Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 34: Vi quang



Hôm qua, cô thấy Mạnh Hủ Nhiên còn tội nghiệp muốn lại đi trượt băng, Bạc Minh Yên căn bản muốn hoãn việc đến nghĩa trang Long Cốt Sơn để tảo mộ Bạc Vĩ Trạch cho đến ngày mai, nhưng giấc mơ kiều diễm ái muội đó lại làm cho cảm thấy tốt hơn hết là nên giữ nguyên kế hoạch.

Thứ nhất, cô có thể tránh được thẹn thùng sau mộng xuân lại đối mặt với người ta, thứ hai, cô có thể ra ngoài giãn để sắp xếp lại cảm xúc cùng suy nghĩ của mình, sau đó mới về nhà, chắc mọi thứ sẽ bình thường trở lại.

Bạc Minh Yên đã kiểm tra lộ trình. Từ Bích Thủy Vân Thiên đến nghĩa trang Long Cốt Sơn, cần bắt xe buýt sau đó chuyển sang tàu điện ngầm hai lần rồi cuối cùng chuyển sang xe buýt. Theo ước tính, phải mất hai giờ.

Hai giờ sau, sau khi Bạc Minh Yên xuống xe buýt, theo lộ trình được chỉ dẫn lại phải đi bộ thêm 24 km nữa.

Thành phố Nam Tuyền thường bị phàn nàn về việc xây đường 366/365 ngày nhưng ở Long Cốt Sơn này chỉ có một nửa con đường rộng có thể đi, lại còn chỉ đi được một nửa vì có đầy ổ gà, lại bởi vì trời mưa nên nơi nơi đều là vũng nước.

Mới đi được nửa đường, giày của Bạc Minh Yên đã bẩn. Cô thoáng nhìn xuống, thấy dấu vết Mạnh Hủ Nhiên để lại trên giày của cô lại càng bị làm cho nổi bật tinh tế.

Đã đến nghĩa trang.

Bạc Minh Yên đăng ký tại bộ phận dịch vụ, mua một chồng nguyên bảo rồi nhận diêm, sau đó đến người bán hàng rong để mua hoa, khi trả tiền lại bị xúi mua thêm đồ cúng.

Xách theo đồ đạc, cô đi dọc theo những bậc thang dài như là muốn kéo đến tận chân trời, đi qua từng tấm bia mộ, dựa trên dãy số mà bàn phục vụ đưa ra, Bạc Minh Yên đã tìm thấy ngôi mộ của Bạc Vĩ Trạch.

Kể từ lần cuối cô đến nghĩa trang để thăm Bạc Vĩ Trạch, đã là sáu năm trôi qua. Lần đó, trước khi đi, cô đã làm thẻ thường niên, nhân viên ở nghĩa trang rất có trách nhiệm nên dưới bia mộ vẫn còn đặt bó hoa của ngày hôm qua.

Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm tấm ảnh nhỏ màu xám trên bia mộ hồi lâu, sau đó thật nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: “Ba…”

“Lâu như vậy mới đến thăm ba.”

“Con xin lỗi…”

Trong ảnh là người đàn ông hiền lành nở nụ cười nhẹ, ông như bị dừng ở khoảnh khắc đó, sẽ không có bất kỳ một cảm xúc gì khác nữa.

Càng sẽ không cho cô bất kỳ phải hồi nào.

Bạc Minh Yên cúi người, gạt những bông hoa héo sang một bên, đặt hoa cùng đồ cúng trong tay xuống, giơ tay lên dùng đầu ngón tay vuốt ve bức ảnh.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ ngày mà Bạc Vĩ Trạch qua đời, cô đang nghe giảng trong lớp thì đột nhiên bị giáo viên gọi ra ngoài, sau khi nhận điện thoại của giáo viên, cô lại nghe thấy Lâm Tuệ Tâm nói: “Đến bệnh viện Nhân Dân I, gặp ba mặt ba con lần cuối.”

Lòng cô vội vã đến mức vội vàng chạy điên cuồng trên con đường cái bên ngoài trường học.

