Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 13: Khó chăm



Có lẽ trong phòng quá yên tĩnh, hoặc có lẽ là bởi vì hai người ở quá gần nhau như vậy, Mạnh Hủ Nhiên dùng thanh âm thật thấp, nên hai chữ “Tiểu Mãn” tựa hồ tuôn ra từ đầu lưỡi.

Mang theo chút dày đặc của giọng mũi, được bao bọc trong sự lưu luyến ấm áp.

Trái tim Bạc Minh Yên đập thình thịch, lưng cô cứng đờ.

Cô không ngờ tên mình lại được đặt tên theo một con mèo.

Trong nháy mắt kia, cô nghĩ tới Bạc Vĩ Trạch, trước tên “Mãn Mãn”, Bạc Vĩ Trạch đều kêu cô là “Tiểu Mãn”, vào lần sinh nhật thứ mười của cô, Bạc Minh Yên nói rằng cô đã trưởng thành nên Bạc Vĩ Trạch mới bắt đầu sửa lại gọi cô là “Mãn Mãn”.

“Meow ~”

Nghe gọi tên, mèo đen nhảy lên bàn đầu giường, ngẩng đầu nheo mắt dụi dụi vào người Mạnh Hủ Nhiên toàn bộ cơ thể của con mèo lật trên người.

Mạnh Hủ Nhiên ném thuốc vào khóe miệng, vừa uống hai ngụm nước vừa gãi cằm cho mèo.

“Người bán nói nó sinh vào ngày 21 tháng 5, vừa vặn là Tiểu Mãn.” Mạnh Hủ Nhiên uống hết chỗ nước còn lại, giọng điệu rất kiêu ngạo nói: “Tên cũng không tệ, tôi chưa từng thấy ai có tên giống nó.”

Con mèo đang duỗi chân Mạnh Hủ Nhiên muốn vươn tới cánh tay bắt nó, kết quả vừa giơ tay lên, con mèo đã bay lên không trung, rơi khỏi bàn cạnh giường ngủ, dừng ở bên chân Bạc Minh Yên, đuôi của nó nhẹ nhàng quét qua bắp chân của Bạc Minh Yên.

Lông chút mềm, còn có hơi ngứa.

Vai và đường cổ của Bạc Minh Yên đã hoàn toàn thả lỏng,, không mặn không nhạt mà “Ừm” một tiếng, “Cô nghỉ ngơi đi.”

Cô dừng lại một chút, đưa tay ra nói: “Đưa cốc cho tôi.”

“Chờ một chút.” Mạnh Hủ Nhiên tránh ra tay của cô, cầm cái ly không nói thêm gì.

Trong dư quang, bàn tay Bạc Minh Yên ở bên cạnh cô ấy cuộn tròn lại, nhưng cô không thúc giục cô ấy mà kiên nhẫn chờ đợi cô ấy tiếp tục.

Mạnh Hủ Nhiên xoa xoa chiếc cốc, liếc nhìn hộp thuốc trên tủ, hỏi: “Sao cô lại mua thuốc cho tôi?”

Bạc Minh Yên: “Trả lại trà gừng lần trước cô làm cho tôi.”

Mạnh Hủ Nhiên sắc mặt tối sầm, hỏi: “Không phải nói cô sẽ nấu ăn cho tôi sao?”

Bạc Minh Yên trả lời trôi chảy: “Đó là tiền nồi bát.”

Dễ dàng nhìn thấy sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên trầm xuống.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ồ,” và lẩm bẩm: “Thuốc rồi trà gừng, cơm còn nồi bát đồ, đến thầy cao trung tôi cũng không tính rõ được như chị.”

Bạc Minh Yên chỉ có thể nhìn thấy đôi môi lạnh lùng của cô ấy đóng mở, cũng không nghe rõ cô ấy đang nói gì.

Cô ấy không nói với giọng điệu bình thường, nên có lẽ cô ấy không muốn cô nghe thấy.

“Còn có chuyện gì không? Không có việc gì, tôi đi ra ngoài.” Bạc Minh Yên duỗi tay, ngoắc tay với chiếc cốc trong tay cô ấy, “Cái cốc, đưa tôi.”

