Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 18: Hướng dẫn viên thành phố E (2)



Sau khi xuất hiện bóng đen khổng lồ ngoi lên từ dưới sông, cục Điều tra Đặc biệt Thành phố E lập tức cử người đến kiểm tra tình hình, những người quay lại ai nấy đều ướt sũng, vẻ mặt hoảng sợ. Nuốt nuốt nước bọt, anh ta bấm gọi về cục:

“…Một loài dị chủng khổng lồ đã xuất hiện. Sau khi thận trọng ước tính thì có thể là cấp S, nó vẫn đang thành hình, yêu cầu hỗ trợ.”

Sau khi cúp máy, mọi người trong văn phòng nhìn xuống màn hình máy tính, thông qua cảnh quay có thể cảm nhận được sự hoảng sợ tột độ.

Nước sông chảy cuồn cuộn, camera giám sát bị nước bắn tung tóe, hình ảnh trong nháy mắt trở nên mờ ảo, còn tệ hơn nữa khi một số camera bị nước cuốn đi, màn hình hoàn toàn đen kịt.

Có người hỏi: “Chúng ta không thể trực tiếp phát động tấn công sao?”

Người ngồi ở ghế trung tâm lắc đầu: “Dùng cách thông thường sẽ phá hủy hết các công trình xung quanh, trường hợp này chỉ có thể đợi người của Tổng cục xử lý.”

Trong phòng làm việc một mảng im lặng, cố gắng đem tầm mắt dời ra khỏi màn hình, có người nhỏ giọng an ủi nói: “Người của Tổng cục đã lên đường rồi, đừng lo lắng. Chúng ta đã làm rất tốt trong khả năng của mình, nhiệm vụ chính của chúng ta chủ yếu là hỗ trợ sơ tán những người khiếm thính và khiếm thị để không một công dân nào bị bỏ lại phía sau.”

_____

Trương Hâm trực tiếp ra khỏi bảo tàng mà không mặc áo mưa.

Sau khi xác nhận vị trí của cái bóng đen khổng lồ, cô chọn một hướng và nhanh chân chạy xuyên qua màn mưa.

Cô biết thứ đó là gì.

Tuy bị cơn mưa che khuất, nhìn không rõ lắm nhưng cô vẫn còn nhớ rõ lời Trần Cảnh giới thiệu với mình.

Đại thực bào* là một loài dị chủng sinh ra ở những con sông lớn, mưa là máy dò của nó, một khi nó tìm được nơi thích hợp, nó sẽ lựa chọn đi xuống đó và sử dụng nước sông để hình thành cơ thể. Quá trình hình thành diễn ra chậm rãi, cuối cùng nó ngày càng to lớn.

*Đại thực bào (巨噬 hay Macrophagy) là những tế bào bạch cầu có vai trò quan trọng trong hệ miễn dịch, vai trò chính của chúng là thực bào các thành phần cặn bã của tế bào và các tác nhân gây bệnh. Ý tác giả dùng tên này chắc phần lớn là do khả năng “nuốt” của nó.

Cô nhớ tới Trần Cảnh từng nói đây là một con boss cấp S. Nó rất ít khi xuất hiện, nhưng khi xuất hiện thì những người chơi trong phó bản khả năng cao sẽ bị toàn diệt. Hơn nữa, chúng lại còn xuất hiện theo cặp, một mẹ và một con. Cơ thể mẹ lớn hơn con của nó gấp vài lần, nhưng cơ thể mẹ đã phát triển đầy đủ hơn nữa còn có vảy, cơ thể con lại không, tuy vậy cả hai đều có sức tàn phá cực kỳ khủng khiếp. Có người đồn rằng một trong số năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng đã bỏ mạng vì cơ thể người đó bị Đại thực bào con xâm nhập khi đang chiến đấu với cơ thể mẹ.

Hiện tại Đại thực bào vẫn còn đang phát triển, một trong hai con còn chưa xuất hiện, thế nên tạm thời khá khó để phân biệt con nào là mẹ, con nào là con. Trương Hâm chỉ có thể chọn một con duy nhất xuất hiện trong tầm mắt cô rồi lao tới đó.

Vượt qua màn chắn tạm bợ, càng đến gần cô càng nhận ra Đại thực bào này to lớn đến nhường nào. Trong làn sương mù, cô thậm chí không thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng của nó.