Thành phố này thích trồng cây ngô đồng. Vào ngày đó, thành phố tràn gió, hoa lá theo gió phân phân loại loại mà rời cành.

Chung quy cô cũng không thể gặp mặt Bạc Vĩ Trạch lần cuối, Bạc Vĩ Trạch cũng không trụ được cho đến lúc cô đến bệnh viện.

Bạc Minh Yên vẫn nhớ tâm trạng của cô khi nhìn thấy Bạc Vĩ Trạch.

Cũng giống như bầu trời u ám ngày hôm đó, những đám mây đen dày đặc tụ lại, như là sắp sụp đổ.

Vị “Trời” cho phép cô tùy hứng, cho cô đủ kiên nhẫn cùng dịu dàng, bao dung cô đến vô hạn quả thực đã sụp đổ.

Một thời gian dài sau khi Lâm Tuệ Tâm tái hôn, bà ngày càng thờ ơ càng ngày càng không còn muốn quan tâm đến cô, khi bị Lâm Tuệ Tâm đưa ra nước ngoài, cô như thể vứt bỏ, cô rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, thậm chí không thể nghe những gì những người xung quanh đang nói gì, cô trong tình huống không hiểu gì bị buộc phải trưởng thành, phải ứng phó những việc mà Bạc Vĩ Trạch đều luyến tiếc để cô phải làm. Mỗi khi cô cuộn tròn thời gian trải qua vô số đêm dài cô đơn… Bạc Minh Yên hy vọng khi mở mắt ra, cô có thể phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cô cho rằng chỉ cần khi tỉnh lại, bánh xe thời gian sẽ được quay ngược lại.

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, mỗi một lần cô lại càng nhận ra rõ ràng hơn, rằng cuộc sống của cô còn không bằng cả ác mộng đang diễn ra.

Gió từ trên ngọn cây phía xa thổi qua, mang theo cái mát lạnh của mùa thu.

Hôm nay Bạc Minh Yên mặc chiếc áo len có một lớp lót bên dưới không dày, gió thu lùa vào qua lỗ chỉ, như muốn xuyên vào tận xương tủy của cô.

Cô rùng mình một cái, ôm cánh tay đứng một lúc, rồi đi đến nơi chuyên đốt vàng mã của nghĩa trang.

Ngày lễ tết thì người đến viếng mộ rất đông, hiện tại hai thùng sắt hình trụ lớn luôn có người vây quanh dù ít dù nhiều. Bạc Minh Yên nhìn một vòng, sau đó thoáng thấy một gia đình ở phía Tây đang rời đi, nên cô bước tới rồi ngồi xuống lấy chỗ.

Nguyên bảo có địa chỉ, tên cùng tiền giấy được bỏ vào thùng sắt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn, Bạc Minh Yên chậm rãi thở ra một hơi, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua một thùng sắt khác, Bạc Minh Yên lại bị người nào đó gọi lại.

“Mãn…Minh Yên?”

Âm sắc tựa như cốc nước sôi, qua năm tháng lắng đọng lại không lạnh cũng không nóng. Tim Bạc Minh Yên vô cớ mà đập thình thịch, cô theo âm thanh kia nhìn sang.

Cách đó hai ba mét, một người phụ nữ trung quen thuộc đập vào trong mắt. Người phụ nữ mặc chiếc váy lanh dài, bên ngoài là chiếc áo khoác nhung mỏng, trang điểm nhẹ, tóc xoăn dài đến vai.

Bà chăm sóc khá tốt, chỉ nhìn vào dáng người thì khó đoán được tuổi tác của bà Những dấu vết năm tháng để lại trên khuôn mặt cũng nhạt hơn những người phụ nữ cùng tuổi khác rất nhiều, vẫn giống như trước, đoan trang ưu nhã, vẫn còn sức hút.

“Mẹ” một tiếng kêu vô cùng đơn giản, nhưng nghẹn lại trong cổ họng, hai lần nghẹn lại cũng không thể nói ra được.

Lâm Tuệ Tâm tới chặn đường cô đi, bà hơi bước sang một bên rồi đi về phía Bạc Minh Yên, bà tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Thần Trừng nói con đang ở Thân thi. Con trở về Nam Tuyền khi nào?”

