29. [Sếp Miêu rất tức giận]
Edit: Yu Xin
=============================
Gia tộc họ Cố lớn đến mức Tạ Nhung nhìn thoáng qua cũng không thấy được hết, người họ Cố đông đến nỗi Tạ Nhung trong chốc lát cũng không thể đếm hết được.
Đi theo Cố Lạc đến nhà chính ăn cơm tất niên, phản ứng đầu tiên của Tạ Nhung chính là: Nhiều người quá.jpg
Người nhà họ Cố đều rất xinh đẹp, bạn đời của họ cũng không kém cạnh, gen ưu tú cứ thế kéo dài mãi, bởi vậy người nhà họ Cố không có một ai là xấu xí.
Tạ Nhung bỗng nhận ra một điều, cả một đại gia đình trước mắt hắn, có một nửa số người ở đây đều là mèo. Nghĩ đến đây, vậy nếu như tất cả bọn họ cùng lúc hóa thành mèo, cảnh tượng đó có phải rất hoành tráng hay không?
“Nhìn gì đấy?”
Một khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ khuyết điểm nào bỗng phóng đại trước mắt Tạ Nhung, Cố Lạc cứ thế xông vào ánh mắt của hắn, đến mức Tạ Nhung không kìm lòng được mà nói: “Em thật đẹp.”
“… Ai cần anh nói.”
Rõ ràng giọng điệu rất ghét bỏ, nhưng bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
“Thật mà.”
“Anh không cần nhấn mạnh như thế, tự tôi biết.” Cố Lạc hất mặt sang một bên, dường như không quá để ý đến lời này, lại như thẹn thùng.
Miêu Miêu trước giờ vẫn luôn biết mình đẹp đến mức nào. Dù vậy, khi đối diện với lời khen của Tạ Nhung, trong lòng vẫn không tránh khỏi nhảy nhót vui vẻ.
“Em xinh đẹp nhất.” Người đàn ông ghé sát bên tai Miêu Miêu nhỏ giọng thì thầm.
Tâm trạng của Tạ Nhung lúc này là vừa kiêu ngạo vừa tự hào.
Cố Lạc thật sự là người có giá trị nhan sắc cao nhất ở đây, đương nhiên không phải hắn tự hào vì chuyện này, điều làm hắn tự hào là có thể quang minh chính đại xuất hiện ở bữa tiệc gia đình như thế này cùng với Cố Lạc.
Điều này liệu có phải là một sự công nhận của em ấy đối với mình hay không?
“Ở đây đều là người nhà của em hết sao?”
“Ừm, cơ bản đều là vậy, hoặc cũng có thể là người nhà trong tương lai…”
Câu sau anh nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được, song Tạ Nhung lại nghe được cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng hắn khẽ động, cũng không ép hỏi Cố Lạc, hắn ôm lấy bờ vai Cố Lạc, nhỏ giọng nói: “Không cần phải nói đáp án cho anh lúc này, anh có thể đợi.”
Hắn có thể đợi, có thể đợi mãi, cho đến ngày mà Cố Lạc sẵn sàng nói cho hắn biết.
Thật ra Cố Lạc hiểu rất rõ, vì sao người nhà lại kích động như thế, cương quyết cho rằng quan hệ của anh và Tạ Nhung không bình thường. Là vì, một khi dắt một người về nhà vào thời điểm như thế này, khẳng định ý nghĩa đã rất khác so với bình thường rồi.
Nhưng Cố Lạc lại không biết nên hình dung mối quan hệ giữa mình và Tạ Nhung như thế nào, chỉ có thể nói là, có lẽ, cũng có khả năng trở thành người nhà nhỉ?
Dù vậy, tổng giám đốc Miêu Miêu vẫn cứ mạnh miệng: “Đừng có xem trọng bản thân mình quá.”
Hai mắt Tạ Nhung tràn đầy ý cười, ngoài miệng vẫn phối hợp với anh: “Tiểu nhân đã hiểu.”
Tổng giám đốc Miêu Miêu ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: “Theo tôi.”
Bữa cơm tất niên của nhà họ Cố cực kỳ náo nhiệt.
Bảy tám bàn tròn ngồi đầy mười hai người mỗi bàn, người khác nói câu “bảy bà dì tám bà cô” có thể là nói quá nhưng với Cố Lạc thì anh thật sự có đến bảy bà dì tám bà cô.
Hệt như những gia tộc có thứ tự cấp bậc trên dưới nghiêm ngặt ở trên TV mà hắn đã từng xem.
