dưới lầu, đôi giày của Thẩm Thành cũng không còn nữa.
Hắn đã đi rồi. Rất sạch sẽ, khách sáo, nhưng xa cách.
Hầu Tử xuýt xoa: “Tớ cứ tưởng tối qua đã thân thiết hơn với Thẩm Thành, không ngờ cậu ta còn giúp chúng ta làm bài tập.”
Giản Thời Ngọ nghĩ bụng, cậu thực sự không hiểu rõ Thẩm Thành rồi.
Ở kiếp trước, Thẩm Thành là một nhân vật mà ai cũng phải kính nể trên thương trường, hắn quyết đoán, lạnh lùng và không bao giờ để lộ điểm yếu. Nếu ai không hiểu rõ mình mà mơ tưởng xa vời, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy thất bại.
Sáng sớm — ở trường học
Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đến trường vừa đúng giờ, cầm theo bữa sáng lên lớp. Khi đến nơi, họ nhìn thấy Thẩm Thành đang đứng nói chuyện với một nữ sinh trước cầu thang. Thẩm Thành mặt không biểu cảm, nhưng với những ai đã quen biết hắn, sẽ nhận ra hắn đang che giấu sự không kiên nhẫn.
Hầu Tử nói nhỏ: “Trông có vẻ đang tỏ tình.”
Giản Thời Ngọ cười: “Tôi cá là cô ấy sẽ không thành công.”
“Không thể nào, cô ấy dễ thương mà.”
Giản Thời Ngọ nghĩ, nếu chỉ vì vẻ ngoài mà có thể làm Thẩm Thành thích, thì dễ quá rồi. Ở kiếp trước, Thẩm Thành đã gặp bao nhiêu người đẹp nhưng chẳng ai có thể tiếp cận hắn.
Đúng lúc đó, nữ sinh kia khóc lóc chạy đi. Trùng hợp, cô ấy chạy ngang qua chỗ Giản Thời Ngọ và Hầu Tử, rồi giận dữ nói: “Cậu nhìn gì, tên béo chết tiệt, cậu cũng bị từ chối mà, hắn đâu có thích cậu!”
Giản Thời Ngọ bực mình: “Đứng lại.”
Nữ sinh dừng bước.
“Đúng, cậu ta không thích tôi.” Giản Thời Ngọ thẳng lưng, tự tin đáp: “Nhưng hiện tại tôi cũng không còn thích cậu ta nữa.”
Nữ sinh và Hầu Tử đều ngạc nhiên.
Nữ sinh quên cả khóc, ngạc nhiên hỏi: “Vậy cậu thích ai?”
Giản Thời Ngọ cười khẩy: “Đó là chuyện của tôi, nhưng người đó chắc chắn tốt hơn và thông minh hơn Thẩm Thành.”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của nữ sinh không còn chú ý đến Giản Thời Ngọ mà chuyển sang Thẩm Thành, người đang đứng xa xa. Tuy cách khá xa, nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thành có vẻ âm u, khác hẳn với vẻ lạnh lùng vừa rồi khi từ chối cô.
Giờ tự học buổi sáng
Đến lúc nộp bài tập, Giản Thời Ngọ ngồi ở cuối lớp kiểm tra bài tập của mình. Hầu hết các bài hôm qua Thẩm Thành đã giúp cậu làm, nhưng còn một bài Giản Thời Ngọ tự làm mà chưa kịp nhờ Thẩm Thành kiểm tra trước khi đi ngủ. Sau khi suy nghĩ, Giản Thời Ngọ quyết định mang bài lên hỏi Thẩm Thành.
“Cậu xem giúp tớ câu này đúng chưa?” Giản Thời Ngọ hỏi khi đến bên cạnh Thẩm Thành.
Thẩm Thành đang ngồi thẳng lưng đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp: “Kiểm tra bài là việc của thầy cô.”
Giản Thời Ngọ thầm nghĩ, hôm qua chẳng phải cậu vẫn kiểm tra cho tôi sao? Chẳng lẽ tối qua mình có làm gì khiến hắn khó chịu?
Cậu lo lắng nói: “Thật ra… tôi chỉ muốn cậu xem giúp tôi thôi.”
Thẩm Thành nghe giọng Giản Thời Ngọ có chút ấm ức, liền ngẩng đầu lên nhìn: “Sao không nhờ người tốt hơn và thông minh hơn mà cậu nói, tìm tôi làm gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính đang tức giận đó!
Edit có lời đệm theo tác giả: Cần 3 cái chụt chụt mới hết giận
(* / ω\)