Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 12: Hồng Hồng da người (1)



Vùng ngoại ô ở rất xa mà đi taxi thì đắt đỏ, vì vậy Giang Vu Tận đành phải dùng chiếc xe máy của mình, còn phải mua một chiếc mũ bảo hiểm mới trong nước mắt.

Cậu thu hóa đơn lại, quay đầu nhìn người ngồi sau xe rồi nói: “Tôi mua cái này là do ủy thác của cậu, sau này nhớ hoàn trả tiền cho tôi nhé.”

May mắn thay, người ngồi đằng sau chỉ có thể tính là nửa người thế nên không cần đội mũ bảo hiểm, nếu không thì lại tốn thêm một khoản phí khác.

Chu Dương hỏi cậu: “Trước kia cậu không đội mũ bảo hiểm sao?”

Giang Vu Tận tức khắc nhớ tới chiếc mũ bảo hiểm bị trộm mất của mình.

Dù ngồi phía sau không thể nhìn thấy vẻ mặt của người phía trước nhưng Chu Dương có thể cảm nhận được không khí u buồn xung quanh.

Đau buồn khởi động xe máy.

Thực ra đây là lần đầu tiên trong đời Chu Dương ngồi xe máy điện. Một trải nghiệm mới đi đôi với một cảm giác mới, nhất là khi cậu có thể dễ dàng luồn lách trên đường trong tình trạng kẹt xe khiến tim cậu ta như muốn rớt ra, cậu ta mở to đôi mắt.

Một cánh cửa đến một thế giới mới dường như đã được mở ra.

Cậu cưỡi chiếc xe điện nhỏ đi đến con đường núi quanh co ở ngoại ô, trên đường không một bóng người, sau khi có người mất tích, người càng ít hơn. Cảnh sát cũng đã tìm kiếm quanh đó vài ngày sau khi xảy ra sự việc nhưng không tìm được người mất tích nên họ đã tạm ngừng việc tìm kiếm và thu dọn rời đi, ở đây hoàn toàn trống không.

Con xe điện nhỏ cũng có thể lao lên đường núi quanh co, Giang Vu Tận leo nửa vòng quanh ngọn núi sau đó vòng lại nơi này, cuối cùng khi đi qua một địa điểm Chu Dương mở to đôi mắt, nói: “Chính là nơi này.”

Giang Vu Tận dừng xe điện ở bên đường, cởi mũ bảo hiểm và xuống xe.

Đây là một khúc cua lớn, trên đường còn có vết lún, có lẽ là do Chu Dương và nhóm bạn cậu ta để lại, mặt đường cùng lan can vẫn còn tốt, cây cối cũng xanh tươi, ánh nắng chói chang, mọi thứ trông có vẻ vẫn bình thường, nhìn qua không có chỗ nào không thích hợp.

Giang Vu Tận cùng Chu Dương ngồi xổm ở ven đường, cậu hỏi: “Hôm xảy ra tai nạn, anh có thấy việc gì không bình thường không?”

Việc không bình thường?

Chu Dương cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, theo thói quen muốn nhổ cỏ bên đường, thấy tay mình xuyên qua ngọn cỏ, cậu ta thu tay lại.

Im lặng một lúc, dường như nhớ ra thứ gì đó, cậu ta quay lại nói: “Sáng hôm đó tôi ăn nhiều hơn bình thường một bát có được tính không?”

Giang Vu Tận nhanh chóng đưa ra kết luận: Người này tuy khá đẹp trai nhưng đầu óc có vẻ như lại không hoạt động tốt cho lắm. Cậu nói: “Chắc là không tính.”

Chắc bởi vì cậu ta cảm thấy trong giọng điệu bình tĩnh của cậu có chút không nói nên lời, Chu Dương lại lần nữa động não, nói:

“Cái vòng tay tôi mua ở chân núi hôm đó có tính không?”

Giang Vu Tận đặt xuống bàn tay đang định mở Anipop: “Nói chi tiết xem nào.”

Chu Dương nói rằng hôm đó trong nhóm bạn cậu ta đến sớm nhất. Trong lúc đợi bạn mình trên xe, một đứa trẻ đã gõ cửa xe cậu ta, trong tay cầm một chiếc vòng, nhìn cậu ta và ngỏ ý muốn cậu ta mua một chiếc.

