Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo - Niết Niết Miêu Nhục Điểm 2

Chương 22



22. [Chỉ có em]
Edit: Yu Xin
===============================
Rốt cuộc ba đã nói gì? Cố Lạc nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng Tạ Nhung lại không chịu nói cho anh biết, cho dù Cố Lạc dùng mọi cách uy hiếp dụ dỗ cũng không hé nửa lời… Vậy nên sau bữa ăn sáng ngày hôm sau, Cố Lạc vô tình đuổi Tạ Nhung đi.
Tạ Nhung rời khỏi rất dứt khoát, bởi vì hắn còn phải đi làm.
Sau khi hắn đi, Cố Lạc ở nhà một mình, trong lòng cảm thấy rất buồn bực khó chịu.
Đi du lịch thì phải qua xong tết mới đi được; còn tìm bạn bè chơi, bạn thân của anh chỉ có mỗi mình Chu Lâm, mà người ta đang trong thời kỳ tân hôn mặn nồng, không nên quấy rầy người ta vào lúc này.
Nói đến Chu Lâm, hôm qua sau khi thêm wechat của Tạ Nhung xong, anh còn chưa mở wechat ra xem lại.
Cố Lạc chỉ có một nick wechat, kết bạn với toàn bộ đối tác làm ăn, bạn bè và người thân, vậy nên vòng bạn bè của anh phải nói là đủ sắc muôn vẻ. Lướt một hồi anh liền nhìn đến bản tin của đôi vợ chồng mới cưới Chu Lâm và Phùng Nhược Cầm, trong số đó một mình Chu Lâm đã đăng tận năm sáu tin liên tục, có thể thấy rằng anh chàng đã vui mừng cỡ nào.
Sau khi nhấn thích từng cái, Cố Lạc lướt xuống tiếp, nhưng mấy giây trôi qua anh lại kéo trở về.
Ngón tay ấn mở một bức hình, đó là ảnh chụp chung của cô dâu chú rể với đội phù dâu và phù rể.
Nam đẹp trai, nữ thanh lịch, trông rất đẹp mắt. Nhưng sự chú ý của Cố Lạc lại rơi trên người đàn ông có dáng người cao cường tráng là Tạ Nhung.
Trong bức hình, đôi mắt Tạ Nhung cong cong như đang mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, nếu xem kỹ sẽ phát hiện, thật ra hắn không hoàn toàn nhìn vào ống kính, mà đang nhìn về người đứng phía trước.
Vì bức ảnh được chụp trong phòng tân hôn và chỗ đó chỉ có mình Cố Lạc đang đứng, thế nên người hắn đang nhìn chỉ có thể là Cố Lạc.
Nghĩ đến đây, Cố Lạc mím chặt môi, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.
Ảnh chụp do Chu lâm đăng lên, trong tấm ảnh nét mặt của mọi người đều rất bình thường, vậy nên tấm ảnh này mới được chọn đăng cũng không có gì lạ. Nhưng quan trọng chính là trong nét mặt của Tạ Nhung, giống như… hàm chứa tình yêu.
Bị suy nghĩ của mình dọa đến hét lớn một tiếng, Cố Lạc hoảng hốt khóa màn hình, không nhìn đến khuôn mặt anh tuấn đầy mạnh mẽ kia của Tạ Nhung trong bức ảnh nữa, cơ thể căng cứng cũng thoáng buông lỏng.
Sau đó anh buồn cười vỗ vỗ đầu mình, tự thì thầm: “Cố Lạc, mi đang sợ cái gì chứ? Người thích mi còn ít hả?”
Tổng giám đốc kiêu ngạo cho tới bây giờ chưa từng thiếu người thích, đàn ông hay phụ nữ đều có hết, tại sao anh lại vì một bảo an mà khiến lòng mình rối loạn? Nhất định là do bảo an cứ thích lởn vởn trước mặt anh tạo cảm giác tồn tại.
Cũng may là sắp đến tết rồi, bảo an chắc cũng phải về thăm nhà chứ, anh thật sự sẽ không cần gặp hắn trong một thời gian đúng không?
Trong lòng anh hình như có chút không nỡ, nhất định là vì anh không nỡ rời xa con *** bự của hắn rồi, chắc chắn là vậy!
Ép mình không tiếp tục nghĩ về Tạ Nhung, Cố Lạc mở điện thoại lên lần nữa.