Nhưng điều khác biệt ở đây là, người Cố gia không có quy củ nghiêm khắc giống như những gia tộc trọng tôn ti như thế, cũng không có chuyện đàn bà con gái không được ngồi chung bàn, cùng lắm là chia thành một bên có thể uống rượu, một bên không thể uống mà thôi.
Nhưng mà rõ ràng địa vị của Cố Lạc ở trong gia đình không hề tầm thường, nhất là lần đầu tiên trong suốt hơn 20 năm qua anh mới dẫn bạn trở về nhà, vậy thì càng không thể tầm thường.
Vì lẽ đó mà Tạ Nhung đã gần như phải giữ nguyên trạng thái mỉm cười từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng phối hợp với Cố Lạc, nói hai câu làm vui bầu không khí.
Bởi vì kỳ kinh nguyệt mà Miêu Miêu bị Tạ Nhung cưỡng chế không cho uống rượu nên đang rất không vui, quan trọng hơn là số rượu mơ và rượu nho Tạ Nhung mang đến đã chia hết cho mọi người, đến một ngụm anh cũng không có để uống.
Trước đó Cố Lạc đã từng uống qua rượu nho tự cất rồi, nhưng mà rượu mơ, tên bảo an chết tiệt thế mà lại giấu anh, đến anh cũng chưa được uống!
Tạ Nhung phát hiện tâm trạng của anh, nhỏ giọng dỗ dành: “Chờ sau này lại uống, tối nay mấy thứ này đều có, còn có cả rượu dâu tây nữa.”
Nghe nói còn có cả rượu dâu tây, hai mắt Miêu Miêu lập tức tỏa sáng: “Anh không được lừa tôi.”
“Không lừa em, đều giữ lại hết cho em đó.” Tạ Nhung còn mở ảnh chụp cho Cố Lạc xem “hàng trữ” cất trong nhà mình.
Những thứ mang đến Cố gia đã được để riêng sang một bên từ sớm, hắn dĩ nhiên cũng có để lại cho Cố Lạc một ít.
Hơn nữa…
“Bùm.” Hắn giống như làm ảo thuật bỗng lấy ra một cái bình rượu nho nhỏ, mùi mơ thơm nồng lập tức xộc vào trong xoang mũi, Cố Lạc vô thức muốn đoạt lấy, Tạ Nhung lại dành trước đổ vào ly: “Chỉ có thể uống một ít thôi.”
Lần này sự oán giận trong lòng Miêu Miêu đã bay sạch: “Xem như anh thức thời.”
Tuy nói chỉ được uống một chút, kỳ thật Tạ Nhung cũng dung túng cho anh uống hai ly… Rượu mơ thoang thoảng hương mơ còn uống ngon hơn bia gấp nghìn lần, Cố Lạc còn chưa đã thèm, vừa làm nũng vừa uy hiếp, cuối cùng thừa dịp Tạ Nhung đang nói chuyện với người khác, nhanh tay trộm ly rượu của hắn uống cạn một hơi.
Không biết có phải do rượu mơ có độ cồn cao hơn so với bia hay không, chỉ có một bình nhỏ như thế, thể tích nước còn không nhiều bằng một lon bia bình thường, vậy mà cũng đủ làm Cố Lạc say.
Đầu tựa trên bả vai dày rộng của Tạ Nhung, hai mắt Cố Lạc mông lung, da thịt trắng nõn bởi vì say rượu mà nhiễm một tầng hồng nhạt, nhan sắc của tổng giám đốc Miêu Miêu thật sự quá xuất chúng, dù cho mỗi ngày Tạ Nhung đều nhìn ngắm gương mặt này nhưng bây giờ nhìn thấy trái tim vẫn không khỏi đập hụt một nhịp.
“Hức ~” Anh nho nhã ợ rượu, Cố Triệt ngồi cùng bàn nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán: “Chú nhỏ quả thật là người đẹp nhất trong nhà chúng ta.”
Lúc này đây không phải là do Tạ Nhung thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi nữa, vẻ ngoài của Cố Lạc thật sự đẹp nhất trong toàn bộ thành viên của gia đình.
“Nghe nói trước kia chú nhỏ được chọn làm người thừa kế của gia tộc, cũng bởi vì chú ấy quá đẹp.”
Lý do này làm Tạ Nhung thấy buồn cười, như vậy có phải là qua loa quá rồi không?
“Người thừa kế? Là công ty của chúng ta sao?”
“Ài, anh Tạ không biết hả? Là toàn bộ gia nghiệp của nhà họ Cố… Sang năm sẽ chính thức giao toàn bộ lại cho chú nhỏ tiếp quản.”