Khi cô nói những lời này, Lâm Tuệ Tâm vẫn luôn quan sát Bạc Minh Yên, không đếm được đã bao nhiêu năm không gặp. Nếu không có khuôn mặt lai giống hệt người nọ, Lâm Tuệ Tâm suýt đã không nhận ra Bạc Minh Yên.

Lại là Hạ Thần Trừng, Bạc Minh Yên thoáng nhíu mày một chút, rất nhanh đã thả ra, mặt không biểu cảm đáp: “Lúc đi Thân thị là đi công tác.”

Hôm trước gọi điện thoại cũng không mấy vui vẻ, Lâm Tuệ Tâm nhất thời cũng không biết phải nói gì cả. Đối với cuộc sống của Bạc Minh Nghiên, bà cơ hồ không biết gì cả.

Quan tâm muộn màng còn nhẹ hơn cỏ.

Lại một khoảng lặng xuất hiện.

Hai mẹ con tiếp xúc trông còn xa cách hơn cả giữa những người xa lạ, khi tiếp xúc với người lạ, Bạc Minh Yên cái gì nói vô được cô đều sẽ nói, cô nhìn túi giấy trong tay Lâm Tuệ Tâm, mím môi nhắc nhở: “Tiền giấy, không đốt sao.”

“Có, có đốt.”

Lâm Tuệ Tâm vội vàng bước hai bước về phía thùng sắt, khi bà nhìn lại thì nhìn thấy Bạc Minh Yên rời đi, nên bà nhanh chóng quay lại chạy theo để đuổi kịp Bạc Minh Yên.

Bà đang đi giày cao gót, đường ở đây lại không bằng phẳng, Lâm Tuệ Tâm chạy đến bong chân, theo phản xạ nắm lấy cánh tay của Bạc Minh Yên.

Gần như là khi vừa chạm vào cô, Bạc Minh Yên như phản xạ có điều kiện lập tức hất tay bà ra.

Lâm Tuệ Tâm “rít” lên một tiếng.

Bạc Minh Yên quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tuệ Tâm đang nhăn mày gắt gao, cánh tay hơi hơi đưa lên, cuối cùng vẫn đi qua đưa tay đỡ Lâm Tuệ Tâm lên.

Mặt Lâm Tuệ Tâm giãn ra nói: “Nếu con không bận, có thể cùng mẹ ăn trưa không, chúng ta đã thật lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm.”

Bạc Minh Yên: “…”

Đôi khi, mềm lòng cũng là một loại bệnh.

Nửa giờ sau, Bạc Minh Yên trong lúc suy nghĩ đã đi theo Lâm Huệ Tâm đến một nhà hàng Tây.

Bạc Minh Yên chỉ ăn một nửa miếng bít tết đã buông dao nĩa xuống.

Lâm Tuệ Tâm thấy cô đặt dao nĩa chuẩn bị kết thúc bữa ăn, liền quan tâm hỏi: “Bít tết ăn không hợp khẩu vị sao? Vậy thì, con xem xem có muốn ăn gì nữa không? Mấy món của nhà hàng rất chính gốc phương Tây.”

Bạn ăn cùng ai, người đó cũng sẽ quyết định khẩu vị của bạn. Bạc Minh Yên chỉ muốn ăn cho xong rồi nhanh chóng rời đi. Cô nhấp một ngụm nước rồi nói: “Không, tôi chán đồ ăn Tây rồi.”

Động tác của Lâm Tuệ Tâm có chút lúng túng, bà uống hai cốc nước rồi ngượng ngùng mà mỉm cười: “Đúng vậy, là mẹ sơ suất. Con không biết nấu ăn, ở Anh chắc con đã thường ăn những món này.”

Bạc Minh Yên giật giật khóe miệng, cũng không nói gì.

Kỳ thật, lần đầu tiên cô thử nấu ăn, cô cũng có gửi cho Lâm Tuệ Tâm xem, nhưng thấy Lâm Tuệ Tâm như này, chắc chắn là đã quên mất.

