Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 516: Đây là khen mình hay chê mình đây?



Phương Chính Dương nghe vậy liền nhíu mày hỏi:

“Chuyện ra sao? Sao con lại biết cậu ta hay đến vũ trường?”

Phương Vân Lương liền biết mình nói hơi hớ, giờ nói thật ra thì chẳng khác gì lậy ông tôi ở bụi này, không đánh mà tự khai mình suốt ngày đi đến vũ trường chơi.

Vậy nên đầu óc Phương Vân Lương liền bắt đầu xoay chuyển, ngay sau đó một ý nghĩ liền loé ra trong đầu anh, sau một hồi sắp xếp từ ngữ anh liền kể:

“Chuyện là mấy hôm trước có một tên xã hội đen mới đến mà cực kỳ hung hăng càn quấy, chuyên ức hiếp dân lành, con thấy vậy liền bí mật theo dõi, đến tận vũ trường thế mà thấy tên xã hội đen đấy lại gặp Giang Minh Phàm!

Trước con có làm ăn với Giang Minh Phàm, chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra!

Ba bốn ngày liền con theo dõi ở đấy đều thấy mặt Giang Minh Phàm ở vũ trường!

Chuyện tình cảm thì không biết, thế nhưng về việc làm ăn thì anh ta lại không được nghĩa khí lắm, trước con có hùn vốn làm ăn một lần nhưng do không chịu được tính kia nên cũng không làm nữa!”

Địch Quốc Bảo càng nghe càng nhíu mày!

Không những hay đến mấy nơi không đàng hoàng mà lại còn quan hệ với xã hội đen sao?

Phương Chính Dương đứng bên cạnh, sợ ông nghi ngờ Phương Vân Lương liền nói:

“Thủ trưởng, đứa nhỏ Vân Lương này tuy chẳng có tài cán gì nhưng được cái sống rất có nghĩa khí, hơn nữa lại thẳng tính, có gì nói lấy, tuyệt đối không bao giờ bịa đặt chuyện gì!”

Phương Vân Lương: “…”

Đây là khen mình hay chê mình đây?

Địch Quốc Bảo nghe Phương Chính Dương nói như vậy thì cũng không nghi ngờ, ông thở dài nói.

“Việc này để lão xem lại!”

Rồi Địch Quốc Bảo lại trò chuyện huyên với mọi người thêm một hai câu rồi cùng Địch Thiến Thiến trở về!

Giang Châu cũng từ chối lời mời dùng bữa của Phương Chính Dương cùng Lý Anh để về nhà.

Nhìn bóng lưng Địch Thiến Thiến rời đi, Lý Anh thở dài nói vu vơ.

“Haizz, tiếc là Thiến Thiến có đối tượng rồi, nếu không thì làm dâu nhà ta thì tốt biết mấy!”

Bà nói rồi quay đầu nhìn Phương Vân Lương, lắc đầu.

Phương Chính Dương cũng quay đầu nhìn về phía anh, trừng mắt hỏi:

“Cho tên tiểu tử ngươi đi học làm ăn, thế mà ngày nào ngươi cũng la cà ở vũ trường, tên tiểu tử ngươi lừa được ai chứ đừng hòng lừa được lão tử, để xem chốc nữa lão tử dạy dỗ ngươi như thế nào!”

Phương Vân Lương: “…”

Sao mình ngồi không cũng trúng đạn vậy?

…..

Sau khi ra khỏi đại viện quân đội, Giang Châu liền gọi một chiếc xe ba bánh, đi thẳng về tứ hợp viện.

Gần đến tứ hợp viện thì nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm ở trước cổng, bên cạnh còn có một cái xe chất đầy hàng.

Trông y hệt như chiều tối ngày hôm qua.

Giang Châu dụi dụi mắt, thậm chí hắn còn tưởng mình bị Dejavu.

Hắn xuống xe, trả tiền rồi đi về phía bóng người kia, cất tiếng gọi.

“Anh Dương Thụ Long!”

Dương Thụ Long đang ngồi xổm, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, khi thấy Giang Châu thì cười hắc hắc đứng dậy đi về phía hắn.

“Ai nha! Giang Châu, cậu về rồi à?”

“Anh lại đánh nhau rồi làm vỡ đồ nữa à?”

Giang Châu vừa nói vừa nhìn về phía cái xe ba bánh.

Dương Thụ Long: “…”

Gã lập tức hắng họng ra vẻ thần bí nói.

“Chú đoán xem sáng hôm nay anh đã nghe thấy cái gì nào?”

Giang Châu: “…”

Sao dạo này ai cũng ra vẻ thần bí hết vậy?

Giang Châu đưa một điếu thuốc cho Dương Thụ Long.

“Anh Long à, đừng ra vẻ thần bí nữa, có gì thì nói đi!”

Dương Thụ Long nhận lấy điếu thuốc, cười hắc hắc rồi kể lại chuyện sáng nay.

Nguyên lai hôm nay Dương Thụ Long đang đạp xe ba bánh thì bất ngờ nhìn thấy mấy tên côn đồ thu tiền bảo kê của anh kia đang thậm thụt gì đó.

