Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
Ra đến cổng, Tiêu Chiến tạm biệt luật sư, ngồi vào trong xe của Naru thúc.
Naru lập tức hỏi: “Thế nào? Thuận lợi không?”
Tiêu Chiến cười rộ lên: “Rất thuận lợi.”
Naru một bên lái xe một bên hỏi: “Con muốn ở ngoại trú hay nội trú trong trường?”
Tiêu Chiến: “Ngoại trú.”
Bởi vì tin tức tố của nguyên chủ quá khó ngửi, miếng ngăn dán cách dùng nhiều sẽ tổn hại tuyến thể, buổi tối phải gỡ xuống, không có biện pháp ở kí túc xá.
Cậu hỏi Naru: “Trong cửa hàng có phòng nghỉ không? Nếu ở lại thì có gì bất tiện?.”
Naru lắc đầu: “Không được, con còn quá nhỏ, ở đó không thích hợp.
Trong cửa hàng nhiều người lại hỗn tạp, mà con lại là một Omega, không an toàn.”
Tiêu Chiến chỉ chỉ sau gáy của mình nói: “Thúc cảm thấy không an toàn?”
Naru bất đắc dĩ: “Con mang theo miếng dán ngăn cách thì ai biết? Này cũng không phải là trường học, không ai biết tình huống của con, con phải tin tưởng vẻ ngoài của mình chứ.”
Từ trước đến nay Tiêu Chiến luôn biết ngoại hình của chính mình khá xuất sắc, lúc ở thế giới hiện thực làn da còn không trắng trẻo bằng hiện tại cũng đã ở vị trí nhất nhì bảng xếp hạng nam sinh trong trường.
“Không quan hệ, con đã thành niên rồi mà, hơn nữa liền tính không ở thì cũng sẽ thường xuyên đến cửa hàng, con muốn tìm hiểu tình huống kinh doanh mà, nếu ở đó càng tiện lợi.”
“Vậy cũng được, con ở vài ngày thử xem, nếu không quen lại thuê phòng ở, tiền bán nguyên vật liệu của linh thực cấp A vừa thu vào, hoàn toàn đủ chi phí.”
Vì thế kể từ hôm đó Tiêu Chiến dọn đến tầng một của Vọng Nguyệt Chi Hạ, phòng ở diện tích không lớn nhưng vật dụng đầy đủ.
Lúc cậu xuất viện, bác sĩ cho giấy nghỉ ốm thêm năm ngày, vừa đúng thứ hai, có thể đi học lại.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến quyết định trước khi đi học sẽ đem tất cả sách giáo khoa xem qua một lần, đặc biệt là môn sinh vật học.
Nhưng sau đó xem quá mê mẩn, cậu lại ngủ quên lúc nào không hay, bỏ lỡ giờ mở cửa của Vọng Nguyệt Chi Hạ.
Buổi sáng, sau khi rửa mặt thì Tiêu Chiến tự thoa thuốc cho mình, miệng vết thương đã kết vảy, cũng không còn đau nhiều.
Sau khi thoa thuốc xong, lúc đang gom rác thì vòng tay cá nhân nhẹ nhàng rung lên.
Nhìn thông báo cuộc gọi đến, cậu có chút ngoài ý muốn, vội vàng nhận: “Vương tổng?”
Bên kia đầu dây, Vương Nhất Bác chậm trải trả lời: “Là tôi, xin lỗi đã quấy rầy, hiện tại cậu có thời gian tới chỗ tôi một chuyến không?”
Tiêu Chiến đem băng vải đã sử dụng ném vào thùng rác, hướng phòng tắm đi tới: “Linh thực ra vấn đề sao?”
“Không phải, chỉ là chúng nó không phối hợp với Thụy Đạt, không muốn cung cấp nguyên vật liệu, trừ bỏ Thụy Đạt, ai tới gần chúng nó đều sẽ công kích.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Thuỵ Đạt suy đoán là cùng cậu có quan hệ, chúng nó có khả năng đã nhận cậu là chủ, chỉ có cậu ở đó chúng nó mới nguyện ý cung cấp nguyên vật liệu.”
“Thật sự thần kỳ như vậy sao?”
Tiêu Chiến vừa rửa tay vừa nghĩ, nếu thật sự có chuyện nhận chủ, đại khái cùng bản nhân cậu không có quan hệ gì, rất có thể là hưởng sái cơ duyên của mẹ ruột nguyên chủ.
“Hiện tại tôi cũng không bận việc gì nên sẽ bắt xe qua đó một chuyến.”
“Tôi cho người đón cậu.”
