Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 42: Trở về



“Đừng khóc, nào cô về tôi sẽ mua đồ ngon cho cô ăn! Ừm, ừm, ừm tạm biệt.” Hồ Tinh Tinh nói chuyện điện thoại xong, lau nước mắt trên khóe mắt, chuẩn bị rót cho mình một ly thì nhìn thấy Bạc Minh Yên ở cửa, “Ai? Chị Minh Yên.”

“Ừm.” Bạc Minh Yên đi vào phòng nghỉ, cầm cốc giấy đến bình đựng nước, tùy ý nói: “Lúc mới vào nghe em có nói chuyện điện thoại, là ai khóc? Tiểu Mạnh tổng sao?”

Hồ Tinh Tinh cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói mọi chuyện với Bạc Minh Yên: “Lục San nói bọn họ đang thương lượng chuyện lợi nhuận từ nguyên liệu, lúc dùng bữa tối bị bắt uống rất nhiều rượu, đối phương cố ý gây khó dễ, chưa kể Lục San còn thấy mắt tiểu Mạnh tổng cũng đỏ hoe, sau đó quay về khách sạn, Lục San không yên tâm ngồi xổm trước cửa phòng tiểu Mạnh tổng một lúc, hình như nghe thấy tiếng khóc. “

–”Chắc là gió lạnh thổi qua.”

Trong đầu Bạc Minh Yên vang vọng lại thanh âm giọng Mạnh Hủ Nhiên khi nói những lời này, ù ù giọng mũi, giống như cục bông gòn dày chặn lại, chứ không bị gió lạnh thổi qua.

Là bị nước mắt ướt đẫm.

Bạc Minh Yên thấy Mạnh Hủ Nhiên khóc cũng không phải một lần.

Mạnh Hủ Nhiên rất yếu đuối, sẽ khóc vì đau bụng trong kỳ kinh; sẽ khóc vì đồ ăn không hợp khẩu vị; sẽ khóc vì những nhân viên trong công ty cậy lớn tuổi mà lên mặt; cũng sẽ bởi vì chơi game không qua mà khóc…

Bất cứ điều gì cũng có thể là lý do để Mạnh Hủ Nhiên chảy nước mắt.

Mạnh Hủ Nhiên, người từng hào phóng tỏ vẻ “có người sinh ra đã nhiều nước mắt”, cũng không bao giờ ngại khóc trước mặt cô.

Thậm chí thỉnh thoảng còn dùng nước mắt làm cô động lòng.

Nhưng điều kỳ lạ chính là người luôn tự nhiên hào phóng bày ra đặc điểm đặc biệt của mình với cô, bây giờ, lại bắt đầu che giấu.

Là vì sao?

Phải chăng vì là trụ cột của Moment, nên phải đứng thẳng tắp vững vàng, phải có dũng khí gánh vác mọi việc, để mọi người cảm thấy an tâm nên không thể tỏ ra yếu đuối, cho nên học được mạnh mẽ từ những chuyện như thế này?

Bạc Minh Yên đột nhiên cảm thấy bản thân càng giống bị chuốc rượu hơn. Bia lạnh thấu tim, nhưng máu cùng đầu cô lại nóng bừng như lửa.

Mạnh Hủ Nhiên luôn bình tĩnh, quyết đoán, đâu ra đấy trong công việc, làm mọi người trong công ty cảm thấy chỉ cần có tiểu Mạnh tổng ở đó thì không có chuyện gì, mọi chuyện đều có thể từng việc một mà giải quyết được.

Đến nỗi mọi người quên mất rằng cô ấy cũng chỉ là một cô nương tuổi đôi mươi.

Bạc Minh Yên cho rằng cô ấy chỉ như vậy với mọi người ở ngoài, cô đã nhìn thấy một mặt mà Mạnh Hủ Nhiên không muốn người khác biết từ lâu, vẫn luôn nhớ rõ Mạnh Hủ Nhiên yếu đuối.

Mà bây giờ, Mạnh Hủ Nhiên lại đang cố gắng mạnh mẽ với cô.

Điều này khiến Bạc Minh Yên cảm giác như mình được xếp vào hàng “mọi người”.

Không có gì khác biệt so với người ngoài.

Nhận thức này vô cớ mà Bạc Minh Yên cảm thấy khó chịu.

Thế là Bạc Minh Yên lại đi phỏng đoán là do có nguyên nhân khác.

Nhưng là có thể vì cái gì?