“Đưa cô, đưa cô, đưa cô hết.” Mạnh Hủ Nhiên nhét cái cốc vào tay Bạc Minh Yên trong tay, lại đến lấy thuốc trên bàn, “Cảm ơn thuốc của cô, tôi cũng sẽ pha lại trà gừng cho cô……”

Cô ấy lại đổi chủ đề: “Mặc dù vậy, tôi đã đưa cô kẹo gừng rồi, mấy cái này coi như đổi với kẹo gừng đi.”

Nói xong, cô ấy lập tức thu tay cầm thuốc lại, ôm thuốc trong tay rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía phía Bạc Minh Yên kéo chăn đắp kín đầu.

Thao tác hung hãn như hổ, như sợ có người giật lấy thuốc.

Bạc Minh Yên sửng sốt một lát, sau đó lẩm bẩm: “…kẹo khá đắt.”

“Đương nhiên, toàn bộ tâm huyết của tôi.” Mạnh Hủ Nhiên trầm giọng trả lời dưới chăn.

Giọng cô có chút không vui, giống như đang hờn dỗi.

Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào chiếc chăn phồng lên.

Mặc dù Mạnh Hủ Nhiên bị bệnh nhưng vào mùa hè, không bật máy điều hòa nhưng che kín đến mức vậy vẫn ngột ngạt.

Bạc Minh Yên mở miệng muốn nói không khó chịu sao, nhưng lại cảm thấy có chút xen vào việc người khác, hơn nữa người này còn đang không vui lắm

Đơn giản là không tìm xúi quẩy.

Vừa đóng cửa đi ra ngoài, Bạc Minh Yên nghe thấy một tiếng “Bíp” trong phòng, là tiếng mở điều hòa, tiểu công chúa ở trong phòng “Ai da” vừa nói: “Ngộp chết, Tiểu Mãn, đừng đè tôi.”

Khóe miệng Bạc Minh Yên nhếch lên cứng đờ, đầu ngón tay xoa xoa mép cốc.

Đến sáng hôm sau, Bạc Minh Yên vẫn không thấy Mạnh Hủ Nhiên phòng ra khỏi phòng.

Xét thấy Mạnh Hủ Nhiên bị cảm, Bạc Minh Yên nấu đồ ăn thanh đạm. Để tiết kiệm thời gian, Bạc Minh Yên cũng không nấu riêng, mà chia làm hai phần, cô một phần, Mạnh Hủ Nhiên một phần.

Bạc Minh Yên tìm thấy một tờ giấy note 【 cơm để tủ lạnh 】 dán ở trên cửa tủ lạnh, dùng để nhắc nhở Mạnh Hủ Nhiên. Sau đó đi khỏi nhà.

Sau khi hoàn thiện kiểu dáng và chất liệu trang phục cho dự án trang phục phim, họ bắt đầu chú ý đến từng chi tiết, từ chất liệu vải cho đến chỉ dùng để trang trí và thêu thùa.

Trong đó có một vài sai biệt về màu sắc giữa một trong các loại vải và vải mẫu, đối tác cho biết không thể chụp ảnh màu gốc. Tình cờ ở thành phố Nam Tuyền lại là nơi buôn vải lớn, Bạc Minh Yên nghĩ nghĩ, chào mọi người rồi dẫn mang Hồ Tinh Tinh đi tìm người buôn vải đó.

Về đến công ty đã gần 12h30.

Đã qua thời kỳ gian điểm, phòng nghỉ lúc này không có ai, chỉ có hương đồ ăn lưu tại trong không khí.

Từ tủ lạnh lấy hộp cơm ra, Bạc Minh Yên đang định đóng cửa tủ lạnh lại thì phía sau truyền đến một giọng nói.

“Chờ một chút, đừng đóng.” Nghe giọng thì là trợ lý Lục San của Mạnh Hủ Nhiên.

Bàn tay trắng nõn thon dài từ phía sau vòng ra, ấn lên cửa tủ lạnh, Bạc Minh Yên theo phản xạ quay lại nhìn.

Tủ lạnh trong phòng nghỉ được đặt dựa vào tường, lúc này lúc này Bạc Minh Yên tựa như bị mắc kẹt trong vòng tay của người phía sau, khi quay người lại, cô đã cực gần với người phía sau.