“Bùm…”

Thân thể không lồ càng lúc càng giãn ra, đè ép lên cây cầu, dây cáp không chịu nổi sức nặng mà theo đó sập xuống, cây cầu hơi nghiêng nghiêng, nặng nề rơi xuống sông.

Trương Hâm đứng bên bờ sông cuối cùng cũng nhìn rõ một phần cơ thể của Đại thực bào.

– — Không có vảy.

Đây chỉ là một Đại thực bào con chưa phát triển đầy đủ.

Trương Hâm xoay người, mở to hai mắt như muốn xuyên qua tấm màn mưa dày đặc để tìm kiếm Đại thực bào mẹ ở một phương hướng không xác định.

Không nhìn thấy, cũng không thể phân biệt rõ ràng, cô thu lại tầm mắt và tập trung vào thực thể khổng lồ vẫn còn ở dưới sông.

Các Đại thực bào con rất hung hãn hơn nữa sức tàn phá cũng rất cao nhưng chúng gần như sẽ đứng yên trong quá trình phát triển cơ thể, đây là thời điểm thích hợp để tấn công.

Nắm lấy lan can và nhảy xuống, Trương Hâm băng qua đống đổ nát đã bị thực bào khổng lồ trong lúc vô thức làm hư hại, nhảy lên và đứng trên đống đổ nát của cây cầu vừa sụp nổi trên mặt nước.

Đây là nơi gần nhất với Đại thực bào.

Giữa cơn mưa có một ngọn lửa bùng lên, ánh sáng xuyên qua màn mưa.

Một ngọn lửa cháy rực đột nhiên xuất hiện trên cơ thể của sinh vật khủng lồ, đốt cháy làn da màu xanh xám của nó.

Đại thực bào dường như cảm nhận được đau đớn, chậm rãi lặn xuống sông, ngọn lửa đang cháy cũng bị dập tắt.

Khi nó di chuyển, Trương Hâm nhận thấy hình dáng của nó giống như đang dần ngừng biến hóa.

Điều này có nghĩa nó sắp trưởng thành.

Ngọn lửa lại lần nữa xuất hiện trên tay cô, đột nhiên từ xa lại truyền đến một tiếng động lớn, khá nặng nề, Trương Hâm quay người lại.

Đại thực bào mẹ xuất hiện.

Ở đây không có cách nào để làm bất cứ điều gì, thế nên cô chỉ liếc nhìn nó, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt và tập trung vào Đại thực bào cách đó không xa.

Ngọn lửa bao trùm quanh thân thể khổng lồ, làn da xanh xám nhăn lại chuyển sang màu đen, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng khét.

Nhìn như có hiệu quả nhưng Trương Hâm lại không hề thả lỏng chút nào, trái tim trong lòng vẫn còn treo lơ lửng.

Quả nhiên, nước sông đen ngòm ngưng tụ lại thành một khối rắn chắc, từ từ bò lên người con quái vật khổng lồ ở giữa dòng sông, làn da vốn bị cháy đen đã trở lại hình dáng ban đầu.

Ngoài tính nết cực kỳ hung dữ, Đại thực bào còn có khả năng phục hồi cực cao khi ở gần nước.

– — Sự phát triển của nó đã hoàn toàn dừng lại, cơ thể khổng lồ vẫn luôn đứng yên bắt đầu chậm rãi di chuyển, nó hướng về phía cây cầu đã bị sụp đổ.

Nhận ra thực bào khổng lồ đang muốn rời khỏi dòng sông, Trương Hâm cũng nhảy khỏi cây cầu, cố gắng thu hút sự chú ý dẫn nó về phía một không gian lớn.

Nhảy từ cây cầu gãy xuống lan can trên bờ, cô quay đầu nhìn thấy nó đã ở ngay phía sau, mà bên kia sông, có người đang cầm một chiếc ô màu đen lặng lẽ đứng, chiếc ô phản chiếu lại những ánh sáng đỏ tươi, như ngọn lửa được thắp sáng.

Cô vốn muốn nhắc nhở đối phương nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt nhưng lại nhìn thấy đối phương giống như đang vứt tàn thuốc.