Vừa nghĩ tới đây, Hồ Tinh Tinh ở một bên thở dài cảm thán: “Rất đau lòng tiểu Mạnh tổng a, Lục San nói tửu lượng của cô ấy đều là luyện ra được, vậy phải trải qua bao nhiêu lần bao lâu mới có thể luyện ra nha.”

Bạc Minh Yên đứng ngẩn ngơ.

Hồ Tinh Tinh vẫn thở dài: “Không biết người ngàn ly không say mà uống nhiều rượu như vậy có khó chịu không nhỉ, em chỉ một chai thôi đã chịu không nổi, bụng cồn cào đến mức dạ dày như sông cuộn biển gầm a, tiểu Mạnh tổng chắc là cũng cảm thấy khó chịu đi, than ôi, thực sự không thể tưởng tượng được bộ dáng tiểu Mạnh tổng khóc.”

Vừa nói, Hồ Tinh Tinh vừa đưa mắt nhìn về phía Bạc Minh Yên, trong mắt cô ấy, khí chất của Mạnh Hủ Nhiên cũng giống như mặt của Bạc Minh Yên.

Khắc băng lúc khóc, thì sẽ trông như thế nào?

“Chị Minh Yên? Chị đang nghĩ gì vậy?” Hồ Tinh Tinh quơ quơ tay trước mặt Bạc Minh Yên.

Bạc Minh Yên vừa định thần lại, liền bị cô ấy làm cho giật mình, bả vai căng lên, nhưng rất nhanh lại thả lỏng xuống: “Không nghĩ gì cả.”

Giọng cô bình thường không lộ chút cảm xúc, nhưng vành cốc giấy trên tay cô lại biến dạng.

Hồ Tinh Tinh nghi ngờ nhìn mắt cô, không tiện hỏi thêm nên cũng không nói gì nữa.

Bạc Minh Yên thực sự không nghĩ gì cả, cô chỉ nghĩ đến cái đêm cô đưa Mạnh Hủ Nhiên về nhà.

Sau đó khi nghĩ tới khả năng Mạnh Hủ Nhiên có thể không say, đầu óc cô liền trống rỗng.

Trong tiềm thức, cô không muốn sâu xa suy đoán về Mạnh Hủ Nhiên.

Trên đường trở lại văn phòng, Bạc Minh Yên nhắc nhở Hồ Tinh Tinh: “Chuyện của tiểu Mạnh Tổng đừng đem đi nói lung tung.”

“Nga nga nga, em biết mà!Em sẽ không nơi nào cũng nói lung tung!” Hồ Tinh Tinh gật đầu liên tục đảm bảo, sau đó nghĩ nghĩ, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ chị Minh Yên lại nghe được điện thoại.”

Bạc Minh Yên liếc cô ấy một cái, bình tĩnh nói: “Lần sau đừng nghe điện thoại ở công ty, kẻo vào phòng nghỉ lại không phải là tôi.”

Hồ Tinh Tinh hít một hơi, hoàn toàn không dám tưởng tượng, không biết lúc nghe điện thoại giọng mình có quá to hay không, hay có ai đi ngang qua phòng nghỉ trước Bạc Minh Yến rồi nghe thấy cô ấy nói gì không.

Vì vậy, Hồ Tinh Tinh run rẩy nơm nớp lo sợ không yên, sau khi tan làm về nhà mới nhìn thấy tin nhắn mà Lục San gửi cách đây hai mươi phút, cảnh báo: [Này, đừng để người khác biết rằng tiểu Mạnh tổng khóc.]

Hồ Tinh Tinh đột nhiên biến thành con kiến bò trên chảo nóng, bấm số điện thoại một hồi, liền lo lắng vội nói: “Lục San, tôi, tôi, tôi, hôm nay tôi gọi cho cô, thấy trong phòng nghỉ không có ai nên mới đến đó, hóa ra chị Minh Yên lại đây, đều nghe thấy hết, cũng không biết người khác có nghe thấy không, phải làm sao bây giờ?”

“Đã nghe thấy gì?”

Giọng nói phát ra từ đầu bên kia điện thoại như từng giọt nước, trong trẻo như gió mắt.

Không phải là giọng của Lục San mà là của Mạnh Hủ Nhiên.

Hồ Tinh Tinh chết lặng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy!!

Mới mười phút trước. Vòi hoa sen trong phòng Lục San không có nước nóng, đành phải đi vào phòng tìm Mạnh Hủ Nhiên. Trước khi tắm, Lộ San đặt điện thoại lên bàn trà, ngay cạnh điện thoại của Mạnh Hủ Nhiên.

