32: Tự mình gả tới phủ nguyên soái
Lời của Giản Nại khiến cha mẹ trố mắt.
Nhưng bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại cảm thấy có phải con mình té sông xong rồi não bị úng nước, cho nên cũng không để bụng những lời Giản Nại nói, chỉ khuyên cậu nghỉ ngơi rồi rời đi.
Giản Nại trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn mỗi một mình cậu.
Chờ cha mẹ đi rồi, có người từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, là một thằng bé lùn xủn, nó sợ hãi nhìn Giản Nại: “Thiếu gia…”
Giản Nại dò hỏi: “Em là?”
Thằng bé nhẹ nhàng nói: “Em là Tiểu Địch, thiếu gia không nhớ em ạ?”
Giản Nại thầm nghĩ đâu phải là tui không nhớ mỗi mình nhóc, tui không có nhớ ra ai hết á.
Kỳ thật đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ, khiến cậu thấy không hề chân thật.
Cậu chỉ đi tham dữ bữa tiệc gala thôi mà, thậm chí còn không ăn một bữa cơm chia tay đàngg hoàng với bạn thân của mình nữa, bọn họ đã hẹn nhau phải cùng ăn cơm một bữa rồi mà.
Nhưng một dao kia của Lục Kiệt đã tiễn cậu tới cái thế giới quỷ quái này.
Giản Nại đau khổ ôm đầu, chỉ có thể nói với Tiểu Địch: “Tiểu Địch, em và anh là quan hệ gì thế?”
Tiểu Địch vội vàng ngoan ngoãn trả lời: “Từ nhỏ em đã đi theo thiếu gia rồi, chăm sóc ngài ạ.”
Giản Nại: “Vậy người nhà em đâu?”
“EM không có người nhà.” Tiểu Địch hơi khẩn trương: “Khi em còn nhỏ, vì nhà nghèo nên cha mẹ nuôi không nổi nên đã bỏ em, là ông bà chủ cứu em về đó ạ.”
Giản Nại biết đứa nhỏ này cũng là một người đáng thương.
Giản Nại nói với thằng bé: “Sao em cách anh xa thế, lại đây nói chuyện nè.”
Tiểu Địch có hơi sợ cậu: “Là thiếu gia từng nói với em rằng em không được ở gần ngài quá ạ.”
Giản Nại khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Tiểu Địch nhẹ giọng: “Bởi vì trước đó ngài nói em là phản đồ, là gián điệp của ông bà chủ ạ.”
Giản Nại là người thông minh, cậu đại khái có thể đoán được chính chủ đã suy nghĩ thế nào, chắc cậu ta nghĩ rằng tình yêu của mình và bạn trai rất là vĩ đại, dù cho tất cả mọi người trên thế giới có phản đối thì hai người bọn họ cũng sẽ can đảm vì yêu mà mãi bên nhau, có lẽ chính chủ thấy thằng bé này là chướng ngại vật hàng top trên con đường tình yêu của mình.
Giản Nại thở dài: “Em yên tâm, giờ anh và gã ta đã chia tay rồi.”
Tiểu Địch nghe xong thì nở nụ cười: “Thật tốt quá, thiếu gia, em cảm thấy gã không xứng với ngài.”
Giản Nại không chút khách khí gật đầu: “Anh cũng thấy thế.”
Tiểu Địch cạn lời, cảm thấy sau khi thiếu gia hôn mê thì da mặt hình như đã dày hơn.
Giản Nại nhàn rỗi không có gì làm, sau khi nhận thức được mình đã đến đây rồi thì có lẽ sẽ không thể trở về được nữa, cậu vực lại tinh thần xuống dốc, đời thì vẫn phải sống, nếu cứ đắm chìm vào bi thương thì sao mà sống tốt được.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Giản Nại nói: “Tiểu Địch, em nhắc lại cho anh một vài chuyện ở quá khứ được không? Anh té sông xong quên hết cả rồi.”
Tiểu Địch lập tức gật đầu, thằng bé có vẻ rất thích cậu, nhưng có lẽ Giản Nại thay đổi nhiều quá cho nên vẫn có chút sợ hãi, hiện tại thấy Giản Nại nhờ mình thì thằng bé lại mừng rỡ.
Giản Nại nghe xong chừng khoảng một buổi trưa.
Cậu thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Tỷ như viên tinh cầu này có lịch sử từ xa xưa, trên tinh cầu này có rất nhiều người máy và thú nhân, thú nhân có phân biệt đẳng cấp về tinh thần lực, đó là một loại năng lượng tựa như uy áp và năng lực, người có cấp bậc càng cao thì càng lợi hại, năng lực cũng càng mạnh mẽ.