“Có thời gian thì về nhà chơi đi, mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn.” Lâm Tuệ Tâm tâm tình rất tốt, ánh mắt nhìn Bạc Minh Nghiên cũng trở nên ôn nhu hơn.

Nhà của ai, mẹ của ai… Bạc Minh Yên cụp mắt xuống, im lặng như cũ.

Lâm Tuệ Tâm nói thêm: “Lúc đó, mẹ lo lắng con ăn không đủ no cũng không quen với đồ ăn phương Tây. Lại nghe nói đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài rất đắt, nên luôn lo sẽ chuyển cho con không đủ tiền.”

“Mỗi lần ngài đều gửi rất nhiều, rất đủ dùng, tôi đều nhớ kỹ.” Bạc Minh Yên nhợt nhạt cười, ý cười lại không động khóe mắt.

Cô đổi xưng hô từ “Ngươi” thành “Ngài”.

Lâm Tuệ Tâm cũng không nhận ra điều đó, cũng mỉm cười theo, nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt bà lại cứng đờ.

“Mỗi một việc, đều nhớ kỹ.” Bạc Minh Yên rót thêm cốc nước.

Nước trong cốc lắc lư nhẹ nhàng, hạt chanh trong đó đơn độc mà chìm xuống đáy cốc.

“Về mặt vật chất đúng là chưa bao giờ đối xử tệ với tôi,” Bạc Minh Yên dừng lại hồi lâu, ngữ điệu vững vàng nói: “Nhưng mà, vật chất không bao giờ có thể thay thế được tinh thần.”

Lâm Tuệ Tâm mấp máy môi, nói không nên lời, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra.

Nhiều năm qua, Bạc Minh Yên đứt quãng mà chuyển tiền cho bà, có lúc ba bốn nghìn, có lúc năm mươi sáu mươi nghìn. Lâm Tuệ Tâm còn tưởng rằng Bạc Minh Yên đây là đang cảm ơn bà vì những năm đã qua, giống như nhiều đứa trẻ khác sau khi đi làm kiếm tiền thì chuyển tiền cho bố mẹ.

Mãi cho đến giây phút này, bà mới mơ hồ có cảm giác không đúng, Bạc Minh Yên không phải đang trả ơn, mà là trả lại.

“Thật ra ta…” Nhìn vẻ mặt của Bạc Minh Yên, Lâm Huệ Tâm cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Bạc Minh Yên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cô nhớ đến túi tiền giấy mà Lâm Huệ Tâm đã đốt trước khi rời đi, thì liên tưởng đến bó hoa trước mộ Bạc Vĩ Trạch. Cô cố ý hỏi. : “Ngài hôm nay là đến tảo mộ sao?”

“À, phải.” Lâm Tuệ Tâm xoa xoa đôi mắt, giải thích: “Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ chú Hạ, chú ấy đang đi công tác nên mẹ đến thay mặt chú ấy để tế bái.”

Lâm Tuệ Tâm nói xong, đột nhiên cảm thấy không ổn, quả nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạc Minh Yên sắc mặt tối sầm.

“Vậy là không phải đến thăm ba sao?” Ánh mắt Bạc Minh Yên dao động, “Bao nhiêu năm nay, ngài có đến thăm ông ấy không?”

Lâm Tuệ Tâm mím môi, theo bản năng mà vén tóc lên, sờ sờ vành tai nói: “Ta——”

“Không cần gạt tôi, tôi có thể kiểm tra hồ sơ thăm viếng ở nghĩa trang.” Bạc Minh Yên lớn tiếng nhắc nhở.

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, trước mặt hai người là một gia đình ba người hòa thuận đang nói chuyện vui vẻ, tiếng cười yếu vui vẻ thoáng truyền tới, càng làm khoảng lặng của hai người càng thêm nổi bật lại vi diệu xấu hổ.

Không có gì cần phải nói.

Trong lòng cô đã rõ đáp án.