Đúng lúc này một tin nhắn wechat được gửi đến từ một người để hình đại diện là đầu mèo tam thể, bảo an thối đi làm mà không chịu tập trung, vậy mà còn dám gửi tin nhắn cho mình, thân là tổng giám đốc, anh nhất định phải ngăn chặn hành vi mang lại ảnh hưởng xấu này của bảo an.
Cố Lạc vẫn chưa thay đổi tên gợi nhớ cho Tạ Nhung, thế nên tên hiển thị vẫn là nickname gốc của hắn.
“0321”, nhìn giống như là một ngày nào đó, là mốc thời gian đặc biệt gì hay sao? Sinh nhật của anh ta hả?
Cố Lạc nhíu mày suy nghĩ, lần trước anh có xem qua hồ sơ của Tạ Nhung, sinh nhật của bảo an, hình như cũng không phải là ngày này mà nhỉ?
Quên đi, tự nhiên nghiên cứu chuyện này làm gì chứ?
Có lẽ do chưa nhận được tin nhắn trả lời nên Tạ Nhung lại gửi đến một tin khác.
0321: [Vẫn đang ngủ sao?]
Hả? Sao anh ta lại hỏi thế?
Cố Lạc xem kỹ lại, hóa ra phía trên Tạ Nhung có hỏi anh tối nay muốn ăn gì.
Đừng nói bảo an thật sự cảm thấy bản thân có thể tùy tiện ra vào nhà của anh đấy nhé? Cũng không xem lại hắn có xứng hay không? Khóe miệng Miêu Miêu cong lên một nụ cười gian ác, Cố Lạc lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.
Meo: [Tôi muốn ăn lẩu, phải vừa cay vừa nồng, à nhớ mua nhiều sách bò và cuống tim đấy.]
Trả lời xong anh thuận tay chuyển khoản luôn cho Tạ Nhung một vạn.
Ai lại từ chối lời mọi gọi của đồ ăn chứ? Bảo an muốn làm bảo mẫu thì cứ để anh ta làm đi, hừ.
0321: Được.
Gần như Tạ Nhung chỉ trả lời trong vòng một giây, tiền cũng rất hào phóng nhận lấy.
May mắn hắn lấy, nếu hắn mà không lấy tiền, Cố Lạc chắc lại phiền muộn.
Từ giờ đến lúc bảo an tan làm buổi tối còn lâu lắm, Cố Lạc đặt một ít đồ ăn vặt ở ngoài về, xách theo đến phòng chiếu phim, anh nhàn nhã nằm coi phim.
Coi một lát, mí mắt anh càng ngày càng nặng, từ từ khép lại, cuối cùng im lặng ngủ say.
Trong mơ, anh nhìn thấy sách bò và cuống tim thơm lừng tươi ngon.
Kết quả anh bị đau mà tỉnh lại. Bụng dưới quặn đau từng cơn, Cố Lạc đưa tay che bụng, có thể cảm nhận được dưới quần lót ướt dính, nhưng anh biết đây không phải do *** chảy nước dâm, mà là… kinh nguyệt tới rồi.
Cứ khoảng ba tháng Cố Lạc sẽ có kinh một lần, cũng không đều đặn lắm, nhưng mỗi lần đến tháng đều sẽ đau đến chết đi sống lại. Vậy nên những ngày như thế này cảm xúc của anh sẽ không tốt một tẹo nào, cực kỳ dễ nóng giận.
Kỳ kinh nguyệt lần trước cách nay chắc cũng tầm ba tháng rồi, Cố Lạc cũng không nhớ rõ. Anh không có thói quen nhớ ngày đến tháng, vì trước giờ nó cũng không chính xác.
Lại nói, trong nhà hiện tại vẫn còn băng vệ sinh đấy chứ?
Tìm hết một lượt ở nơi hay để băng vệ sinh, anh đau khổ phát hiện, lần trước dùng hết băng vệ sinh mà anh quên mua mới.
Xem ra chỉ có thể đặt giao hàng tới… Điện thoại, điện thoại của anh đâu rồi? Hình như đánh rơi trong phòng chiếu phim thì phải.