Đáng tiếc tinh thần lực sẽ bị tổn thương.
Bởi vậy cho nên mới sinh ra chủng tộc Dạ Oanh này.
Mấy đời trước Dạ Oanh cũng được tính là thú nhân, là từ con chim oanh tiến hóa thành nhân loại.
Năng lực của Tộc Dạ Oanh rất thần kỳ, có công hiệu chữa lành, tiếng ca và khí tức của họ rất có hiệu quả xoa diệu với tinh thần lực, tuy rằng bản thân Dạ Oanh không có sức mạnh, nhưng đối với những cường giả thì Dạ Oanh lại là một người bạn đời vô cùng tốt.
Giản Nại sau khi nghe xong thì tò mò: “Thế anh là Dạ Oanh à?”
Tiểu Địch vội vàng gật đầu.
Giản Nại đứng dậy đứng trước gương, phát hiện chính chủ và bản thân có bộ dáng giống nhau đến chín phần, trước kia cậu làm minh tinh thường xuyên bị người khác bảo rằng bộ dáng cậu có hơi nữ tính, không ngờ tới ở thế giới này, chính chủ là nam mà cũng có dung mạo y như vậy.
Có thể là do khuôn mặt quen thuộc nên Giản Nại cũng không thấy khủng hoảng cho lắm.
Nói thật ra, cậu hơi ngượng ngạo với cơ thể này, không biết chính chủ đã chết thật chưa, hay là cậu đang sử dụng thân thể của một người chết đây?
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi bớt đi nhiều.
Tiểu Địch ở bên cạnh nhẹ giọng: “Thiếu gia, ngài lớn lên đẹp, lại là Dạ Oanh thuần huyết, nhất định sẽ gả được vào một nhà tốt, ngài ráng giữ gìn sức khỏe, để sau này còn hưởng phúc nữa ạ.”
Giản Nại dở khóc dở cười.
Nhưng cậu thật sự mệt mỏi rã rời.
Sau khi Tiểu Địch rời khỏi thì cậu nằm xuống bắt đầu ngủ.
Cậu nhanh chóng tiến vào giấc, sau đó có một cảnh tượng mơ hồ hiện lên trong mơ, ở đó vẫn đang là thế kỷ 21, bản thân cậu sau khi bị đâm một nhát thì chảy máu rất nhiều, Lục Kiệt thấy cậu như thế thì cũng tự đâm mình một nhát, định tự sát theo.
Khi bọn họ bị phát hiện, Giản Nại đã mất rất nhiều máu.
Cậu được cấp cứu cả đêm rồi sau đó được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Người trên giường bệnh mặt không có chút máu, lâm vào hôn mê, bên trong, tình trạng không khả quan chút nào.
Thích Thần cứ khóc mãi bên ngoài cửa kính, bảo gì mà phải kiện cả nhà Lục Kiệt ra tòa, ngoại trừ cậu ta ra thì chẳng ai đến thăm mình cả, trên thế giới đó chỉ có mỗi người bạn thân này để ý sống chết của cậu.
Lòng Giản Nại như siết lại.
Giữa giấc mộng hỗn loạn đó, cậu tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra vẫn là trần nhà màu vàng quen thuộc, cậu thở dài một hơi, rồi sau đó nhận mệnh ngồi dậy.
Từ mộng ảo ngày hôm qua cho đến chấp nhận sự thật ngày hôm nay, cậu đã lười phải giãy dụa, tới đâu hay tới đó, trải qua sau một lần chết, thì còn sống là được.
“Rầm rầm rầm”
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giản Nại mở miệng: “Mời vào.”
Bên ngoài Tiểu Địch tiến và: “Thiếu gia, có khách tới thăm, là tiểu thiếu gia của Phượng tộc đến thăm ngài.”
Giản Nại vội vàng nói: “Quan hệ giữa chúng ta có tốt không?”
Tiểu Địch ghé sát vào nói: “Không tốt chút nào, cậu ta lớn lên không đẹp bằng ngào nên cay lắm, nhưng bên ngoài lúc nào tỏ vẻ quan hệ với thiếu gia rất là tốt.”
Giản Nại nghi hoặc: “Thế sao anh vẫn làm bạn với cậu ta.”
Tiểu Địch giải thích: “Bởi vì thiếu gia không nhìn ra cậu ta ghen tị với ngài, cho nên mới xem cậu ta như là bạn thân.”