“Để tôi bắt xe đi, cho tài xế của anh đón tôi ở chỗ taxi không thể chạy vào là được, như vậy nhanh hơn.”
“Được.
Mất bao nhiêu tiền cứ tìm tôi thanh toán lại.”
Khi Tiêu Chiến ra ngoài, trong Vọng Nguyệt Chi Hạ một người khách cũng không có, ban ngày thường không mở cửa hoạt động.
Từ cửa sau rời đi, cậu trực tiếp bắt một chiếc taxi, đem định vị cùng tài xế nói qua, tài xế vừa thấy liền nói: “Khu này nằm ở lưng chừng núi xe đi lên không được.”
“Không sao, chạy đến sẽ có xe đón cháu.”
Sau đó cậu ở chân núi đổi xe, không bao lâu, liền đến biệt thự Vương gia.
Hôm nay Vương Nhất Bác vẫn như cũ ăn mặc tây trang, chân mang giày da, một bộ dáng người đàn ông của công việc.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi theo hắn tới phòng đặt linh thực, vừa đi vào đã ngửi được mùi hương thoải mái nhẹ nhàng.
Thuỵ Đạt đứng cách ba cây linh thực vài bước, vẫn ở thử giao lưu.
Nghe được tiếng bước chân, Thụy Đạt quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến liền nói: “Cuối cùng cũng đến, để tôi thử lại xem thế nào.”
Lần này, Thuỵ Đạt thành công lấy nguyên vật liệu từ ba cây linh thực.
Tiêu Chiến đến gần chúng nó, như cảm nhận được khí tức của cậu, ba cây linh thực sôi nổi hướng về phía cậu đứng.
Thấy vậy Tiêu Chiến duỗi tay chạm vào chúng nó, ngón tay liền bị cánh hoa cọ cọ.
Thụy Đạt nói: “Xem ra chúng nó thật sự nhận cậu là chủ.”
Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy ba cây linh thực thân mật với Tiêu Chiến: “Xin lỗi, tôi có một yêu cầu quá đáng, bởi vì cần dịch của Hồng Cầu Quả số lượng tương đối nhiều, ít nhất liên tục một tháng, vậy nên hy vọng cậu có thể mỗi ngày đều đến đây một chuyến không?”
Nói xong như sợ sẽ bị từ chối, hắn còn vội bổ sung thêm: “Tôi sẽ cho người đón cậu.”
Tiêu Chiến lập tức đáp ứng: “Được.”
Cậu còn cần trân châu ngưng lộ cùng kim ngân lạc ti để bán lấy tiền nha!
Bởi vì Tiêu Chiến đáp ứng thực dứt khoát, Vương Nhất Bác khách khí mà cảm ơn, ý bảo Thụy Đạt trực tiếp đem ngưng lộ cùng lạc ti cho cậu.
Ba người trở lại phòng khách, Thụy Đạt nói: “Tôi đến bệnh viện trước.”
Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến nguyên bản muốn hỏi Thụy Đạt vài vấn đề về chuyện liên quan đến việc nhận chủ của ba cây linh thực nhưng anh ta có việc nên không có mở miệng.
Thụy Đạt đi rồi, Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến: “Tôi phải đến công ty, cậu ở lại nghiên cứu linh thực sao?”
Tiêu Chiến lắc đầu: “Không, tôi cũng phải trở về.” Nếu còn chưa chữa trị được tin tức tố, căn bản cậu không có cách nghiên cứu.
“Tài xế đợi cậu ở cổng, muốn đi đâu chỉ cần nói trước một tiếng là được.”
“Vậy tôi không khách sáo đâu nha.”
“Từ từ, tiền xe lúc nãy để tôi trả lại cho cậu.”
“Không cần, không cần, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, cũng không mất bao nhiêu.”
“Cậu đã hỗ trợ như vậy, không thể lại để cậu chịu thiệt được.
Không mất bao nhiêu là nhiều hay ít?”
“Thật sự không cần.”
“Một ngàn đủ không?”
“……” Tiêu Chiến nghe đối phương mở miệng liền chuẩn bị đưa một ngàn liền câm nín, vị tổng tài nhà giàu này chưa từng bắt taxi bao giờ sao?
“Chỉ hơn hai trăm đồng thôi, đừng đưa nhiều.”
“Thật sự ít như vậy?”
“Chỉ có mười mấy phút đi đường mà thôi.”
Vương Nhất Bác rũ mắt, mở vòng tay chuyển khoản, tuy rằng biểu tình của hắn vẫn không chút sứt mẻ, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy hắn đang xấu hổ.
Vòng tay hơi hơi chấn động, Tiêu Chiến nhìn một chút rồi vẫy vẫy tay chào Vương Nhất Bác, “Tôi đi trước đây.”
