Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 228: 228: Ngoại Truyện 3



MẨU CHUYỆN 1
Tuy cùng nhau thi đỗ đại học Thanh Hoa nhưng Trì Phóng và Khương Ly không học chung một khoa.

Khương Ly thuộc khoa Vật Lý, còn Trì Phóng đỗ Công nghệ thông tin.
Cơ mà hai người không ở ký túc xá trường, họ quyết định ra ngoài mua nhà sống chung.
Sau khi biết quan hệ giữa hai người, tuy cha Trì thấy không ổn lắm nhưng ông không quản được Trì Phóng, chỉ có thể chấp nhận.

Biết hai người muốn ra ngoài sống chung, ông còn đích thân mua nhà cho, chu đáo tới mức chuẩn bị luôn cả nội thất sẵn luôn.
Tuy học khác ngành nhưng một số lớp bắt buộc hai ngành phải học chung với nhau, thế nên sau một thời gian, cả trường đều biết quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.
Cuối tháng chín, gần tới ngày Quốc Khánh, lớp đại học của Trì Phóng cũng xôn xao hỏi nhau muốn đi đâu chơi.
Lớp học có không ít người từ các thành phố khác tới, mọi người muốn thừa dịp nghỉ lễ này cùng nhau ra ngoài chơi một chuyến.
Sau khi lập kế hoạch sơ bộ, một nữ sinh trông khá xinh đẹp thanh mảnh đi tới chỗ Trì Phóng hỏi: “Trì Phóng, chúng tôi định tổ chức đi chơi, cậu có muốn đi cùng không?”
Trì Phóng đang bận chơi game, hắn không thèm ngẩng đầu mà phũ phàng từ chối luôn: “Không đi.”
Nữ sinh chưa từ bỏ ý định: “Nghe nói hồ tiên và đá Phúc ở đó đẹp lắm, cậu không hứng thú chút nào luôn hả?”
“Tôi tới chỗ đó rồi.”
“Vậy cậu định về nhà ư!? Hình như cậu là người thành phố B phải không? Tôi nghe đồn phong cảnh nơi đó cũng tuyệt vời lắm, lần tới tôi định tới đó du lịch, cậu có thể bớt chút thời gian làm hướng dẫn viên cho tôi không!?”
Lúc này Trì Phóng đã chuyển sang nhắn tin trò chuyện với Khương Ly, thấy nữ sinh hỏi riết không tha, hắn mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn cô: “Không.”
Nữ sinh: “.

.

.”
Lúc này, cửa sổ cạnh hắn đột nhiên có tiếng gọi: “A Phóng.”
Trì Phóng ngẩng đầu, chợt thấy Khương Ly không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Rõ ràng vừa rồi hai người còn đang nhắn tin qua WeChat, giây tiếp theo ngẩng đầu đã thấy người đứng ngay ngoài cửa sổ tươi cười nhìn hắn.

Trì Phóng kìm nén cảm giác vui sướng bùng nổ, hắn hất văng ghế rồi lao ngay ra ngoài.
“Sao em lại tới đây? Lát anh bảo anh sẽ đi tìm em rồi mà!?” Trì Phóng chạy tới nắm lấy tay Khương Ly.
“Em tiện đường qua đây.” Khương Ly cười nói: “Không quấy rầy tới anh chứ?”
Nói rồi cậu chỉ chỉ cô nữ sinh đang nói chuyện với Trì Phóng ban nãy, Trì Phóng chỉ tặc lưỡi một tiếng rồi tươi cười với cậu: “Hoan nghênh em tới quầy rầy.”
Khương Ly bật cười về vấn đề chính: “Đám Tưởng Tinh Vũ đang hẹn nhau về thăm cô Trương, thuận đường tụ hội đi chơi luôn, hỏi chúng ta có về cùng không đó.”
Quốc Khánh này hai người cũng tính về huyện Tượng Thành thăm ông ngoại, nghe vậy Trì Phóng quyết định luôn: “Nghe em hết.”
Khương Ly gật đầu: “Vậy được, để em báo danh với Tưởng Tinh Vũ.

Đúng rồi, anh tan học chưa?”
“Ừm, vậy về nhà thôi.”
Hai người ra khỏi trường, tới siêu thị gần đó mua đồ ăn rồi về thẳng nhà luôn.
Về tới nhà, Khương Ly mở nhóm lớp trên WeChat lên xem, phát hiện thông báo đã nhảy muốn rút gân mắt luôn rồi, có vẻ xôm lắm đây.