Ngay khi Cố Lạc đang trên đường quay lại chỗ phòng chiếu phim, một cơn đau từ bụng dưới nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, Cố Lạc lập tức té quỵ ngay tại chỗ, đau đớn hết đợt này đến đợt khác kéo tới, trong nháy mắt cứ như có hàng vạn con côn trùng gặm cắn thần kinh của anh, chúng tham lam cắn nuốt máu thịt trong người anh…
Trước khi mất đi ý thức, Cố Lạc mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, còn có khuôn mặt tràn đầy lo lắng của người nọ.
“Làm sao anh vào được?” Cố Lạc nằm trên giường, vừa tỉnh dậy nhìn thấy Tạ Nhung đầu tiên, anh liền hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Nhà anh cài khóa cửa bằng vân tay, Cố Lạc không mở cửa thì làm sao Tạ Nhung có thể vào được? Còn có bảo vệ canh ở bên ngoài khu nhà, nếu không phải người sống bên trong thì không thể vào.
Ngay cả người giao hàng cũng phải được chủ hộ cho phép mới có thể vào trong. Chẳng lẽ Tạ Nhung bay vào đây hả?
“Ba… bác trai cho anh quyền hạn.” Tạ Nhung giải đáp thắc mắc của anh.
“Hả, khi nào chứ?” Cố Lạc ngơ ngác hỏi, chẳng lẽ là lúc anh ngủ?
“Lúc em đang làm nũng.”
Cố Lạc im lặng.
Trên mặt anh rất bình tĩnh, nội tâm lại như có hàng ngàn con ngựa đang điên cuồng bỏ chạy.
A a a, vậy mà lại bị bảo an nhìn thấy anh đang làm nũng trong lòng mẹ Cố! Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng của anh!
Không muốn đối mặt với bảo an, Cố Lạc kéo chăn che đầu mình lại, một giây sau đó bỗng bật dậy.
“Anh anh anh… Sao anh lại mang tôi lên giường hả?”
“Ừm? Sao vậy?” Tạ Nhung không hiểu ra sao.
Cùng lúc đó, Cố Lạc cảm giác thấy bên trong khe *** có một dòng chất lỏng trào ra ngoài, sắc mặt anh xanh mét, thôi xong, ga giường chắc chắn bị bẩn mất rồi!
“Em bị thương à? Chảy máu ở đâu?”
“Sao anh biết tôi bị chảy máu?” Cố Lạc kinh ngạc, đừng nói bảo an gắn camera ở trong nhà quan sát anh đấy nhá?
“Anh ngửi thấy mùi máu tươi… Bị thương ở đâu, để anh nhìn xem, nếu không để anh đưa em đến bệnh viện.” Tạ Nhung lo lắng tìm xem vết thương ở trên người Cố Lạc, hay là khi nãy lúc ngã sấp xuống va trúng chỗ nào rồi?
“Anh là… mũi chó đấy hả?” Cố Lạc cắn răng chửi bậy, “Tôi không bị thương, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Nhanh nào, anh đưa em đến bệnh viện.” Tạ Nhung vừa nói vừa muốn bế anh lên, Cố Lạc vội tránh khỏi tay hắn.
“Không cần đi bệnh viện!”
“Tại sao lại không đến bệnh viện, em đang bị thương!”
“Tôi đã nói là không đi!”
“Em không đi cũng phải đi!”
Hai người giằng co một hồi, mắt thấy sắp bị Tạ Nhung thật sự đưa đến bệnh viện, Cố Lạc hét lớn: “Tôi đang đến tháng!”
Lặng ngắt như tờ, không khí dường như cũng đông đặc lại.
Nửa ngày sau rốt cuộc Tạ Nhung mới lấy lại được giọng nói của mình: “Vậy anh… em có băng vệ sinh hay không?”
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này, dựa theo lời Cố Lạc nói, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Cố Lạc không cho hắn đưa đến bệnh viện.
“Trong nhà hết băng vệ sinh rồi… Ga giường có lẽ cũng bị bẩn luôn rồi.” Khuôn mặt Cố Lạc đỏ bừng, anh chưa từng để ai khác ngoài ba mẹ biết chuyện này. Bây giờ đối mặt với Tạ Nhung, mặc dù cả hai đã làm qua chuyện thân mật nhất, song anh vẫn rất xấu hổ.
“Anh đi mua cho em!” Tạ Nhung vừa nói xong đã vội vàng muốn chạy đi, nhưng mới chạy được hai bước hắn lại vòng trở về, “Em dùng băng vệ sinh hay tampon?”