Cậu ta nói: “Cô bé ấy bị thương rất nhiều ở bàn tay và cánh tay, trông cô bé khá đáng thương nên tôi đã mua một chiếc.”

Đứa bé còn rất chu đáo, chủ động bước tới giúp cậu ta buộc chiếc vòng trên tay. Chiếc đồng hồ hiệu trên tay cậu ta rõ ràng không hợp với chiếc vòng nhưng đây là tấm lòng của đứa nhỏ nên cậu ta vẫn không tháo nó

Càng nói, giọng Chu Dương từ từ nhỏ lại, đôi mắt bỗng chốc mở to.

Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra có điều gì đó không đúng. Làm sao một đứa trẻ bán đồ lại xuất hiện ở nơi không người qua lại như thế này?”

Giang Vu Tận nhận xét ngắn gọn: “Cậu thật tốt bụng.”

Chu Dương đang ngồi xổm một bên cuối cùng cũng phản ứng lại, không khỏi cảm thấy trong lòng trở nên nặng nề.

Sau khi xảy ra tai nạn, cậu ta có ở lại đây mấy ngày nhưng không hề nhìn thấy đứa nhỏ, có lẽ đối phương sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Giang Vu Tận đứng lên nói: “Đi xuống trước đi.”

Chu Dương hỏi cậu đi xuống làm gì.

“Đi gặp đứa nhỏ bán vòng tay.” Giang Vu Tận ngáp dài nói: “Có lẽ đêm nay cô bé ấy sẽ xuất hiện.”

Bọn họ quay trở lại chân núi.

Việc chờ đợi mất khá nhiều thời gian, Anipop chơi rất vui nhưng số bước của nhân vật rất nhanh đã cạn kiệt.

Sau khi dùng hết lượt đi cuối cùng, Giang Vu Tận quay đầu nhìn Chu Dương, mở miệng hỏi: “Nếu giờ tôi nạp tiền mua thể lực, cậu có trả tiền cho tôi không?”

Chu Dương: “….”

Chu Dương đồng ý trả tiền, thế là Giang Vu Tận lại tiếp tục lao vào trò chơi, cho đến chiếc điện thoại sắp sập nguồn, cậu mới bất đắc dĩ đặt xuống.

Khi cậu đặt điện thoại xuống thì trời đã gần tối, mặt trời màu đỏ chói chang đang từ từ lặn xuống sau con đèo đối diện, mọi thứ trong tầm mắt cậu dường như được nhuộm một màu đỏ rực.

Thay vì đợi được đứa nhỏ bán vòng tay, họ lại đợi được vài chiếc xe thể thao.

Tiếng xe thể thao vang vọng trên con đường vắng vẻ, dù cách rất xa cũng có thể nghe thấy.

Chu Dương đang ngồi xổm một bên đứng lên nhìn qua, sau đó hơi dời mắt nói:

“Bọn họ là bạn của tôi.”

Đám người Trường Tư là bạn đua xe với Chu Dương vài ngày trước. Bọn họ mấy ngày này ở nhà đợi tin tức nhưng cuối cùng chẳng có gì, nên sau vài ngày chờ đợi bọn họ quyết định lại đến đây xem xem có tìm được manh mối gì không.

Mấy chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một chiếc xe điện đang đậu bên đường, nhìn sang bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy một người đang ngồi bên đường, dường như không có cảm giác tồn tại.

Tuân thủ nguyên tắc phải lịch sự với người khác, Giang Vu Tận giơ tay chào hỏi.

Trương Tư phản xạ có điều kiện đáp lại, sau đó mới ý thức mình đang làm gì, vì thế hỏi: “Cậu là ai?”

Giang Vu Tận liếc nhìn Chu Dương ở một bên sau đó mở miệng nói: “Tôi đi ngang qua đây, ở đây nghỉ ngơi một lúc.”

Nhóm Trương Tư gật đầu, tiếp tục đi lên núi.

Không có gì bất ngờ khi bọn họ không tìm thấy gì, sau khi trời tối hẳn tất cả đều xuống núi.