Phần lớn đang bàn lịch trình đi chơi Quốc Khánh, Khương Ly lên báo danh mình và Trì Phóng cũng đi, sau đó gác điện thoại sang một bên bắt đầu nấu cơm tối.
Lúc này Phùng Vũ đang gửi tin nhắn cho Trì Phóng, hỏi bao giờ hắn và Khương Ly mới chịu về.
Trì Phóng trả lời Phùng Vũ, sau đó rửa tay qua giúp Khương Ly nấu ăn.
Ngày nghỉ đầu tiên, cha Trì kêu tài xế riêng của ông qua đón họ, rạng sáng ngày thứ hai thì hai người về tới huyện Tượng Thành.
Biết hai đứa về, ông ngoại Trì chẳng chịu chợp mắt, nghe tiếng gõ cửa thì bật dậy mặt mày hớn hở ra mở cửa: “Hai con về rồi đó à!?”
“Ông ngoại.”
“Ông ngoại.”
Khương Ly và Trì Phóng đồng thanh chào ông.
“Meow~”.

Trước Khương Nhu Mễ được ông ngoại vô cùng chiều chuộng, sau nó mới theo cậu lên học đại học.

Nay về thăm ông, nhóc mèo cũng ló đầu ra lễ phép chào: “Meow.”
Ông ngoại Trì vui cười xoa đầu nhóc mèo: “Nhu Mễ cũng về thăm ông đó à!?”
Sợ hai đứa cháu đi đêm đói bụng, ông ngoại đã chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya cho hai người.

Trong lúc Trì Phóng và Khương Ly xếp đồ, ông ngoại tranh thủ xuống bếp hấp lại sủi cảo, bánh nếp, chè đậu đỏ.

.

.

cho nóng.
Trì Phóng gạt đồ đạc sang một bên, bước nhanh qua nhận lấy nồi trong tay ông: “Để con để con, ông cứ đi nghỉ đi, giờ muộn lắm rồi.”
Khương Ly đặt Khương Nhu Mễ xuống, đi qua đưa ông ngoại về phòng, mỉm cười: “Con chúc ông ngủ ngon ạ.”
“Hai đứa ngủ ngon.” Ông ngoại Trì vui cười hớn hở gật đầu, thấy cậu chu đáo tắt đèn đóng cửa cho mình thì càng hài lòng hơn.
Ăn khuya xong xuôi, Khương Ly cầm quần áo ngủ đi tắm rửa, cửa chưa kịp đóng đã có ai đó nhanh chân xông vào.
Trên tay hắn cũng đang cầm quần áo ngủ và khăn tắm: “Tắm với anh đi.”
Khương Ly nhướn mày: “Anh chắc chưa?”
Lúc này hai người đã mười tám mười chín cả rồi, rất dễ nảy sinh mấy chuyện không thể miêu tả.

Lầm tắm chung gần nhất đã khoảng hai tháng trước, hôm đó mới tắm một nửa Trì Phóng đã nhịn không nổi kiêu hãnh chào cờ, dội nước lạnh hơn mười phút mới ổn hơn chút.
Thấy ý cười trong mắt Khương Ly, Trì Phóng ngứa răng nhào tới ấn cậu lên vách tường hôn điên cuồng, vừa hôn vừa thủ thỉ: “Mấy ngày nữa thôi, mấy ngày nữa là em tròn mười tám rồi, chồng sẽ ăn em thật sạch sẽ!”
Khương Ly bị nụ hôn chó gặm của Trì Phóng chọc cho ngứa ngáy, nhịn không nổi đẩy mặt hắn ra cười nhạo: “Ai ăn ai chưa biết đâu nhé, anh đừng hai giây đã bắn thì hẵng tới.”
Trì Phóng điếng người, thẹn quá hóa giận che miệng cậu lại: “Câm miệng, còn nhắc nữa là em biết tay anh đấy!”
Khương Ly không nói lời nào, chỉ liếc mắt trào phúng nhìn thằng em hắn, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“.

.

.

Được lắm, xem như em giỏi!”
Trì Phóng cay đắng buông lời, hắn mở cửa đau đớn chạy trối chết.
Chỉ còn mỗi Khương Ly trong phòng tắm vịn tường cười tới mức không thẳng lưng lên nổi.
Truyền thuyết “Hai giây đã bắn” kia là điểm trí mạng của Trì Phóng.

Muốn rõ thì phải ngược về thời điểm mới kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.

