30. Kẻ Sát Nhân Không Bao Giờ Bị Bắt
2019, đêm hè.
Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có màn hình máy đo điện tâm đồ phát ra ánh sáng yếu ớt.
Người bệnh đang nằm trên giường, hấp hối và bất tỉnh.
Trong hỗn loạn, những cảnh tượng khó quên trong bốn mươi tám năm cuộc đời đã hiện ra trước mắt ông ——
Lần đầu tiên biết đi, lần đầu tiên gọi mẹ, lần đầu tiên đeo chiếc cặp sách nhỏ đến trường, lần đầu tiên đạt một trăm điểm trong bài kiểm tra, lần đầu tiên nhận giấy báo nhập học, lần đầu tiên bắt trộm, lần đầu tiên khuất phục một tên cướp, lần đầu tiên phá án giết người, lần đầu tiên đứng trên bục nhận kỷ niệm chương tượng trưng cho danh dự… Lần đầu tiên được nắm tay và ôm cô ấy… Cùng cô ấy đi chậm rãi trên con đường đầy hoa, chậm rãi như thể cả cuộc đời vẫn còn dài, cho đến khi cô ấy bước lên thảm đỏ, đi qua cánh cửa được trang trí bằng hoa tử đằng, ôm lấy bó hoa và nở nụ cười rực rỡ như anh đào mùa xuân… Trong cơn gió mùa thu, nàng héo úa và tàn lụi, biến thành vô số mảnh vụn trong làn gió xoáy bệnh tật, biến mất như hơi nước…Những ngày tê liệt và những đêm cô đơn… Ông đã hứa rằng sẽ thay cô ấy một cuộc sống thật tốt… Bánh bao nguội lạnh và bữa tối trong đêm giao thừa trên bàn làm việc tại văn phòng… Tiếng nhạc như xé lòng… Vô số nhiệm vụ… Rồi một con dao sắc bén bất ngờ đâm xuyên qua cơ thể ông và mọi thứ kết thúc đột ngột.
Có ánh sáng le lói cuối đường hầm tăm tối. Ông nhìn thấy mẹ mình, bà mỉm cười và vẫy tay chào ông. Rồi lại nhìn thấy ánh đèn của phòng phẫu thuật bật sáng trên đầu và bản án tử hình đã được tuyên bố. Ông nghe tiếng khóc trẻ thơ của mình khi còn bé.
Trên chiếc máy cạnh giường, những con số giảm đi nhanh chóng.
Ông nhìn thấy một con dao nhọn găm vào ngực mình.
Tại sao?
Con số đột ngột tụt xuống 0 và đường cong ngoằn ngoèo trở thành một đường nằm ngang.
Trong màn đêm vô tận, một sinh mệnh bị xóa bỏ, giống như một vì sao biến mất, không ai phát hiện.
Ngay lúc này, bên trong căn phòng tối om, trên sàn nhà dần dần tích tụ một vũng nước, ngưng đọng thành một quả bóng, bò lên dọc theo chân giường, chui vào trong chiếc chăn màu trắng của giường bệnh.
Trong màn đêm tĩnh mịch vang lên tiếng lạch cạch, như thể có con chuột đang gặm nhấm thứ gì đó.
Vài giây sau, bệnh nhân trên giường đột nhiên mở ra một đôi mắt đỏ hoe.
Các đường kẻ ngang trên màn hình lại xoắn lại và các con số thay đổi từ 0 thành 1, từ 1 thành 2, rồi tăng nhanh lên 100.
Hai cô y tá trẻ chạy nhanh tới mở cửa.
Sau khi nhận được tín hiệu báo động từ thiết bị, họ lập tức chạy đến đây từ phòng trực, chuẩn bị tinh thần đối mặt với một xác ch.ết.
Nhưng lúc này đây, điều mà bọn họ nhìn thấy lại là người bệnh nhân mở to hai mắt, hướng phía bọn họ mỉm cười.
Biểu tượng sự sống trên máy đo điện tâm đồ đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bệnh nhân nằm trên giường một lúc lâu trước khi nhận ra rằng mình vẫn còn sống.
Ông nhìn khuôn mặt mình trong gương – đó là một khuôn mặt quen thuộc. Nhưng chỉ cần ông phân tâm trong chốc lát hoặc thậm chí ngáp một cái, hắt hơi một cái, khuôn mặt này sẽ biến thành một khuôn mặt quỷ dị, hỗn độn, vô nhân tính mà ông chưa từng thấy qua.