Chiếc xe điện đậu bên đường lúc nãy đã biến mất, bọn họ chỉ nhìn một cái rồi đi về.

Chu Dương đứng cách đó không xa, nhìn ánh đèn xe dần dần khuất tầm mắt, quay đầu nhìn người trốn bên cạnh.

Giang Vu Tận liếc nhìn thời gian, nhận ra đã gần đến giờ liền cất điện thoại đi, chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường, vừa đi vừa giơ tay vuốt tóc, nắm lấy tóc mình giựt giựt hai phát rồi lấy ra vài chiếc kẹp ban nãy dùng dán túi khoai tây chiên cố định tóc mái.

Khi cậu đứng dưới ánh đèn, con ngươi của Chu Dương hơi run rẫy.

Đây là lần đầu tiên cậu ta để ý hóa ra người này rất đẹp trai, ngũ quan ưu việt cùng một loại cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được.

Giang Vu Tận lúc thu tay lại sau khi sửa lại mái tóc thì ngửi thấy một mùi thơm.

Ừm, có mùi chanh.

Cậu thu tay, mí mắt lại rũ xuống, cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt tiêu tán. Cậu nhận ra Chu Dương không đi theo mình, liền ngước mắt lên vẫy tay.

Ánh đèn chiếu vào con ngươi nhạt màu của cậu, khi cậu nhìn sang, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể có thể nhìn thẳng vào tâm tư người khác.

Chu Dương vội chạy tới, cùng nhau ngồi xổm, vỗ vỗ ngực như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đưa mắt sang người bên cạnh hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Giang Vu Tận suy nghĩ một lúc, cảm thấy có chút khó giải thích vậy nên cậu chọn cách im lặng.

Kết hợp với những gì Chu Dương nói về đường hầm và đứa nhỏ bán vòng tay, có lẽ cậu đã biết có chuyện gì xảy ra.

Hồng Hồng lột da, là một boss nhỏ của phó bản trung cấp. Cô bé ấy có sở thích là thu thập những lớp “da” mà mình thích. Cô bé còn có hẳn một địa bàn riêng của mình trong trò chơi – một phòng thí nghiệm được làm từ một đường hầm bỏ hoang. Chỉ những người có giấy phép mới có thể vào phòng thí nghiệm ấy, cô bé thường thông qua nhiều cách để đưa nó cho người được chọn, thế nên chiếc vòng tay ấy được trao cho Chu Dương.

Cô bé đã xử lý rất nhiều loại da khác nhau mà nhóc đã thu thập được trong phòng thí nghiệm đó, sau đó ghép chúng lại với nhau cố gắng tạo ra đẹp nhất. Cho dù là người chơi hay dị nhân, nếu thích cô bé nhất định sẽ làm đủ mọi cách để có được, gần như không bao giờ bỏ cuộc.

Trước đây khi tiến vào phó bản này, Giang Vu Tận nhớ đến Hồng Hồng nói rằng cô bé muốn lớp da của cậu, xét đến sự kiên trì của đối phương, có lẽ cô nhóc vẫn chưa từ bỏ ý định ấy.

Vì vậy cậu lộ mặt để thu hút sự chú ý của đối phương.

Thời gian càng ngày càng gần thời điểm cô bé xuất hiện, Giang Vu Tận ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, buồn chán đếm số con thiêu thân* bay quanh bóng đèn, Chu Dương lại cảnh giác nhìn bốn phía.

*Thiêu thân: mấy con hay thích đâm đầu vào bóng đèn đường á=))))

Có lẽ là rất lâu sau, hoặc cũng không lâu lắm, ngoài phạm vi được ánh đèn đường chiếu sáng, xuất hiện một đứa trẻ đang bước đi trên đường.

Cô bé mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, đôi mắt to cùng những vết màu nâu đen trên mặt, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự dễ thương của cô nhóc.

Khi cô nhóc nhìn sang, đôi mắt đen thăm thẳm khiến Chu Dương bất giác run rẫy, da gà da vịt lập tức thay nhau nổi lên.