Gần đến nỗi Bạc Minh Yên hơi rũ mắt đã rõ ràng thấy yết hầu đối phương chuyển động.

Dường như ngay cả nhịp đập của trái tim cũng có thể được nghe thấy rõ ràng.

Hương thơm của gỗ đàn hương đọng lại trên chóp mũi.

Không phải Lục San, là Mạnh Hủ Nhiên.

Tiếng máy điều hòa kêu xèo xèo sau lưng cô, nhưng Bạc Minh Yên lại cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.

Lục San đang định ấn tủ lạnh xuống thì bị Hồ Tinh Tinh đụng phải mình, Lục San giẫm phải chân Hồ Tinh Tinh, hai người lúc này mới thực sự xin lỗi nhau.

“Tôi đi đây,” Ava bưng một ấm nước lớn vội vàng đi vào phòng nghỉ, dưới chân phanh gấp, “Lục San, 63, hai ngươi ở chỗ này bái đường chi vậy?”

Hồ Tinh Tinh cùng Lục San lúc này mới dừng lại.

Ava Ava theo tầm nhìn của hai người, dường như tìm thấy một thế giới mới: “À, hộp cơm trưa của Mạnh tổng giám giống hệt hộp cơm của cô Bạc.”

Hồ Tinh Tinh cùng Lục San một trái một phải, xoay đầu một cái quay sang dũng sĩ Ava và giơ ngón tay cái lên đồng tình. Ava lúc này mới nhận ra mình đã chọc phải cấp trên, tay làm động tác kéo khóa trên miệng.

Lúc này, Bạc Minh Yên đã lẻn ra khỏi cánh tay của Mạnh Hủ Nhiên đi đến trước lò vi sóng.

Vì để đủ không gian xếp hàng hâm cơm, lò vi cũng cách tủ lạnh khá xa.

Một người nhét hộp cơm vào lò vi sóng, người còn lại lấy hộp cơm ra khỏi tủ lạnh, không có điểm giao.

Không khí trong phòng nghỉ khiến người ta có cảm giác như đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

“Lục San.” Mạnh Hủ Nhiên bỗng nhiên mở miệng phá vỡ im lặng, “Giúp tôi hâm đồ ăn với cơm.”

Lục San: “Vâng, Mạnh tổng giám.”

Chờ Mạnh Hủ Nhiên rời khỏi nghỉ, Ava như suy tư gì mà vuốt cằm nói: “Minh Yên, tiểu Mạnh luôn không thích cô hả? Sao vừa nói hộp cơm giống nhau thôi thì bỏ đi liền vậy.”

Cũng không trách Ava sẽ tưởng như vậy, vì lần trước khua môi múa mép bị Mạnh Hủ Nhiên bắt được, từ ngày đó bắt đầu Ava luôn lo lắng Mạnh Hủ Nhiên sẽ khó chịu với Bạc Minh Yên.

“…… Có thể là vậy đi.” Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu cam phát ra từ lò vi sóng, cảm thấy sức nóng trong lòng vẫn còn đọng lại, cô quay lại lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần rồi đổ nước lạnh vào đó.

Bên kia lò vi sóng, Hồ Tinh Tinh hâm nóng bữa ăn xong, đến lượt Lục San.

Thấy Lục San mở hộp cơm của Mạnh Hủ Nhiên, Ava thò lại gần nói, “Tiểu Mạnh tổng vậy mà lại mang cơm theo, để tôi xem có món gì.”

“Ơ……” Lục San kinh ngạc, “Sao lại có nấm hương xào rau xanh.”

“Như thế thì sao á?” Hồ Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn, khó hiểu nói, “Nhìn cũng ngon mà?”

“Tiểu Mạnh tổng không thích vị nấm hương.” Lục San đưa hộp cơm vào lò vi sóng, nói.

“Ha?” Ava dùng trí tưởng tượng mạnh dạn đoán: “Đây là mẹ Mạnh phu nhân nấu cơm, ép con gái mang đồ ăn.”

Hồ Tinh Tinh gật đầu đồng tình: “Rất có thể, mẹ tôi thường xuyên nấu những món tôi không thích.”