Một chút ánh sáng mờ nhạt lóe lên trên bầu trời.

Trong một khoảng khắc, ngọn lửa cháy rực phóng lên cao.

Tầm nhìn của cô hoàn toàn bị ngọn lửa che lấp, sóng nhiệt liên tục thổi bay mái tóc, dưới làn sóng nhiệt thiêu đốt, không khí dường như bị sức nóng bóp méo, các tòa nhà phía xa cũng trở nên mờ mịt.

Nước mưa ở khu vực này đã bị bốc hơi, tầm nhìn trong chớp mắt trở nên rõ ràng.

Đại thực bào hoàn toàn bị biển lửa nuốt chửng, mặc dù cơ thể vẫn ở dưới sông, nhưng một khi nước sông tràn lại gần, tất cả đều bị bốc hơi, gần như không có cách nào để tự chữa trị. Nó cố lăn qua lăn lại trong nước nhưng vô dụng, chỉ có thể bị đốt cháy thành một đống rác khổng lồ, hoàn toàn không thể phục hồi.

Ngọn lửa dần dần tiêu tán, Trương Hâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đứng phía đối diện đã biến mất không thấy tăm hơi.

_____

Bóng đen cách đó không xa dần hiện ra trong màn mưa, Từ Đồng Quy chạy từ Thành phố A qua đây, nhìn thấy có cái gì đó liền dừng lại.

Trong con hẻm ven đường còn có một người đang cầm ô ngồi xổm trên mặt đất, nhìn như chuẩn bị đưa tay chạm vào con mèo lớn màu cam trốn dưới mái hiên, người này có vẻ thoái mái đến lạ thường. Google‎ 𝙣ga𝐲‎ tra𝙣g‎ #‎ trùmt‎ ru𝐲ệ𝙣﹒v𝙣‎ #

Người cầm ô hơi nghiêng chiếc ô lại, giương mắt nhìn qua bên này.

“…”

Vẫn là cái người rất quen thuộc.

Từ Đồng Quy hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

Lệnh sơ tán đã được ban hành, ở đây chắc phải không có người.

Bị mèo suýt nữa cào xước, Giang Vu Tận thu tay lại đứng dậy giải thích: “Điện thoại tôi hết pin nên quay lại khách sạn lấy sạc, tình cờ khách sạn tôi ở cũng gần đây.”

Vẻ mặt thật thà còn rất vô tội, Từ Đồng Quy im lặng một lúc, anh hỏi: “Cậu đã lấy được bộ sạc của mình chưa?”

Giang Vu Tận lắc đầu: “Chưa.”

Đôi mắt của Từ Đồng Quy co giật.

Quả nhiên, người công dân bướng bỉnh nào đó còn chưa lấy được bộ sạc nhưng lại không có ý định rời đi, cầm ô chậm rãi đi theo sau lưng anh.

Cách đó không xa có một dị chủng có sức tàn phá cực lớn, những người được điều đến từ Thành phố A đi trước đều ướt sũng, Giang Vu Tận ở phía sau chậm rãi đi tới, cả người khô ráo, cứ như đi chơi xuân trên đường. Khi cách Đại thực bào một quãng, cậu được yêu cầu đứng yên đây và không được di chuyển.

Giang Vu Tận sau đó thật sự đứng tại chỗ.

Từ Đồng Quy đã lấy ra con dao găm quen thuộc, sau đó nhảy ra giữa sông.

Đại thực bào mẹ khác với con non chưa trưởng thành, khắp cơ thể đều có vảy cứng để bảo vệ da, lửa cũng không thể thiêu đốt, dao găm lại càng khó trực tiếp xuyên qua. Từ Đồng Quy tìm đến gốc vảy, dùng dao trực tiếp rạch một đường, máu từ trong nháy mắt phun ra, từng vệt máu nhuộm đỏ cả một bên mặt, sau đó bị nước mưa cuốn trôi, nhạt dần rồi theo cằm mà chảy xuống.

Mất đi một miếng vảy, thực bào khổng lồ vốn im lặng đột nhiên di chuyển, dòng sông cuồn cuộn, một lượng lớn nước sông bị cuốn vào bờ, quét qua cả cửa hàng bên bờ.