Nửa tháng trong quân doanh, hai người rất hiếm có cơ hội được gặp nhau, đa phần chỉ có thể gọi điện thoại nghe giọng nhau cho đỡ nhớ.
Ngay ngày kết thúc khóa huấn luyện quân sự, Trì Phóng lao về nhà đè Khương Ly lên cửa hôn lấy hôn để, hôn tới mức hắn hứng tình luôn.
Vì Khương Ly chưa thành niên nên Trì Phóng không dám đột phá bước cuối cùng.

Thấy Trì Phóng nhịn đến khổ sở, Khương Ly quyết định dùng tay giúp hắn một phen.

Ai ngờ cố quá thành quá cố, tay cậu nắm chưa đầy hai giây thì thằng đệ Trì Phóng đã hung hăng bắn ra rồi.
Đây là một sự sỉ nhục đối với một thằng đàn ông, cho nên chỉ cần manh nha nhắc tới chuyện này, Trì Phóng sẽ thẹn quá hóa giận chạy trối chết.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sớm hôm sau, ăn sáng xong hai người xuất phát đi thăm trường cũ.
Tới nơi thấy đám Phùng Vũ đã đợi sẵn trước cổng trường.

Từ Hạo Văn, Tưởng Tinh Vũ, Nam Âm.

.

.

nói chung khá đông đủ.
Thấy hai người, Phùng Vũ hào hứng vẫy tay: “Anh Trì, Khương Ly, ở đây.”
“Xin lỗi, mọi người chờ lâu quá không?”
“Không đâu, chúng tôi mới đi mua quà về.” Từ Hạo Văn đáp, thân là lớp trưởng, anh ta chịu trách nhiệm mua quà tặng cô chủ nhiệm Trương Linh.
Là quà nhưng không phải vật gì quá đắt đỏ, vì quý giá quá thì cô Trương sẽ không chịu nhận, chỉ là lãng hoa quả và vài túi sữa mà thôi.
Biết họ về thăm trường cũ, bảo vệ kêu họ vào đăng ký rồi cho vào.
Trương Linh cũng trong nhóm lớp, biết học sinh cũ về thăm, mới sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị trà bánh tiếp đón chu toàn.
Thấy học sinh về thăm còn mang theo quà cáp, Trương Linh bất mãn: “Các trò giỏi nhỉ? Cô đã dặn về thăm thì không cần quà cáp rồi cơ mà!? Tốt nghiệp là không nghe lời cô nữa rồi phải không?”
“Đúng thế, một ngày không nghe cô mắng em mất ăn mất ngủ đấy!” Phùng Vũ cợt nhả: “Cô Trương, chúng ta vào trong nghe cô mắng nào.”
Nói rồi lăng xăng xách lãng hoa quả vào phòng.
Cả lớp mỗi Phùng Vũ lì lợm tếu táo nhất, cô Trương vừa bực vừa buồn cười, chào đón mọi người vào trong.
Cô trò Trương Linh uống trà nói chuyện rôm rả, nói trời nam đất bắc mãi không hết chuyện.

Tới tận giờ cơm trưa, Trương Linh định giữ học trò lại ăn cơm nhưng tiếc rằng cô có công chuyện gấp, chỉ đành hẹn lần sau.
Ra khỏi trường học, Phùng Vũ cầm trịch mời mọi người tới nhà hàng thuộc sản nghiệp nhà mình ăn cơm.
Lúc này tất cả đã tốt nghiệp cả rồi, trên bàn cơm không còn mấy quy tắc cấm rượu linh tinh vớ vẩn kia nữa, thế nên Phùng Vũ gọi cơ man là rượu bia lên nhắm cùng luôn.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, khi đã lâng lâng, một bạn nam thấy Trì Phóng đang gỡ thịt cua cho Khương Ly thì nổi hứng trêu chọc: “Anh Trì, Khương Ly, tình cảm của hai người cũng tốt quá nhỉ!? Người không biết còn tưởng hai người là vợ chồng son luôn đó hahaha! ! !”
“Đúng thế đúng thế, ngoại trừ Khương Ly, tao chưa thấy anh Trì chịu phục vụ ai chu đáo thế đâu!”
“Hồi cấp ba ngày nào Khương Ly cũng dạy phụ đạo cho anh Trì đó, anh Trì có thể thi đậu Thanh Hoa cũng nhờ Khương Ly hết chứ ai.”
“Nếu tao có bạn gái, chắc chắn tao cũng sẽ chiều chuộng cô ấy như thế! !”
Nghe đám bạn tao một câu mày một lời trêu chọc mình với Khương Ly, Trì Phóng không hề tức giận, chỉ điềm nhiên đặt cua sang bát Khương Ly.