“Anh còn biết cả tampon?” Cố Lạc rất nghi ngờ có phải trước giờ Tạ Nhung vẫn luôn giả vờ làm một tên trai tân hay không, bảo an thối sẽ không phải là một cái máy điều hòa trung tâm[1] đó chứ?
[1] Máy điều hòa trung tâm, trong tiếng lóng trên Internet, dùng để chỉ một người toát ra sự ấm áp và yêu thương hai người khác giới trở lên cùng một lúc, giống như một chiếc máy điều hòa trung tâm thổi khí nóng cho mọi người.
“Lúc trước không phải em nói mình cũng có thể mang thai sao?” Vẻ mặt Tạ Nhung thản nhiên, “Anh vẫn biết rõ kiến thức sinh lý cơ bản.”
Cố Lạc ngẩn ra, anh ta cảm thấy mình cũng sẽ đến tháng, nên mới đi tìm hiểu trước sao?
Trong lòng anh bỗng chốc dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, không phải chưa từng có người quan tâm anh như thế này, nhưng nếu như người nọ, cũng quan tâm đến tất cả mọi người như thế thì sao?
Giờ phút này, anh nguyện ý tin tưởng Tạ Nhung là thật lòng.
“Mua băng vệ sinh là được rồi… Phải là loại thuần cotton, những cái khác tôi sẽ bị dị ứng.” Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng Tạ Nhung vẫn nghe rõ từng chữ một.
“Được, em chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nơi Cố Lạc ở thuộc khu nhà cao cấp, bên trong cũng có siêu thị, quy mô cũng rất lớn, một ít nhu cầu hàng ngày như thế này vẫn đáp ứng đầy đủ.
Trên đường đi Tạ Nhung lấy điện thoại ra bắt đầu tra, phát hiện thì ra có rất nhiều điều lưu ý khi nói đến băng vệ sinh.
Loại ban ngày ban đêm thì hắn trước đó tìm hiểu đã biết rồi, nhưng còn cái gì mà băng vệ sinh dạng lỏng[2], cốc nguyệt san, băng vệ sinh dạng quần gì gì đó, kỳ kinh nguyệt trôi qua đúng là giày vò thân thể.
[2] Băng vệ sinh dạng lỏng là loại băng vệ sinh mới không chứa chất lỏng mà sử dụng chất liệu thấm hút mới tương tự như dạng xốp của mút hoạt tính. So với băng vệ sinh truyền thống, lớp bề mặt của băng vệ sinh dạng lỏng khô hơn và hút nhiều nước hơn.
Trong lúc chờ Tạ Nhung quay về, Cố Lạc dùng giấy vệ sinh lót đỡ ở dưới, sau đó nằm im trên giường như một xác chết. Cũng may Tạ Nhung trở về rất nhanh, kèm theo đó là một túi đồ siêu to khổng lồ được hắn xách về chung.
“Nhiều dữ vậy?” Cố Lạc giật mình, nhìn thấy Tạ Nhung lôi từng món từ trong túi ra.
“Em không nói mua của hãng nào, anh gọi điện cũng không thấy em nghe máy, nên anh mua hết mấy loại được đánh giá tốt.”
Anh ta thật là… Cố Lạc ở trong túi tìm ra loại mà mình hay dùng, anh giơ lên cho Tạ Nhung xem, “Là loại này.”
Đang định đi thay, Cố Lạc bất chợt khựng lại, lôi trong túi ra một món đồ: “Cái này là gì?”
“Băng vệ sinh dạng quần, tối đi ngủ không sợ bị tràn ra ngoài, anh thấy mấy cô gái đều nói loại này dùng rất tốt.” Nhớ tới Cố Lạc có thể sẽ bị mấy ngày, Tạ Nhung liền mua vài túi.
“Mấy cô gái là ai?” Trọng điểm của Cố Lạc lại đặt ở chỗ khác, là bạn anh ta?
“Tra ở trên mạng.” Tạ Nhung cười nói, “Yên tâm, anh sẽ không hỏi những người quen biết em.”
Cố Lạc hừ lạnh một tiếng, cũng không từ chối ý tốt của hắn.
Anh cố chống đỡ mà suy nghĩ, nhưng đau đớn từ trong cơ thể kéo tới làm nét mặt thay đổi, cơ thể ngã xuống giường.