“Trách không được tiểu Mạnh tổng lại thúc giục chúng ta dọn dẹp cửa hàng ở tầng dưới và biến nó thành căng tin.” Lục San nói, “Tôi còn tưởng do không chịu được đồ ăn bên ngoài nữa, thì ra là do mẹ cô ấy muốn biểu diễn.”

Hồ Tinh Tinh: “A, sẽ có căng tin!”

“A, tiền ăn sắp hết rồi!” Tiền ăn của công ty rất hào phóng, Ava ôm ngực, mang theo một tia hy vọng hỏi: “Cô có chắc chắn có căng tin không?”

“Chắc.” Lục San nhớ lại, “Ngày đó mua đồ bên ngoài không ổn, cô ấy ăn một cái sắc mặt đã thay đổi, lập tức liền gọi điện thoại nói chuyện này. Ai? Đúng rồi, cơm hộp ngày đó, tôi thấy Tiểu Bạc cũng ăn, cô Tiểu Bạc cũng gọi món đó.”

Lò vi sóng “Đinh” một tiếng.

Lục San nhớ tới hỏi: “Không ngon thật hả? Tôi thấy cô pha Yến mạch.”

Mở lò vi sóng ra, Bạc Minh Yên với tay lấy hộp cơm trưa, lại hơi co người vì nóng, sau đó nhéo nhéo dái tai, lơ đãng nói: “Hình như là vậy.”

“”Tôi nhớ rồi.” Hồ Tinh Tinh trả lời: “Chị Minh Yên nói cơm thiu, đồ ăn không chín.”

Lục San bừng tỉnh nói: “Trách không được.”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay hạ xuống, Bạc Minh Yên đóng hộp cơm lại, chào ba người đang trò chuyện rồi quay về trước.

Sau bữa ăn, Bạc Minh Yên mới thấy Ava cùng Hồ Tinh Tinh quay lại, Hồ Tinh Tinh ngồi trên ghế tựa liền bắt đầu cùng Bạc Minh Yên chia sẻ hội chứng rắc rối xã hội của Ava nói vài câu, cô ấy và Lục San đã trở thành chị em: “Cô ấy còn bỏ thêm bạn Lục San, nói là có thể hiểu biết thời tiết thay đổi theo thời gian thực, sau đó cũng thêm bạn chị San giống em.”

Bạc Minh Yên nghe không hiểu: “Cái gì thời tiết thay đổi?”

Hồ Tinh Tinh chỉ chỉ văn phòng tổng giám: “Người kia chính là ông trời.”

Ngụ ý, tâm tình Mạnh Hủ Nhiên chính là thời tiết.

Trên bàn, di động Bạc Minh Yên cùng Hồ Tinh Tinh một trước một sau rung lên.

Bạc Minh Yên bấm vào tin nhắn.

Có lẽ để chứng tỏ mình không kén chọn, “Ông trời” đã gửi cho cô một bức ảnh, hộp cơm cơ bản đã trống rỗng.

【 khóc nhè: cảm ơn đã chiêu đãi nồng hậu 】

Không phải nói không thích nấm hương sao? Bạc Minh Yên vừa định hỏi nó có ngon không thì lại nghe thấy Hồ Tinh Tinh cảm thán: “Trời ơi, tội nghiệp tiểu Mạnh tổng.”

?

Thấy Bạc Minh Yên vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, Hồ Tinh Tinh lúc nào cũng không để ý đưa điện thoại.

【 lục nhật hồ: Chị San, đừng quên mua cơm hộp cho tiểu Mạnh tổng 】

【63: Không cần đem [ cười khóc ] tiểu Mạnh tổng ăn xong rồi, tuy rằng ăn khá chậm, ăn nấm hương ăn rất đau khổ [ che mặt ], cô còn còn vừa chụp ảnh nó, chắc là muốn báo cáo cho mẹ cô ấy 】

Bạc Minh Yên sặc một cái, thiếu chút nữa ho đến chết.

Lúc này, Mạnh Hủ Nhiên trả lời cô.

【 khóc nhè: Nấm hương cũng ngon, nhưng mà sau này đừng nấu nó nữa 】

Bạc Minh Yên bấm vào thông tin của Mạnh Hủ Nhiên đổi 【 khóc nhè】 thành 【 khó chăm】 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.