Toàn bộ Cố gia… Tạ Nhung không biết toàn bộ gia nghiệp nhà họ Cố to lớn đến mức nào, nhưng với mức tài sản anh đang nắm giữ hiện tại thôi, nó đã vượt qua khỏi tưởng tượng của Tạ Nhung.
Hắn ngưỡng mộ sự cường đại của Cố Lạc, lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý, đồng thời cũng đau lòng thay Cố Lạc. Khó trách lúc bình thường anh luôn mang dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng người lạ chớ lại gần, có lẽ cũng là để giảm bớt phiền phức không đáng có.
Thấy Tạ Nhung dường như thật sự không biết một chút gì, Cố Triệt nhân cơ hội phổ cập kiến thức cho hắn, hơn nữa còn giả vờ lơ đãng hỏi: “Sau này anh Tạ có phải cũng muốn học quản lý công ty hay không?”
Vấn đề này… trong lòng Tạ Nhung cồn cào, hắn quả thật chưa từng nghĩ tới.
Hắn cũng không biết phải làm sao để quản lý tốt một công ty? Cũng không muốn chiếm lấy tài sản của nhà họ Cố, nhưng vấn đề Cố Triệt nói này, hắn quả thực nên cân nhắc, nếu như hắn và Cố Lạc kết hôn với nhau, phải làm gì để cân bằng điểm này đây?
Thấy hắn suy nghĩ, Cố Triệt lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý.
Đúng là cậu có ý định thử hắn.
Con người đều có lòng tham, tuy bọn họ đều biết rất rõ thân thế và quá khứ của Tạ Nhung, nhưng lòng người khó đoán, Cố Triệt cũng không muốn chú nhỏ nuôi phải một tên bạch nhãn lang, vậy nên cậu mới muốn thông qua con đường giao lưu bình thường thăm dò suy nghĩ thật lòng Tạ Nhung.
Cố Lạc đau đầu chóng mặt, chỉ mơ hồ nghe thấy Tạ Nhung nói: “Tôi vẫn sẽ chăm sóc cho gia đình.”
(*) ý Tạ Nhung nói câu này là ngoài chuyện có học quản lý công ty hay không thì anh vẫn sẽ chăm sóc gia đình, tương đương chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Cố Lạc á
Hình như có nói gì đó, lại giống như không nói gì cả.
Nhưng với Tạ Nhung, hắn đã vì tương lai của cả hai mà tính toán.
Cái gì mà “nam đối nội, nữ đối ngoại”, chuyện này không tồn tại trong khái niệm của Tạ Nhung, hắn vẫn thích Cố Lạc có thể ỷ lại vào hắn nhiều hơn nữa.
(*) Câu này phải là “nam đối ngoại, nữ đối nội” mới đúng, nhưng tác giả cố ý ghi ngược lại, Cố Lạc lúc này vào vai vợ = nữ trong câu trên, đáng lí thì Tạ Nhung đối ngoại, Cố Lạc đối nội, nhưng vì Tạ Nhung ko có khái niệm này nên mới thành nam đối nội, nữ đối ngoại. Đồng nghĩa Cố Lạc ra ngoài kiếm tiền, còn anh Tạ thì ở nhà lo nội trợ ó =)))) anh muốn Cố Lạc ý vào anh nhiều hơn trong những việc thường ngày.
Chẳng hạn như, chăm lo bữa cơm hàng ngày cho Cố Lạc, có thể làm tình thỏa thích với Cố Lạc, vân vân… Chuyện này cực kỳ quan trọng với hắn.
Về phần có tiền hay không, tổng giám đốc Miêu Miêu có thể kiếm ra tiền là đủ rồi.
“Anh… anh muốn chăm lo cho gia đình của ai hả?” Mặc dù bị hơi cồn xộc lên khiến anh buồn ngủ đến díu cả mắt, Cố Lạc vẫn không quên hỏi Tạ Nhung.
“Đương nhiên là chúng ta.”
Hả? Chúng ta cái gì cơ… Chúng ta là ai? Buồn ngủ quá đi mất.
Cố Lạc hoàn toàn ngã vào trong ngực Tạ Nhung, hắn khẽ mỉm cười, ôm sát người vào trong lòng rồi lấy áo khoác của mình đắp lên người anh, để anh có thể ngủ thoải mái hơn.
Khung cảnh ấm áp hài hòa bày ngay trước mắt, Cố Triệt lấy điện thoại chụp lại rồi gửi ảnh vào trong nhóm gia tộc, mọi người lại xôn xao cả lên.