Vương Nhất Bác gật đầu, hai người một trước một sau đi ra đại sảnh.
Lúc Tiêu Chiến ngồi trên xe, nói cho tài xế địa chỉ, xe khởi động, cậu đem cửa kính mở một nửa, mắt phóng ra bên ngoài nhìn ngắm phong cảnh.
Biệt thự ở trên lưng chừng núi, khi về xe chạy dọc theo đường uốn lượn quanh núi từ cao đi xuống, từ vị trí này cậu có thể nhìn thấy hồ nước phía xa dưới chân núi, gió thổi vào bên trong xe, không khí vô cùng tinh sạch thoáng mát.
Chỉ trong chốc lát, cậu phát hiện xe của Vương Nhất Bác ở phía sau, vững vàng duy trì khoảng cách an toàn.
Rời khỏi khu biệt thự, thành thị ầm ĩ cùng cửa hiệu sầm uất liền xuất hiện, xe chạy được một đoạn, ẩn ẩn có hương thơm của bánh bao nhân thịt truyền tới.
Dạ dày Tiêu Chiến thoáng chốc cồn cào, cậu mới nhớ tới mình còn chưa ăn bữa sáng!
Vì thế cậu vội nói với tài xế chạy nhanh hơn một chút, cách Vọng Nguyệt Chi Hạ chừng năm phút đi xe có một tiệm điểm tâm, cậu liền bảo tài xế thả mình xuống.
Đã quá thời gian dùng bữa sáng nên trong tiệm không đông khách lắm, nhưng mà cậu vừa bước vào liền thu hút được không ít ánh mắt.
Tiêu Chiến mua một bát mì cộng thêm hai cái bánh bao nhân thịt, vốn dĩ muốn ngồi lại ăn, nhưng lại bị nhiều người nhìn như thế nên trực tiếp đóng gói mang về.
Lúc này Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau, xe của hắn chạy ngang qua tiệm điểm tâm kia, nhìn thấy Tiêu Chiến từ bên trong bước ra đôi mày liền nhíu lại, thần sắc hiện lên ảo não.
Hắn mở miệng: “Dừng xe.”
Thời điểm Tiêu Chiến xách theo bữa sáng, đang rối rắm suy nghĩ có nên vừa đi vừa gặm bánh bao hay không thì có một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác lộ ra, Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái liền hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Vương Nhất Bác quét mắt nhìn cái túi trong tay cậu một chút rồi nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết cậu còn chưa ăn bữa sáng.
Hiện tại muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
“Sao anh lại nói xin lỗi, việc này cùng anh không quan hệ, là do tôi dậy muộn.” Sau đó Tiêu Chiến do dự một chút, báo ra địa chỉ cửa hàng, đang chuẩn bị mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái thì lại nghe Vương Nhất Bác lên tiếng ngăn cản.
“Ngồi ở phía sau đi.” Vương Nhất Bác mở cửa xe ra, chính mình dịch sang chỗ ngồi bên cạnh một chút, để lại một vị trí ngồi rộng rãi cho cậu.
Tiêu Chiến rũ mi mắt suy nghĩ, sau đó cũng ngồi vào vị trí người kia mới nhường ra.
Đợi đến khi xe bắt đầu lăn bánh, cậu mới quay sang hỏi: “Ghế phó lái không thể ngồi sao?”
“Ghế phó lái không an toàn.”
“Ngày hôm qua Naru thúc vừa mới ngồi mà.”
“Ông ấy là beta, khi gặp tai nạn ngoài ý muốn va chạm ở ghế phó lái luôn cao hơn ghế sau, mặc dù đã có phòng hộ, nhưng đối với Omega mà nói cũng cũng rất nguy hiểm.”
Lời này làm Tiêu Chiến im lặng, cậu không ngờ trên đời này cũng có tồn tại một nơi ngay cả ngồi xe cũng phân biệt giới tính!
Mà bản thân cậu hoàn toàn không có thói quen đem chính mình nhập vào thân phận kẻ yếu .
Cậu cảm thấy Alpha và Beta nam tính cùng mình không có gì khác nhau, tuy rằng so với bọn họ thì thân thể này chiều cao kém phát triển hơn một chút.
Nhưng mà hiện tại cậu chỉ mới 18 tuổi nha, vẫn còn có thể cao lên, chỉ cần vài năm nữa cậu chắc chắn sẽ cao ngang bằng với vị Alpha bên cạnh này luôn!
Hừm, trừ bỏ những tư liệu có liên quan đến linh thực, tư liệu liên quan đến giới tính cậu cũng phải xem qua một chút để hiểu biết thêm mới được.