Chưa hết, hắn còn gỡ bao tay nhéo nhéo mặt Khương Ly hôn chụt lên một cái giữa bàn dân thiên hạ.
Khương Ly: “.

.

.”
Trì Phóng vòng tay ôm eo cậu, thoải mái thừa nhận: “Đúng thế, tụi tao là vợ chồng son đấy, thì sao?”
Hắn mới ăn cua xong, Khương Ly ghét bỏ lấy giấy lau lau nụ hôn kia cho sạch.
Phùng Vũ và Nam Âm là người biết chuyện nên cạn lời trợn trắng mắt, Từ Hạo Văn ho muốn văng phổi ra ngoài, coi như không nhìn thấy gì.

Chỉ riêng Tưởng Tinh Vũ mắt sáng rực lên nhìn họ như muốn rút điện thoại chụp hai người 360 độ ngay lập tức.
Những bạn học còn lại chỉ nghĩ hai người đang trêu nhau nên cười phá lên đầy khoái chí.
“Đúng rồi, anh Trì, nhớ mày từng khoe mày với chị dâu cùng nhau thi đậu Thanh Hoa cơ mà? Sao không dắt người về đây ra mắt anh em?” Có người lên tiếng hỏi.
Ngày có tin thông báo trúng tuyển, Trì Phóng đăng bài khoe vợ tiện khoe thành tích khiến mọi người xôn xao không thôi, thi nhau đoán xem vợ hắn là ai.
Trong lớp, người thi đỗ Thanh Hoa còn có Nam Âm.

Không ít người suy đoán bạn gái Trì Phóng chính là cô ấy, có người tìm tới tận nơi hỏi han, nhưng Nam Âm lại một mực phủ nhận, nói không liên quan gì tới cô.
Chuyện này vẫn khiến mọi người thắc mắc bấy lâu nay.
Nay chuyện được khơi lên, ngoại trừ những người biết trước, ai nấy đều sôi nổi mong chờ nhìn Trì Phóng.
Trì Phóng uống nốt lon bia, hắn ngoắc ngoắc ngón cái chỉ Khương Ly bên cạnh: “Đây, giới thiệu với mọi người, vợ tao, Khương Ly.”
Khương Ly chỉ mỉm cười thân thiện.
Trong lúc nhất thời, cả phòng im thin thít, tao nhìn mày, mày nhìn tao rồi cùng cười phá lên.
“Anh Trì đừng đùa nữa! Thấy người sang bắt quàng làm họ à, nói hai người vợ chồng son mà sao mày nhận vơ luôn thế!?”
“Ừ ừ ừ, Khương Ly là vợ mày, là anh dâu của bọn tao.

Thế được chưa!?”
“Anh Trì mãi đỉnh, mày nói thế nào thì là thế ấy!”
Trì Phóng: “.

.

.” Cái đậu má.
Phùng Vũ ngồi đối diện bất lực nhún vai, nhấp môi ra khẩu hình nói với hắn: “Đáng đời, trách ngày thường hai người phát cơm chó thuần thục quá mà, mọi người quen rồi nên mới không nhận ra đấy!”
Trì Phóng: “.

.

.”
Bữa cơm trưa ăn tới tận ba giờ chiều mới xong, tàn tiệc, ai về nhà nấy.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngày 5 tháng 10 là sinh nhật Khương Ly.
Vốn Phùng Vũ định tổ chức sinh nhật và lễ trưởng thành cho Khương Ly ở Bất Dạ Thành nhưng cậu từ chối.

Sinh nhật lần thứ mười tám này cậu chỉ muốn tận hưởng thế giới hai người với Trì Phóng mà thôi.
Sáng hôm đó, ông ngoại Trì đã dậy sớm nấu mì trường thọ và tặng bao lì xì siêu dày chúc mừng sinh nhật Khương Ly.
Khương Ly vui mừng cảm ơn ông ngoại, ăn hết mì trường thọ thì theo Trì Phóng ra ngoài.
Hai người cùng nhau đi dạo phố, đi mua đồ đôi, đi uống cà phê, tới công viên giải trí vui đùa.

Vì bạn đồng hành là người mình yêu nên cả hai chơi không biết mệt, có là những chuyện nhỏ nhặt cũng cảm thấy vui vẻ gấp đôi.
Tối đó hai người cùng nhau tới nhà hàng phương Tây dùng bữa.
Tới nơi Khương Ly mới nhận ra nhà hàng không có ai khác, chỉ mỗi hai người.