Khi ông thức dậy vào lúc nửa đêm, ông đã nghe thấy rất nhiều, rất nhiều nhịp tim cùng đập trong lồng ngực. Trong những ngày nằm liệt giường, ông đếm rất kỹ, tổng cộng có 108 nhịp tim.
“Điều này có nghĩa là tôi là người thứ 108.”
Sau đó, ông nghe thấy 107 người khác nói chuyện với mình: “Xin chào.”
“Xin chào người mới.”
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là một thể.”
Trong những giọng nói này có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí có cả tiếng trẻ con rì rầm, nghe vô cùng ồn ào nhưng lại hài hòa đến khó hiểu.
“Mấy người là ai?” Ông khó khăn hỏi.
“Chúng tôi là anh, anh là chúng tôi,” Họ đồng thanh nói. “Trước đây chúng ta là những người khác nhau, nhưng mối thù trước khi ch.ết đã gắn kết chúng ta thành một thể không bao giờ ch.ết. Chúng ta sẽ sống mãi mãi trên thế giới này. Đi lang thang khắp nơi, dần trở nên lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Anh hãy nhớ rằng, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ được gọi chung là “tôi”. “Tôi” là một người du hành đi dạo chơi ngang qua thế giới này.”
Sau một tháng, ông ấy đã quen thuộc với danh tính mới của mình và hiểu được ông ấy là ai —
Một linh hồn lang thang đã ra đi một cách oan khuất.
“Nếu đã là một du khách đi khắp thế giới, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ một chút.” Ông ấy cười và tự nói với chính mình. “Tôi đã điều tra hàng ngàn vụ án và cũng đã mệt mỏi với việc đó rồi, tôi luôn muốn thử cảm giác gây án nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Hay là cùng tôi chơi một trò chơi nhé — trở thành kẻ sát nhân không bao giờ bị bắt.”
31. Nhật Ký (5)
Thứ Bảy, ngày 10 tháng 9 năm 2022, tức ngày 15 tháng 8 âm lịch, có cát bay. (扬沙: Yáng shā: Cát bay, một hiện tượng thời tiết có thể gây hoang mạc hóa đất đai.)
Tôi lại trở lại đây một lần nữa.
Phòng tạm giam không phải là một nơi thích hợp để ngắm trăng.
Nó nằm cạnh nơi chôn thi thể của kẻ ác.
Tôi vẫn luôn luôn theo dõi các bạn, tất cả mọi người ở đây.
Nếu như bạn ăn bánh bao nhúng máu người khác, mà còn dương dương tự đắc;
Nếu như bạn tác oai tác quái, cưỡi lên đầu lên cổ người khác, lại không biết xấu hổ mà còn tự hào;
Nếu như bạn gi.ết hại người khác, làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của mọi người nhưng không phải nhận bất kỳ hình phạt thích đáng nào;
Vậy thì, hãy cẩn thận.
Dù bạn đang trốn trong góc tối,
Dù bạn có thể ngồi lên đỉnh cao của sự giàu có,
Dù bạn có ngồi trong những chiếc ô tô có kính chống đạn hay những biệt thự có an ninh chặt chẽ,
Tôi vẫn có thể lấy mạng bạn như nghiền nát một con kiến.
Sự nghiệp của tôi sẽ vẫn tiếp tục cho đến ngày trái đất bị hủy diệt.
Tôi sẽ không dừng lại,
Bởi vì bố mày có mánh khoé thấu trời, có thể đi lại một cách tự do.
Cho dù đó là cống thoát nước của nhà chúng mày hay cửa nhà tù của trại tạm giam, tao có thể ra vào bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào mà tao muốn.
Bạn có thể chặt đứt tôi, băm vằm tôi, ném tôi cho chó ăn,
Nhưng tôi vẫn ở đây.
Tôi sẽ luôn ở nơi này.
Tôi sẽ luôn mặc sức dạo chơi trong thế giới tươi đẹp này
——Thế giới này không chỉ thuộc về các bạn.
Được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.
Có nhiều việc phải làm vào ngày mai.
Chúc ngủ ngon, nhật ký.
(Toàn văn hoàn)