Khi Hồ Tinh Tinh gọi điện, Lục San đang tắm, mà Mạnh Hủ Nhiên uống quá nhiều cảm thấy có chút khó chịu, cuộn tròn trên ghế sofa nghỉ ngơi. Cô ấy đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho Bạc Minh Yên, nhưng Bạc Minh Yên vẫn chưa trả lời lại.

Cho nên khi có cuộc gọi đến, Mạnh Hủ Nhiên cũng không thèm nhìn mà nhấc máy rồi nhận cuộc gọi luôn.

Kết quả là, trước khi Mạnh Hủ Nhiên kịp nói “Alo?”, bên kia đã bắt đầu liên hoàn pháo nói một đống.

Lúc quan trọng, người kia lại bị câm.

Men say dường như nổi lên, bỏng cháy thần kinh, một trận đau co thắt. Mạnh Hủ Nhiên ngồi dậy, xoa xoa thái dương, lạnh lùng nói: “Nói.”

“Nói nói nói, tôi nói…” Hồ Tinh Tinh sợ hãi đến mức suýt ném điện thoại đi. Đầu óc rối tung như hồ nhão, nói năng lộn xộn, “Nghe thấy tôi nói tiểu Mạnh tổng ngài bị chuốc rượu, tuy rằng tửu lượng ngày rất tốt nhưng ngài cũng phải khóc, a không phải là giống như đã khóc——”

“….”

Hồ Tinh Tinh ngơ ngác nhìn điện thoại của mình, màn hình tối đen, Mạnh Hủ Nhiên đã cúp máy.

Trước khi cúp máy, dường như nghe thấy Mạnh Hủ Nhiên chửi “Thảo”, cũng có thể là “Kháo”.

Hồ Tinh Tinh muốn khóc.

Lục San vừa ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy Mạnh Hủ Nhiên nói: “Đặt cho tôi một vé máy bay, thời gian gần nhất về thành phố Nam Tuyền.”

“Bây giờ vè sao? Nhưng chiều mai chúng ta phải đến xưởng vải Tinh Hoa.” Lục San nhắc nhở.

Đi đi về về mất bao nhiêu là thời gian!

“Vậy đặt thêm vé khác ngày mai quay lại. Tôi có thể tự mình về, cô lúc đó đến đón tôi, giúp tôi dọn vali. Thẻ phòng này cho cô, tối nay có thể ngủ ở đây.”  Mạnh Hủ Nhiên cầm điện thoại liền đi. “Mau đặt vé rồi gửi cho tôi.”

“Mạnh tổng, ban đêm không an toàn, tôi đi cùng cô-” Lục San vội vội vàng vàng muốn đi theo.

Mà đáp Lục San lại tiếng cửa đóng. Lục San nhìn chằm chằm vào cánh cửa chớp chớp mắt, sau đó quay người đi đến bàn trà tìm điện thoại di động của mình để đặt vé. Kết quả lại thấy lịch sử có một cuộc gọi.

Chờ Lục San đặt vé máy bay xong rồi gọi điện thoại cho Hồ Tinh Tinh xong, Hồ Tinh Tinh chợt nhớ ra nên nói cho Bạc Minh Yên, mà chuyện này đã là chuyện ba tiếng sau.

Bạc Minh Yên về đến nhà liền bận rộn khi, cô giống như người máy, không cảm xúc mà làm những gì Mạnh Hủ Nhiên bảo cô làm.

Cô luôn cảm thấy trong nhà ngột ngạt, mỗi khi nhìn thấy đồ vật trong nhà, cô sẽ nghĩ ngay đến Mạnh Hủ Nhiên, sau đó lại rơi vào một vòng suy nghĩ tuần hoàn, tại sao Mạnh Hủ Nhiên khóc mà không muốn nói cho cô biết, tại sao Mạnh Hủ Nhiên ngàn ly không say mà ngày hôm đó lại say rượu.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa. Bạc Minh Yên đi xuống lầu để vứt rác, thuận tiện nhập vào nhóm người đi bộ trên bờ kè.

Đại khái là bởi vì có người nào đó không chủ động nói, cô cũng không nghĩ không nhịn được mà chủ động hỏi, Bạc Minh Yên cũng không mang theo điện thoại.

Sau khi lang thang không biết bao lâu, Bạc Minh Yên đi về phía cổng phía nam của tiểu khu, lại gặp vấn đề, cổng phía nam đã bị khóa nên cô phải đi vòng sang cổng phía tây để về nhà.