Chính giữa là sân khấu chữ T tỏa sáng, và cuối con đường có một chiếc dương cầm đen bóng lộng lẫy.
Trì Phóng để Khương Ly ngồi chỗ hắn bài trí từ trước, sau đó đi tới ngồi trước dương cầm.
Ánh đèn lung linh chiếu sáng, sườn mặt thiếu niên tuấn mỹ vô cùng.

Khớp xương ngón tay thon dài lướt bay trên phím đàn, một giai điệu trầm bổng vang lên.
Một giai điệu quen thuộc khiến Khương Ly xao xuyến, và giọng hát trầm khàn của thiếu niên vang lên.

Bài Trì Phóng hát là khúc tình ca Ý kia, vì mới học tiếng nên hắn phát âm không quá chuẩn, nhưng thế cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới tình cảm hắn dành tặng Khương Ly.
Khương Ly ngồi nghe bên dưới, khóe môi nhoẻn cười, chỉ biết chăm chú ngắm nhìn hắn.
Kết thúc bữa tối, hai người đi xem phim, vừa hết phim thì thời khắc 12 giờ đêm đã tới.
Trong đêm tối, thừa dịp ánh đèn cuối phim lấp loáng, Trì Phóng lặng lẽ nắm tay Khương Ly, khẽ thì thầm.
“Chúc mừng sinh nhật chàng vợ nhỏ của anh.”
Khương Ly mỉm cười đáp lại.
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người không về nhà mà ghé khách sạn Trì Phóng đã đặt trước.
Cửa phòng khép chặt, Trì Phóng hung hăng đè người lên tường, một đêm xuân bắt đầu.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Sáng hôm sau, chóp mũi ngưa ngứa khiến Khương Ly bừng tỉnh.

Mới mở mắt đã thấy Trì Phóng đang gặm gặm mặt cậu hăng say.
“.

.

.

Mới sáng sớm anh phát điên gì đó!?” Khương Ly yếu ớt đẩy hắn ra.
Trì Phóng nào chịu tha, hắn lại sáp tới ôm ôm Khương Ly không buông, sau đó nhặt chiếc quần dưới đất móc ra chiếc hộp nhung đỏ.
Trong hộp có hai chiếc nhẫn, hắn một chiếc, Khương Ly một chiếc.
Chăm chú quan sát hai chiếc nhẫn, Khương Ly phát hiện mặt trong có khắc tên hai người, cậu không khỏi bật cười: “Lãng mạn thế luôn hả?”
“Đương nhiên rồi.”
Trì Phóng cúi người hôn lên trán Khương Ly, hắn trịnh trọng đeo nhẫn cho cậu rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ấy.
MẨU CHUYỆN 2
Sau khi công khai quan hệ với Giang Trạm, Khương Ly về quê với mẹ.

Cậu quyết định nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tiện thả lỏng tâm trạng và chăm sóc mẹ luôn.

Vì công ty còn quá nhiều công việc nên Giang Trạm chưa thể theo cậu về ngay được.

Trước khi hai người chưa công khai, nhà họ Khương danh giá nhất làng, mẹ Khương rất được hâm mộ vì có con trai là thần tượng nổi tiếng sáng láng nhất nước mình, thường xuyên quyên tiền sửa đường, tu bổ chùa chiền cho thị trấn.

Nhưng sau khi hai người công khai quan hệ, ánh mặt mọi người trở nên rất kỳ quặc, thậm chí có vài tên còn chửi bới thậm tệ, không coi nhà họ Khương ra gì
Khương Ly vô cùng áy náy với mẹ Khương, chỉ vì cậu mà bà phải chịu bao lời khó nghe từ những người xa lạ.

Về phần mẹ Khương thì bà chẳng thấy có vấn đề gì hết, bà luôn ủng hộ quyết định của con trai.

Thậm chí mẹ Khương còn thay đổi sự dịu dàng hiền lành thường ngày để bảo vệ con, ai quý mến Khương Ly thì bà cười với người đó, còn ai dám nói xấu con bà thì chết chắc.

Nhất là đám phụ nữ đanh đá thích xỏ xiên trong thôn, để mẹ Khương bắt được là bà chửi cho tối tăm mặt mày.

Ngày Giang Trạm về sớm hơn hai hôm so với dự kiến.