Tạ Nhung thấy vậy dứt khoát bế anh đi đến nhà vệ sinh, không quên xách theo bịch băng vệ sinh dạng quần theo luôn.
“Thả tôi xuống….a…” Cố Lạc đau đến mức kêu ra tiếng, Tạ Nhung nghe thế bất đắc dĩ nói: “Đã đau đến mức này mà vẫn còn cậy mạnh? Yên tâm, anh cũng không đến mức cầm thú như vậy.”
Cố Lạc lo sợ mấy giây sau mới phản ứng lại, hắn đang nói hắn sẽ không làm chuyện đó với anh trong lúc này.
“Biến thái! Tôi đang thế này rồi mà anh còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa hả?” Anh nhỏ giọng mắng một câu, làm cho Tạ Nhung chẳng hiểu ra sao/
Dục vọng vốn dĩ là bản chất của con người, hắn chưa từng và cũng không phải là chính nhân quân tử gì đó. Vừa nhìn thấy Cố Lạc thì *** sẽ cương cứng, không phải là chuyện bình thường hay sao.
Nếu Cố Lạc biết trong lòng Tạ Nhung suy nghĩ những thứ này, có lẽ anh sẽ phải bùng nổ một phen.
Lúc thay băng vệ sinh dạng quần Tạ Nhung còn định lên giúp đỡ, đáng tiếc bị Cố Lạc đuổi thẳng ra ngoài. Hắn nhún vai, biểu hiện khá là tiếc nuối với chuyện này.
Chờ Cố Lạc thay xong ra ngoài, hắn lại dùng đôi tay mạnh mẽ bế Cố Lạc quay lại giường, nhét anh vào trong chăn ấm. toàn bộ quá trình đều trôi chảy nhanh nhẹn, đến mức mãi một lúc sau Cố Lạc mới hoàn hồn lại.
“Ừm, chuyện đó…” Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, muốn nói gì đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Em chờ chút.”
Hình như Tạ Nhung còn chuyện gì muốn làm, vừa nói xong đã quay người đi, nhưng mới trôi qua vài phút đã thấy hắn quay lại, chỉ là lúc này trên tay hắn nhiều thêm một thứ.
“Dùng cái này ôm trong người, sẽ làm em thấy dễ chịu hơn.” Vén chăn lên, Tạ Nhung cầm túi chườm nóng nóng đặt lên bụng Cố Lạc, để anh ôm lấy nó.
Nhiệt độ ấm áp từ túi chườm nóng liên tục truyền đến trên bụng anh, Cố Lạc thoải mái giãn lông mày.
Tạ Nhung vẫn chưa loay hoay xong, hắn lại vòng đến nhà bếp bưng về một chén nước nóng, nghiêm túc thổi thổi, bảo đảm nhiệt độ nước vừa phải có thể uống, bấy giờ mới đưa đến bên miệng Cố Lạc.
“Uống chút nước nóng sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
Uống nhiều nước ấm, đúng là phiên bản thực tế.
Hắn đã làm đến mức như thế này, Cố Lạc không có khả năng lại tỏ ra thờ ơ. Tạ Nhung quan tâm chăm sóc từng li từng tí khiến trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, Miêu Miêu tâm cao khí ngạo lúc bình thường luôn luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này đây cũng không nỡ nói nặng lời với hắn nữa, anh chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tạ Nhung.”
“Cảm ơn gì chứ?” Tạ Nhung sờ sờ đầu của anh, giọng nói dịu dàng như nước, “Sau này… sau này có chuyện gì cũng có thể gọi cho anh.”
Sau này sao…
Cố Lạc uống một ngụm nước ấm, đầu cũng nóng theo, anh bật thốt: “Anh đối xử với ai cũng tốt như thế sao?”
Sửng sốt một hồi, Tạ Nhung chậm rãi mà kiên định nói: “Chỉ đối với em… Cố Lạc, anh chỉ đối xử tốt với một mình em.”
Chỉ có em.
=======
Lời tác giả:
Tình tiết tới tháng có hơi cũ, nhưng mà tôi cũng không nghĩ ra cái gì mới để viết, ha ha ha, nhưng mà Miêu Miêu của chúng ta lại chết bởi chiêu này đấy chứ! =))))
Yu Xin: Quý dị lại đoán xem con số trên nickname wechat của Tạ Nhung mang ý nghĩ gì nè?

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.