Đêm giao thừa, thật đẹp.
Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc là đến tiết mục phát lì xì, Cố Lạc nheo mắt một lúc, lười biếng ngồi trên ghế sô pha phát lì xì.
Sếp Cố nhiều tiền lại hào phóng, phát cho bọn vãn bối mỗi người một cái bao lì xì dày sụ.
Tạ Nhung là khách, không có đạo lý nào lại để cho hắn phải lì xì, dù hắn cũng rất muốn phát, nhưng vẫn bị Cố Lạc từ chối.
Chút tiền lương ít ỏi đó của hắn ở nơi này phát thế nào cho đủ.
Thế là cuối cùng Tạ Nhung không chỉ không cần phát lì xì, còn nhận được bao lì xì đỏ tươi từ ba Cố và mẹ Cố, ngoài ra hắn còn nhận cả lì xì của ông Cố.
Ông Cố vui tươi hớn hở mặt mũi hiền từ, nghe nói Tạ Nhung từng tham gia quân đội còn khen ngợi hắn hết lời. Tạ Nhung chưa từng chịu cảnh gây khó dễ ở nơi đây, điều này làm cho khối đá đè nặng trong lòng hắn rơi xuống.
Mặc cho Cố Lạc khăng khăng nói Tạ Nhung chỉ là bạn bè của mình, ông lão vẫn luôn tỏ vẻ “ông hiểu mà”.
Trong tiếng nhạc xuân của chương trình gala cuối năm, Tạ Nhung còn chơi một ván mạt chược cùng với ông Cố…
Lúc tiếng chuông 0 giờ gõ vang, Tạ Nhung và người nhà họ Cố cùng nhau đếm ngược, còn cùng chụp một tấm ảnh đại gia đình.
Cố Lạc đứng ngay bên trái hắn, lần này hắn không cần lén nhìn trộm anh nữa, vào lúc máy ảnh nhấn nút, hắn đưa tay trộm nắm lấy bàn tay của Cố Lạc.
“Chúc mừng năm mới!”
Trong tiếng hò reo vui mừng, đám người dần tản ra.
Cũng đã trễ lắm rồi, người nào muốn tiếp tục quẩy đêm thì tiếp tục chơi, người nào muốn ngủ thì về ngủ, ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.
Chỉ có mình Cố Lạc hình như không được vui vẻ cho lắm.
Bởi vì vừa rồi, anh mới nghe mẹ mình nói, mẹ anh đã chuẩn bị cho Tạ Nhung một căn phòng riêng!
Cố Lạc hỏi tại sao, đáp án nhận lại chính là —
“Không phải cậu ấy là bạn của con à? Bạn bè tới nhà làm khách, trong nhà có phòng trống tất nhiên phải chuẩn bị cho cậu ấy ngủ chứ.”
Cố Lạc thề, anh hoàn toàn có thể thấy được ý cười trong mắt mẹ mình, bà là cố ý! Vì anh kiên trì nói Tạ Nhung là bạn bè của mình, nên mới không để bảo an ngủ cùng với anh.
Tạ Nhung ngủ riêng một phòng tương đương với việc buổi tối sẽ không có ai giúp anh làm ấm giường.
Anh lén nhìn sang Tạ Nhung, vốn dĩ đang chờ hắn sẽ nói giúp anh mấy câu, không ngờ Tạ Nhung thế mà lại vui vẻ đồng ý.
“Dạ được bác gái, bác ngủ ngon.” Trên mặt Tạ Nhung mang theo nụ cười đúng mực, không nhìn ra vui buồn.
Nói xong cũng không quên nói với Cố Lạc: “Lạc Lạc, em cũng ngủ ngon.”
Gì mà em cũng ngủ ngon? Mắt mèo của Cố Lạc trợn ngược, tỏ ra rất không hài lòng với biểu hiện của Tạ Nhung.
Bảo an thối chán sống rồi đúng không?
Miêu Miêu giận đến mức sắp lên tăng xông, vất vả dằn sự tức giận trong lòng xuống, hừ lạnh nói: “Được, ngủ ngon.”
Hừ, anh tưởng không có anh thì tôi sẽ không chịu được sao?
Vậy thì lại tìm một con *** béo khác đến làm ấm giường cho tôi, xem anh về sau khóc nhè như thế nào?
Bảo an thối, không có giá trị lợi dụng, thì anh cũng chẳng là cái thá gì hết.
Đúng là tức chết tức chết tức chết!
– —————————–