Bên này nhìn rất mãnh liệt, Giang Vu Tận đứng cách đó không xa lùi về sau hai bước để tránh nước bắn tung tóe, quay đầu nhìn về ánh sáng đỏ. Điện thoại trong túi bỗng reo lên, cậu cúi đầu lấy ra xem.

Chủ tiệm cắt tóc gửi tin nhắn nói rằng sự việc đã được giải quyết.

Cất đi điện thoại, Giang Vu Tận ngước mắt nhìn lên Đại thực bào gần đó.

Sau khi cạy ra một cái vảy, Từ Đồng Quy nhằm vào hướng đi của cái vảy mà rạch ra một vết thương lớn trên cơ thể Đại thực bào, tốc độ tự chữa lành cũng không thể theo kịp tốc độ rạch của anh, máu từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ dòng sông.

“Rắc—“

Lưỡi dao sắc bén chạm vào mép vảy, phát ra một âm thanh, tách làm hai nửa sau đó rơi xuống dòng sông chảy xiết và biến mất trong nháy mắt.

Giang Vu Tận khẽ giơ chiếc ô lên, lấy một con dao gấp từ trong túi, dùng một tay mở nó rồi ném đi.

Lưỡi dao sắc bén mém tí sượt qua cánh tay của anh, Từ Đồng Quy liếc mắt vững vàng bắt lấy, sau khi bắt được liền đâm nó vào da của Đại thực bào, động tác tự nhiên trơn tru, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Vết thương trên người nó tiếp tục lớn lên nhưng Đại thực bào cũng không tiếp tục chữa trị, nước sông tràn vào bờ dần dần đông cứng lại, tạo thành một tam giác nhọn hình nón, nhắm thẳng vào người đứng trên người nó.

Tam giác hình nón còn chưa hoàn toàn đông cứng, đầu dù đã lặng lẽ chọc qua nó, tam giác còn chưa hoàn toàn thành hình đã tan rã, biến lại thành một vũng nước.

Từ Đồng Quy quay đầu lại và nhìn thấy công dân họ Giang vẫn đang đứng ở chỗ cũ và mặt đất đầy nước.

Công dân họ Giang nào đó có lẽ đã bị nước tạt vào bờ bắn tung tóe, tóc và quần áo vốn khô ráo giờ đây lại ướt nhẹp, những giọt nước từ đuôi tóc chảy xuống nhỏ giọt.

Với một nhát cuối cùng, cơ thể Đại thực bào mẹ đã bị xẻ thành hai nửa, không thể chữa trị mà rơi mạnh xuống dòng nước, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ phân nửa dòng sông.

Nhảy trở lại mặt đất, Từ Đồng Quy cầm bộ đàm ướt đẫm kề bên tai, nói ngắn gọn: “Dị chủng S03 đã được xử lý.”

Cất bộ đàm đi, anh ngước mắt lên và liếc nhìn Giang Vu Tận đang đứng bên lề đường, sải bước tiến lại gần.

Lau khô con dao gấp trong tay, anh đưa lại cho đối phương và nói cảm ơn.

Giang Vu Tận đưa tay lấy con dao gấp.

– — Không thể cầm nó lên.

Người đàn ông này đưa con dao cho cậu nhưng không hoàn toàn, vẫn dùng lực trên tay.

Giang Vu Tận nhướng mi mắt đang sụp xuống với vẻ mặt bối rối.

Từ Đồng Quy hơi cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Chúng ta từng quen nhau à?”

“Ừ.”

Giang Vu Tận gật đầu thừa nhận, đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt dính máu của Từ Đồng Quy, mỉm cười và nói một cách nghiêm túc: “Anh không nhớ à. Ừm, anh là bạn trai cũ của tôi.”

Người này trong miệng không được một hai câu nói thật, lại bắt đầu vòng vo.

Từ Đồng Quy không hỏi thêm nữa, buông con dao gấp ra.

Giang Vu Tận cầm lấy con dao, mỉm cười vẫy vẫy tay: “Bái bai, bạn trai cũ.”

Cậu trong miệng gọi bạn trai cũ nhưng bước đi cũng rất gọn gàng, dứt khoác.

Con mèo lớn màu cam trước đó lại xuất hiện, người này lại không có bất kỳ nguyên tắc nào, ý đồ cùng mèo cam tiến hành giao lưu. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.