Khi ta mười tuổi, mẫu thân ta nói muốn giới thiệu nhị tiểu thư nhà họ Thẩm làm thê tử cho ta.
Nhưng ta chưa từng gặp nàng.
Mãi đến năm ta mười hai tuổi, ta mới thấy nàng ngồi thu mình bên góc tường, lén lút lau nước mắt.
Nàng bé nhỏ, yếu đuối như một cục bông co ro ở đó, khiến người khác nhìn mà thương xót.
Lúc đó, cuộc nổi loạn vừa được dẹp yên, cả kinh thành đều đang tưng bừng mừng thắng lợi.
Trong bầu không khí rộn ràng như vậy, nỗi buồn của cô nhóc ấy chẳng mấy ai chú ý.
Nhưng nàng vừa mất phụ mẫu.
Nghe nói, các cô bé thường thích ăn kẹo, ta đã mua cây kẹo hồ lô lớn nhất cho nàng, nhưng khi quay lại thì nàng đã đi rồi.
Nàng đứng bên cạnh bá mẫu nhà họ Thẩm, ngoan ngoãn, cười một nụ cười rất gượng gạo.
Trong đôi mắt to tròn long lanh ấy, nỗi đau vẫn chưa kịp tan đi.
“Chỉ còn lại một đứa trẻ mồ côi, nếu ta không giúp đỡ, ai sẽ giúp nó?”
“Ta yêu thương nó còn không kịp, sẽ coi nó như con ruột mà dạy dỗ.”
“Đứa trẻ đáng thương.”
Lúc đó, ta không hiểu lắm, chỉ nghĩ rằng may mắn là nàng còn có bá mẫu yêu thương, chắc sẽ sớm ổn thôi.
Năm sau, ta quyết tâm ra chiến trường.
Ta hy vọng trên đời sẽ không còn chiến tranh, không còn những cô bé như nàng, ta muốn bảo vệ nàng.
Trong thư mẫu thân gửi, nói đã định hôn cho ta với đại tiểu thư nhà họ Thẩm.
Ta ngẩn ngơ hồi lâu, không hiểu tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy.
Về sau, nghe nói chính tổ mẫu nàng đã tự thân đến xin hôn sự với phủ Vĩnh An Hầu, ta đoán có lẽ nàng thích Cố Thế tử.
Nhưng trong lòng ta vẫn có chút không cam tâm, vì ta chưa kịp để nàng nhận ra sự tồn tại của ta.
Khi ta bị thương và gần như hấp hối, ta bỗng nghĩ, thế cũng tốt, may mà ta không phải là vị hôn phu của nàng, nếu không, nàng lại phải khóc mất.
Cuộc chiến tạm ngừng với một thế trận hòa, ta và Thái tử đều nghi ngờ có nội gián, nên đã cố tình thổi phồng tình trạng thương tích của ta.
Khi ta nôn nóng trở về kinh, mọi thứ đã thay đổi.
Thái tử phát hiện thuốc mẫu thân cho ta uống có độc, hắn định g.i.ế.t c.h.ế.t bà ta.
Ta đã ngăn lại.
Dù gì bà ấy cũng đã nuôi nấng ta, tiền bạc trong phủ do ta quản lý, tuy có dư dả nhưng cũng không nhiều lắm, nếu bà ta muốn có phủ Tướng quân, ta có thể nhường cho bà.
Nhưng ta cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới chấp nhận được sự thật này. Lúc ấy, ta bắt đầu nhận ra rằng có lẽ Thẩm Tịch cũng không hạnh phúc.
Nghe nói Cố Thế tử đối xử với nàng rất tốt, thật đáng tiếc, nàng đã có người bên cạnh rồi.
Nội gián vẫn chưa bị bắt, bệnh tình của ta cũng “chưa khỏi.”
Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Thẩm không muốn gả cho ta, cũng tốt thôi, ta cũng không thích nàng ta.
Nhưng không ngờ Thẩm Tịch lại đột nhiên lên tiếng, tặng cho ta một sợi tua kiếm vốn chuẩn bị cho người khác.
Ta không hiểu nàng có ý gì, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, ta không nỡ từ chối.
Ta đã thành thân.
Dù về sau ta hiểu rằng, dường như nàng chỉ coi trọng việc ta sắp c.h.ế.t.
À, còn coi trọng cả gia sản và địa vị của Tạ phủ.