Về đến nhà, Bạc Minh Yên không nhanh không chậm rót cho mình cốc nước rồi ngồi trên ghế sô pha.

Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn trà lặng lẽ sáng lên.

Bạc Minh Yên nghiêng người cầm lên, nhìn một cái. Người không chủ động nói chuyện kia đã gửi tin nhắn tới.

Khó chăm: [Này…]

Khó chăm: [Lão Bạc?]

Khó chăm: [ Bạc Minh Yên!]

Khó chăm: [Bạc Mãn Mãn!!]

Bạc Minh Yên: […đây]

Khó: [cô đừng không đế ý tôi mà [khóc to] [khóc to] [khóc to]]

Hai tin nhắn cuối cùng là cùng lúc xuất hiện trên màn hình, Bạc Minh Yên hơi sửng sốt, khi nào mà cô không để ý để cô ấy chứ? Bạc Minh Yên đưa tay chạm vào màn hình rồi vuốt lên.

Sau khi quyết định về, Mạnh Hủ Nhiên đã gửi tin nhắn, một chuỗi dài.

Khó chăm: [Thật nhàm chán, dạ dày tôi không thoải mái lắm, chắc là vì đồ ăn quá khó ăn rồi!]

Khó chăm: [Bạc Mãn Mãn, tôi muốn uống canh sườn ngô [tủi thân]]

Khó khăn: [Cô tan làm chưa?]

Khó chăm: [Sếp cũng không có ở đây nên không cần phải chăm chỉ vậy đâu!]

Khó chăm: [Sao không tranh thủ lúc sếp vắng mặt rồi tan làm đúng giờ? Đợi đến lúc tôi trở về, hừ~]

Khó chăm: [Cô đang làm gì vậy?]

Sau đó là một khoảng trống hơn ba giờ.

Bạc Minh Yên giải thích tin nhắn cuối cùng, cách ba giờ trước: [Đi bộ trên bờ kè.]

Khó chăm: [? ? ?]

Bạc Minh Yên: [Không phải cô hỏi tôi đang làm gì sao?]

Khó chăm: [Ngao]

Khó chăm: [Tôi tưởng… cô không để ý đến tôi.]

Bạc Minh Yên nhướng mày, chậm rãi gõ chữ: [Vì sao cô lại cho rằng như vậy?]

Đối diện im lặng, một lúc sau, Mạnh Hủ Nhiên như gần như xa đáp: [Buổi tối mà lại đi dạo à?!]

Bạc Minh Yên: [Không được sao?]

Khó chăm: [Được…]

Khó chăm: [Vậy cô đi ra từ cổng nào ra?]

Tiểu khu rất rộng, có bốn cổng, một đầu một đuôi bờ kè, vừa vặn tương ứng với cổng phía Tây cùng cổng phía Nam. Nếu đi ra từ cổng Tây, thì thường quay lại bằng cổng Nam, mà khi đi ra từ cổng Nam, thì đều từ cổng Tây trở về.

Bạc Minh Yên nắm chặt điện thoại, trong lòng có nháy mặt buồn bực, nhưng cô thành thật trả lời: [Cổng Tây]

Màn hình điện thoại tối lại, Bạc Minh Yên lại nhăn mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đồng thời cũng đột nhiên nhảy ra ý tưởng có chút thái quá.

Tiểu Mãn đột nhiên nhảy lên ghế sô pha, “meo” một tiếng với cô.

Điện thoại di động của Bạc Minh Yên lại sáng lên, cô cụp mắt nhìn sang, là tin nhắn của Hồ Tinh Tinh.

Một đoạn dài, dày đặc chữ, ánh mắt Bạc Minh Yên rơi vào câu cuối cùng: [Lục San nói suốt đêm nay tiểu Mạnh tổng ngồi máy bay trở về.]

Cùng lúc đó, WeChat có thêm hai tin nhắn nữa gửi đến.

Khó chăm: [Khi nào thì cô đi dạo xong?]

Khó chăm: […cửa phía nam đã hỏng khóa rồi, tôi không vào được, [mệt nằm liệt]]

Bạc Minh Yên cứng người, chờ khi cô phản ứng lại thì đã chộp lấy điện thoại, đi thang máy xuống tầng một, chạy vội trong màn đêm.

Tiếng gió thổi bên tai, cực kỳ giống như nhịp đập của trái tim cô lúc này đây. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.