Thực lòng mà nói hiểu biết của Tiêu Chiến đối giới tính ABO chỉ giới hạn trong những quyển tiểu thuyết mà cậu đã xem qua, mà trong tiểu thuyết cũng chỉ đại khái là giả thiết, không có nói kỹ càng tỉ mỉ, cậu nghĩ sẽ có những kiến thức khác cần phải lưu ý hơn.
Xe rất nhanh liền dừng lại trước cửa hàng có bản hiệu đề bốn chữ Vọng Nguyệt Chi Hạ, Tiêu Chiến nói cám ơn sau đó liền xuống xe.
Ăn xong bữa sáng, cậu liền đi đến tiệm cắt tóc, sau đó trở về chỗ ở tiếp tục đọc sách, giữa trưa ăn cơm xong thì ngủ trưa một giấc.
Bởi vậy đến buổi tối, tinh thần phi thường tốt.
Lúc Vọng Nguyệt Chi Hạ mở cửa hoạt động, cậu liền đi vào đại sảnh.
Nhân viên phục vụ đang ở trong quầy bar lau dọn thì nhìn thấy cậu đi tới, lập tức huýt sáo: “Hí, mỹ nam.”
Sau khi thay đổi kiểu tóc, Tiêu Chiến hoàn toàn thay đổi hình dạng, tóc mái ngắn, cái trán trơn bóng cùng hàng lông mày thanh tú luôn bị che đậy lại lộ ra dưới ánh mặt trời.
truyện kiếm hiệp hay
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng không phải mặc kiểu nghiêm cẩn, hai chiếc cúc trên cùng đều không cài, có thể nhìn thấy một nửa xương quai xanh tinh xảo cùng cần cổ thon dài.
Hai tay áo cũng là tùy ý vấn đến khuỷu tay, mang theo vài phần lười biếng.
Tiêu Chiến rũ mi mắt, còn chưa mở lời, nhân viên phục vụ đã bị Naru thúc đang ngồi phía trước quầy bar vỗ lên đầu một cái mắng: “Lá gan cũng thật lớn, ông chủ mà cũng dám ghẹo!”
“Ông chủ?” Tất cả những nhân viên phục vụ đang làm công tác dọn dẹp chuẩn bị đón khách ở cửa hàng đều kinh ngạc.
” Trẻ tuổi như vậy? Còn là Omega?”
Tiêu Chiến hướng bọn họ vẫy vẫy tay: ” Tôi tên là Tiêu Chiến, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Naru thúc chính thức giới thiệu Tiêu Chiến cho các nhân viên trong cửa hàng, nhóm nhân viên thấy cậu còn trẻ, thái độ dễ chịu nên cũng không câu nệ, còn trêu ghẹo vài câu.
” Ông chủ nhỏ đẹp trai như vậy, tôi nguyện cả đời cũng không đi ăn máng khác.”
“Ông chủ nhỏ có bạn trai không? Xem tôi thế nào?”
Naru thúc vẫy vẫy tay: “Đừng có làm càn, mau làm việc đi.”
Đi đến ngồi xuống trước quầy bar, mũi chân nhẹ điểm xuống mặt đất xoay xoay ghế, Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi Naru thúc: “Con sẽ không làm chậm trễ mọi người làm việc chứ?”
Naru thúc lắc đầu: “Sẽ không, công tác chuẩn bị không sai biệt lắm, đều làm xong rồi.”
Sau đó tầm mắt ông ở trên người Tiêu Chiến đảo qua một cái lại nói tiếp: ” Kiểu tóc này thích hợp với con lắm, nhưng mà con ăn mặc như vậy không quá thích hợp.”
Nghe vậy, Tiêu Chiến kéo ống tay áo xuống, bất đắc dĩ nhún vai: “Tất cả đều là áo sơmi, nhưng mà một cái tay ngắn cũng không có.”
Cậu đã xem qua ảnh chụp trong vòng tay cá nhân của nguyên chủ, đời trước khi chụp ảnh cũng đều mặc áo sơmi, hơn nữa cổ áo hay tay áo đều kín mít, như là sợ bị lộ da thịt ra bên ngoài vậy.
Naru thúc bật cười: “Chính con mua mà lại ghét bỏ? Tiểu hài tử đúng là có mới nới cũ, ngày mai mua chút quần áo đi.”
Nói xong ông lại chỉ vào nhân viên phục vụ đang sửa sang lại mấy chai lọ nhỏ: “Đây là Tiểu J nhân viên pha chế của cửa hàng chúng ta, đồ uống đại bộ phận đều xuất từ tay người này, con có thể cùng y học qua.”.