Kỳ thật, lẽ ra cô phải lường trước được điều này, dù sao trong ấn tượng của cô, Lâm Tuệ Tâm không hề có một chút tình yêu nào với Bạc Vĩ Trạch, trước đến nay, Bạc Vĩ Trạch mới là người luôn bảo vệ Lâm Tuệ Tâm. Nhưng vào giây phút nhìn thấy Lâm Tuệ Tâm muốn nói lại thôi, không thể giải thích, trong đôi mắt xanh lam như khói của Bạc Minh Yên không khống chế được mà tràn đầy thất vọng.

“Mãn Mãn, con nghe ta nói…” Lâm Tuệ Tâm dừng lại một chút, đang sắp xếp câu nói.

Bạc Minh Yên tháo kính xuống, cô không muốn nghe, cô nhấc điện thoại trên bàn lên, sau đó đứng dậy, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Lâm Tuệ Tâm vội vàng kéo lấy tay cô: “Từ từ.”

Bạc Minh Yên căng cứng cơ thể, toàn thân tràn ngập khán cự, cau mày giãy dụa: “Buông ra.”

Trong lúc hai bên đang giằng co, điện thoại di động trong tay Bạc Minh Yên vang lên, màn hình sáng lên, lập lòe hiện lên hai chữ tên Mạnh Hủ Nhiên.

Trong nháy mắt, đôi mắt Bạc Minh Yên cũng được thắp sáng lên.

Lâm Tuệ Tâm buông lỏng tay ra, Bạc Minh Yên cầm điện thoại đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

“Ha ~ Này ~ Tôi không muốn hỏi cô đang đi đâu hay đang làm gì, tôi chỉ muốn hỏi,” giọng nói lè nhè của Mạnh Hủ Nhiên vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, “Khi nào cô về nhà nha? Tôi không có ý muốn giục cô về, nhưng là, cô nghĩ xem, bữa trưa cùng bữa tối tôi sẽ tự lo hay cô về rồi cho tôi ăn? Tôi cũng không phải một hai bắt cô phải về, nhưng tôi sợ nếu tôi tự giải quyết rồi, cô lại mang đồ ăn về, vậy thì lại phụ lòng cô vất vả một phen đúng không.”

Cũng là chữ “Nhà”, lúc này lọt vào tai Bạc Minh Yên, lại khơi lên những gợn sóng không giống nhau.

Cô vốn muốn ở ngoài cho đến khi trời tối.

Nhưng lúc này, nghe Mạnh Hủ Nhiên lúng túng trong ngoài khác nhau lải nhải, trong tức khắc, đột nhiên rất muốn quay về ngôi nhà kia.

Nơi đó có đủ loại hoa cỏ xinh đẹp, có cá nhỏ vô tư bơi loạn, còn có một con mèo đen cực kỳ dính người.

Ngoài ra còn có một quỷ ngạo kiều.

Nhưng, vào lúc ba giờ chiều, khi Bạc Minh Yên mang theo chiếc bánh ngọt đặc sản của cửa hàng tráng miệng nổi tiếng ở phía bắc thành phố trở về, lại chỉ có Tiểu Mãn là kêu meo meo với cô. Phòng khách không có một bóng người, còn nhà bếp thì sạch sẽ, không có dấu hiệu đã bị sử dụng, Bạc Minh Yên đặt chiếc bánh xuống, do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Hủ Nhiên.

Nó reo khoảng chục lần rồi cuộc gọi mới được kết nối.

“A, rít–”

Những tiếng kêu đau đớn tưởng như gần như xa lại, phát ra từ trong điện thoại, cũng giống như từ một góc nào đó.

Bạc Minh Yên cau mày một chút: “Tôi đã về đến nhà, cũng mua bánh ngọt cô muốn, cô đang ở đâu?”

Một lúc sau, phía đối diện vang lên âm thanh mang theo tiếng nức nở của Mạnh Hủ Nhiên: “Tôi đang ở trong phòng, cô mau tới giúp tôi một chút, tôi không đứng dậy được.”

……

Tác giả có lời muốn nói: Preview chương tiếp theo – Mạnh Kiều Kiều ngã trong phòng tắm.

…….🧂: Tết độc lập vui vẻ nhá mn~~ off lễ nhoa

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.