Hắn vốn định tặng mẹ Khương và Khương Ly một niềm vui bất ngờ, không ngờ mới xuống xe đã thấy hai mẹ con vác cuốc, khoác áo tơi đội mũ rơm nhảy chân sáo chuẩn bị ra đồng.

Nhớ lần trước bị Khương Ly kéo xuống ruộng cắt cỏ trồng rau, Giang Trạm xây xẩm mặt mày, hắn thầm chửi thề một tiếng rồi nhanh chân trốn sau cây đại thụ, liên tục cầu nguyện cho Khương Ly đừng thấy mình.

Được vậy đã tốt.

Ngay giây tiếp theo, Khương Ly hào hứng kêu “Giang Trạm!” rồi vác cuốc lao nhanh về phía hắn như thể tìm được người giúp đỡ mới.

Cậu cười: “Anh tới đúng lúc ghê, xuống ruộng trồng hoa nào!”
Giang Trạm: “.

.

.”
Không không không, luống lạc tôi trồng còn chưa ăn hết kia kìa! ! !
MẨU CHUYỆN 3
“.

.

.

0011 nhận nhiệm vụ, tiến vào thế giới mới.”
“.

.

.

Số liệu đã được xử lý, bắt đầu xuất phát.”
“.

.

.

Chuyển giao thành công.”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

0011 mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Nó nằm một hồi, rồi bật dậy nhìn trái ngó phải một phen, sau đó quơ quơ hai tay trên đầu như muốn xác nhận điều gì đó.

Nó nhanh chóng bước xuống giường, không đi dép, cứ đi chân trần như thế chạy quanh hai vòng.

Lòng bàn chân tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo khiến nó bừng tỉnh.

Điều này khiến nó há miệng thành chữ O tròn vo, đi tới trước gương trong phòng.

Trên gương là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tóc ngắn màu nâu hạt dẻ xõa tung tôn lên khuôn mặt trắng nõn thanh tú, trên người còn đang mặc bộ áo ngủ màu lam.

“Sao lại thế này?”
0011 nghiêng đầu, nó ngơ ngác nhíu mày thắc mắc.
Dạo này chờ mãi không thấy hệ thống chủ sắp xếp cho nó ký chủ mới, ai ngờ chờ lâu quá hóa người luôn thế này.

Nhớ khi Khương Ly hỏi nó có hình thái người không, 0011 nghĩ thầm nếu ký chủ ở đây thì tốt rồi, nó có thể khoe cậu hình thái người của nó.

Dù sao Khương Ly cũng là bạn thân của nó đấy!
0011 hơi thất vọng, nhưng cũng chẳng buồn được lâu đột nhiên có tiếng gõ cửa gọi.

Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước vào: “Tiểu Lộ dậy rồi hả!?”
0011 nhìn bà một hồi, nó tiếp nhận hết ký ức từ cơ thể này rồi nở một nụ cười ngoan ngoãn để lộ má lúm đồng tiền: “Vâng thưa mẹ.”
Ăn sáng xong, 0011 xuống lầu, thấy bạn cùng lớp đang rất mất kiên nhẫn chờ nó bên dưới.

“Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi.”
Nó mỉm cười với người đó, đang định leo lên ngồi sau thì đột nhiên nghe đối phương nạt: “0011, không được cười như thế.”
Tuy giọng nói trẻ trung hơn nhưng sự lạnh lẽo quen thuộc đó 0011 làm sao quên cho được, cả người nó cứng đờ ngay tức khắc.

“Hệ thống chủ!?” Nó lắp bắp hỏi, nhất thời không biết có nên để sếp chở mình không.

“Ừm.” Đối phương hất cằm: “Lên xe đi.”
0011: “.

.

.”
Không, nó không muốn.
MẨU CHUYỆN 4
Ngày nọ, Thẩm Ngự xin được từ vườn đào trong Tiên phủ của Khương Ly một nhánh đào nho nhỏ về trưng, thuận tay cắm vào chiếc lọ đựng nước suối mình lấy được từ Thái Cổ thượng cảnh.
Vốn Thẩm Ngự chỉ muốn trang trí phòng thôi, không ngờ ngày qua ngày nó có linh trí luôn mới sợ.
Mới chỉ là một tinh linh nho nhỏ trông kháu khỉnh vô cùng, nó quơ quơ tay đòi Thẩm Ngự bế.
Ngày biết nói, hoa đào thấy Thẩm Ngự, vui vẻ kêu lớn một tiếng: “Cha!”
Thẩm Ngự: “.

.

.”
Không không không, ai là cha nhóc chứ! !?.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.