Cô bé hình như nhìn thấy cậu ta nhưng không thèm để ý, quay mặt đi thẳng đến chỗ Giang Vu Tận đang ngồi xổm một bên, lấy ra chiếc vòng tay trong túi áo choàng, đôi mắt to thành khẩn nói: “Anh ơi, mua giúp em chiếc vòng này đi. Bán xong chiếc này em có thể về nhà rồi.”

Lời nói vẫn y đúc hôm trước, không có bất kỳ thay đổi nào.

Đôi bàn tay nhỏ đang cầm chiếc vòng của cô bé đầy vết thương, còn có vài vết khâu, nhưng đường khâu được thực hiện một cách rất cẩu thả.

Nhận thấy ánh mắt của cô nhóc vẫn dán chặt vào mình, vẻ mặt của Giang Vu Tận vẫn không thay đổi, cậu nói: “Không có tiền.”

Hồng Hồng lập tức đề nghị tặng luôn cho cậu, đồng thời giơ tay muốn buộc chiếc vòng lên tay Giang Vu Tận.

Tay Giang Vu Tận trước đó đã có một sợi dây đỏ, thế nên trước khi cô bé chạm vào sợi dây đỏ, cậu đã đổi một tay khác.

Chu Dương đứng bên cạnh nhìn đứa bé đeo lên chiếc vòng tay cho người kia, sau đó nhìn cô bé rời đi, cho đến khi không thấy gì cậu ta mới quay đầu lại.

Sau khi đối phương rời đi, Giang Vu Tận dựng lên con xe điện đặt trong bụi cỏ: “Đi thôi.”

Vòng tay cậu đã lấy được, nếu đội mũ bảo hiểm mà có gì đó vướng trên đầu thì không thoải máu, cho nen Giang Vu Tận trực tiếp cởi ra chiếc kẹp trên đầu, thoải mái mà đội mũ bảo hiểm lên.

Cậu không đi đường núi mà chọn đi đường bằng phẳng dễ đi, lái xe một cách chậm rãi.

Chu Dương nhận ra phương hướng không đúng nhưng trong tình huống này cậu ta căn bản không dám lên tiếng.

Con xe điện nhẹ nhàng đi trên đường, tuân thủ quy định tốc độ giới hạn, toàn bộ hành trình đều rất tuân thủ pháp luật.

Có thứ gì đó vụt qua, sáng đến mức khiến người ta bất giác phải nhắm mắt lại.

Khi mở mắt lên nữa, một đường hầm sâu đột nhiên xuất hiện phía trước.

Nó đột ngột xuất hiện một cách kỳ lạ.

Con xe điện nhỏ đi một cách chậm rãi, nhưng khoảng cách với đường hầm bỗng nhanh chóng thu lại với tốc độ nhanh không tả được.

Dường như không phải xe đang chạy về phía đường hầm mà đường hầm đang tiến lại gần chiếc xe.

Giang Vu Tận nói: “Chỉ cần chiếc vòng vẫn ở trên tay, dù cậu có nhanh đến nhường nào, đường hầm cũng sẽ tìm thấy cậu.”

Vì vậy, ban đầu yêu cầu chụp ảnh đường hầm và giao ảnh cho Đội tìm kiếm đặc biệt gần như không thể thực hiện, nếu muốn hoàn thành nó thì trước hết phải vào được đường hầm đã.”

Chu Dương hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Giang Vu Tận nói: “Tôi đoán.”

Cậu rất biết trả lời qua loa cho có lệ.

Vừa nói cậu đậu chiếc xe điện vào một nơi đậu xe an toàn rồi cởi mũ bảo hiểm.

Dù thế nào đi nữa, sự an toàn của xe điện vẫn là trên hết.

Ngay khi cởi mũ bảo hiểm ra, đầu tóc cậu trở về trạng thái xù xì, thậm chí còn tệ hơn.

Đường hầm đã cách đó vài mét.

Giang Vu Tận cúi đầu, chậm rãi xắn tay áo lên, Giang Vu Tận nhìn người ủy thác bên cạnh, nói: “Khi trở về, cậu nhớ tăng gấp đôi phí hoa hồng.”

Cậu nhấn mạnh: “Tiền mũ bảo hiểm và cả Anipop nữa.”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.