Ta dường như muốn trao hết cho nàng.
Trong phủ thực sự không có bao nhiêu tiền, nhưng thấy nàng thích quản lý tài sản, ta giúp nàng giành lại quyền kiểm soát, và để A Nguyên âm thầm bổ sung thêm nhiều vật dụng trong phủ.
Nhìn dáng vẻ vui mừng khi ôm quyển sổ sách, tâm trạng ta cũng tốt lên theo.
Sau này ta mới biết, hóa ra nàng nhớ về kiếp trước, nơi mà Cố Thế tử ép nàng mỗi năm phải sinh một đứa.
Nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt nàng, lòng ta đau đớn không thôi.
Thì ra là vậy.
Không trách tại sao nàng lại muốn làm góa phụ.
Ta đã cho người động tay vào cơ thể Cố Trường Phong, hắn dám toan tính với cô gái của ta, ta sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.
Chiến sự biên cương sắp nổ ra, Thái tử tìm đến ta, muốn ta một lần dẹp yên tất cả.
Ta cũng có ý như vậy.
Chiến tranh bùng nổ, ta buộc phải ra đi.
Nội gián vẫn là mối họa lớn, ta và Thái tử bàn bạc, lấy cớ dưỡng bệnh ở Giang Nam, thực chất là đến Tái Bắc, đánh chúng một trận bất ngờ.
Trước khi đi, ta muốn ôm nàng.
Thực ra, ta còn muốn mở miệng bảo nàng chờ ta.
Nhưng ta không dám nói ra.
Ta chỉ nói với nàng rằng Lâm thị đã từng có ý định g.i.ế.t ta, bảo nàng đừng nể tình.
Quả nhiên nàng rất khéo léo trong việc xử lý.
Nội gián mãi không bắt được, quân đội của ta tổn thất nặng nề, ta phải giả c.h.ế.t để thoát thân, âm thầm điều tra.
Thái tử nói trông nàng có vẻ không buồn, chỉ khóc to một trận khi bị nhà họ Lâm làm khó.
Nàng vẫn thích làm góa phụ.
Thôi vậy, Tạ tiểu Tướng quân đã c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t, ta sẽ sống với một thân phận khác.
Lương thực nơi tiền tuyến cạn kiệt, Thái tử gửi thư nói đã vay tiền nàng.
Còn nói nàng đồng ý mà không chút do dự, ta nhìn bức thư, cười mãi không ngừng.
Quả nhiên là cô nương mà ta thích, thật tốt, ta nghĩ sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ đến hỏi cưới nàng một lần nữa.
Đáng giận!
Ta khó khăn lắm mới chiến thắng trở về, nhưng Tạ phủ đã trống rỗng từ lâu.
Thái tử nói có lẽ nàng không muốn đợi ta.
“Không, chỉ cần nàng vẫn là góa phụ, tức là nàng vẫn đợi ta.”
“Ngươi đ.i.ê.n rồi!”
Thái tử chuẩn bị đăng cơ, luận công ban thưởng, ta giao nộp binh quyền, đòi lại sáu trăm vạn lượng mà nàng đã đưa cho hắn.
“Trả từng phần cũng được.”
Ta ném lại câu đó rồi rời đi.
Ta đã tìm thấy nàng, nhưng không dám gặp mặt, sợ rằng nàng vẫn muốn làm góa phụ.
May thay, có lần suýt bị nàng phát hiện, cũng may ta trốn nhanh.
Nhưng c.h.ế.t tiệt, tên thư sinh ở cạnh cứ gửi quà cho nàng, mắt dính chặt lên người nàng.
Đáng c.h.ế.t!
Thẩm Tịch, nàng không phải muốn làm góa phụ sao! Không được cười với hắn!
Ta không chịu nổi nữa rồi!
Cuối cùng, ta đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại đi lướt qua như thể ta là người xa lạ.
“Nàng hứa với ta sẽ làm một sợi tua kiếm mà, sao vẫn chưa làm cho ta.”
“Ta đã uống thuốc tuyệt tự, không thể sinh con.”
Ta đuổi theo bóng lưng nàng, nói hai câu.
Nàng đột nhiên cứng đờ, đôi vai run lên như đang khóc.
Ta hoảng sợ không ít, luống cuống dỗ dành, thật sự, ngay cả khi đối diện với hàng vạn quân địch ta cũng chưa từng căng thẳng đến vậy.
Hết.