Thế là anh bỏ cả cái xe ba bánh để lén bám theo chúng, ngóc ngách đường phố ở chỗ này anh rõ như lòng bàn tay, chỗ nào kín đáo, chỗ nào dễ nấp anh đều biết hết.

Nhờ vậy mà đã nghe trộm được hết kế hoạch của bọn côn đồ.

Bọn chúng thế mà còn đánh chủ ý lên cả cháu gái của thủ trưởng – Địch Thiến Thiến.

Theo kế hoạch thì ngày mai Địch Thiến Thiến sẽ ở một góc vắng ở Tây Đan, bọn chúng chỉ cần ra đấy doạ nạt, giả vờ dở trò sàm sỡ rồi đợi Giang Minh Phàm đến thì bỏ chạy là được.

Giang Châu nghe vậy thì liền nhếch miệng cười một tiếng.

Anh họ hắn vì để cứu vãn cuộc tình, thế mà dùng đến cả chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Sau khi hỏi thăm hết địa chỉ, thời gian, địa điểm… Đầu óc Giang Châu nhanh chóng chuyển động, sau một hồi hai mắt hắn liền loé ra một tia sáng.

Hắn có một ý tưởng cho cái chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân này”.

Sẽ vui lắm đây!

Ngay sau đó hắn đến sát Dương Thụ Long, hạ giọng nói nhỏ gì đó vào tai Dương Thụ Long.

Dương Thụ Long càng nghe, hai mắt càng sáng lên.

Sau đó gã gật đầu lia lia, nói.

“Hay hay hay lắm! Quả là diệu kế!”

Ngay sau đó Dương Thụ Long tạm biệt Giang Châu rồi leo lên xe, hối hả đạp đi.

Giang Châu nhìn thấy bóng Dương Thụ Long rời đi thì mới quay người đi vào trong tứ hợp viện.

Mở cửa ra thì thấy hai tiểu bảo bối đang nghịch gì đó, thấy Giang Châu trở lại, Đoàn Đoàn Viên Viên liền chạy tới đưa vật trong tay cho hắn.

“Baba baba! Cho baba cái này nè! Ông Trịnh hồi trước cũng có, chắc là ông Trịnh làm quên đấy!”

“Viên Viên nhặt được! Viên Viên nhặt được ở dưới gầm giường! Bao giờ baba gặp lại ông Trịnh thì baba bảo Viên Viên nhặt được nha!”

Giang Châu cầm lấy vật Đoàn Đoàn đưa cho mình, đưa lên cao ngắm nghía.

Đó là một chiếc huân chương, cùng loại với mấy chiếc huân chương ở trong chiếc hộp gỗ của ông Trịnh, chắc là hồi trước dọn nhà để đi Hồng Kông, ông Trịnh bất cẩn để nó rơi xuống gầm giường mà không biết.

Nhìn thấy vật cũ, lại nhớ lại người xưa, Giang Châu ngay lập tức cảm thấy bồi hồi.

Ngay khi hắn chuẩn bị cất chiếc huân chương kia đi thì có một đoạn trí nhớ tưởng chừng như đã bị vùi sâu lại hiện lên trong đầu Giang Châu.

Mấy năm trước, hình như cũng đã có người tặng cho hắn một chiếc huân chương.

Từng đoạn ký ức cứ thế như dòng nước lũ ào ào đến.

Sau khi sắp xếp tất cả các đoạn ký ức lại với nhau, Giang Châu lập tức ngây ngẩn cả người.

Sẽ không trùng hợp đến như thế chứ?

Nếu quả thật là như vậy, thế thì mọi thắc mắc về thân thế của người anh họ Giang Minh Phàm kia, giờ đã có thể giải thích được rõ ràng.

Thậm chí động cơ gã hãm hại Liễu Mộng Ly, đặt bẫy để cô lấy Giang Châu cũng có thể giải thích được.

Đúng là không có gì lại là tự nhiên xảy ra cả!

Tuy đã lờ mờ đoán ra, nhưng Giang Châu cũng không vội, tất cả cũng phải đợi sự xác nhận của người kia nữa mới có thể chắc chắn được!

…………..

Sáng hôm sau.

Giang Châu dậy từ sớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền ra mở cổng.

Vừa mới mở cổng thì đã thấy Phương Vân Lương đang ngồi xổm ở đó.

Phương Vân Lương có chút bực mình, cả ngày hôm qua anh bị cha mẹ càm ràm nguyên cả buổi chiều, đau hết cả đầu.

Tất cả mọi vấn đề cha mẹ anh đều lấy Giang Châu ra làm ví dụ.

Thế nên là giờ gặp lại “con nhà người ta”, anh cũng có chút không mấy vui vẻ.

Giang Châu nhìn thấy Phương Vân Lương thì nở nụ cười, hắn bước tới khoác vai anh, cười nói.

“Đi! Đi ăn sáng nào! Hôm nay em mời!”

Phương Vân Lương liếc hắn một cái, hừ nhẹ.

“Vô công bất thụ lộc, hôm nay có chuyện gì mà cậu lại gọi tôi ra từ sáng sớm như vậy? Đã thế lại còn mời ăn sáng nữa!”

Ý cười trong mắt Giang Châu càng đậm.

“Tất nhiên là có chuyện! Anh yên tâm, chuyện này mười phần thì cả mười tốt cho anh!” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.