“……”
Chính chủ ngu thật sự.
Tìm một tên rác rưởi làm bạn trai thì thôi đi, đến ngay cả bạn bè cũng rác không kém.
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có ngước bước vào, người chưa tới nơi nhưng giọng đã tới trước.
Tiếng thở nhẹ từ ngoài cửa truyền đến, một cậu trai trẻ mặc áo trắng từ bên ngoài tiến vào, làm lố bổ nhào vào giường cậu: “Nại Nại! Cậu làm sao thế này, tớ nghe nói cậu nhảy sông, có thật không?!”
Giản Nại trầm mặc.
“Cậu sao vậy, không nhớ ra tớ sao?” Hoàng Thừa ra vẻ kinh ngạc: “Là tớ nè Nại Nại, tớ là Thừa Thừa, bạn thân nhất của cậu đây.”
Giản Nại cười cười nói: “Đầu tớ bị úng nước, trí nhớ không tốt lắm.”
Đáy mắt Hoàng Thừa toát lên vẻ đắc ý trong chớp mắt, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm: “Tại sao lại như vậy được.”
“Đều tại tớ hết.” Hoàng Thừa giả vờ lau nước mắt: “Nếu không phải tớ giúp hai người bỏ trốn thì sẽ không xảy ra chuyện rồi, tớ chỉ muốn thành toàn hạnh phúc của hai cậu thôi, không ngờ đến mọi chuyện lại trở thành như thế này!'”
Nếu là trước đó, tên ngố Giản Nại nhất định sẽ an ủi ngược lại mình.
Nhưng mà giờ thì ——
Giản Nại gật đầu nói: “Đúng vậy, đều tại cậu hết.”
Trên mặt Hoàng Thừa sượng trân, xấu hổ nhìn Giản Nại.
Giản Nại mỉm cười với Hoàng Thừa: “Cậu tới để xin lỗi tớ hả.”
Hoàng Thừa có chút xấu hổ, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Giản Nại cậu ta lại chẳng dám chữ không, chỉ có thể ngoan ngoãn nói: “Ừm, tớ xin lỗi nhé Nại Nại.”
Giản Nại không tỏ vẻ gì: “Lần sau chú ý.”
Hoàng Thừa cảm thấy dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng lại không thể nói ra.
Nhưng trước mắt cậu ta có chuyện quan trọng hơn, vội vàng nói: “Nại Nại, tớ đây là vì muốn tốt cho cậu nên mới thế, nếu đời này không gả cho tình yêu thì cuộc sống còn nghĩa lý gì nữa, nhất định là cậu đang giận tớ rồi, cậu cứ yên tâm, tớ chắc chắn sẽ cứu bạn trai cậu ra khỏi đó.”
Giản Nại vội vàng: “Đừng, để gã ngồi tù đi, tớ không quan tâm gã đâu.”
Hoàng Thừa cho rằng bạn mình giận quá nên mới nói thế, nhưng thế thì cũng tốt, cuối cùng cậu ta cũng có thể nói ra mục đích thật sự của mình.
“Nại Nại, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng của mình, có phải ba mẹ cậu lại ép cậu vào phủ nguyên soái không?” Hoàng Thừa lập tức nói: “Hiện giờ tớ đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, tuyệt đối không để cậu phải đi chịu khổ đâu!”
Giản Nại: “Nói thử nghe xem.”
Hoàng Thừa cho rằng cậu đã tin, vội vàng nói: “Là người bạn thân của cậu, sao tớ lại nỡ nhìn cậu chịu khổ chứ, thật ra tớ hỏi thăm rồi, độ xứng đôi tinh thần lực của tớ chỉ kém cậu một cấp thôi, sắp tới đế đô sẽ mở tiệc cung yến, lúc đó tớ nghĩ nguyên soái đại nhân nhất định cũng sẽ tham dự, tớ đoán rằng lúc đó gia đình cậu sẽ tham dự vì muốn xin lỗi chuyện huỷ bỏ kết quả xứng đôi, cậu dẫn tớ theo đi, nếu lỡ như ngài ấy nhìn trúng tớ thì nhà các cậu cũng coi như là lấy công chuộc tội, mà cậu cũng tự do!”
Giản Nại nghe xong là hiểu ngay.
Hoá ra đây là đang tính kế mình đây mà, tuy rằng trước mắt cậu không có hứng thú với vị nguyên soái kia, đặc biệt là loại ép hôn này cậu cũng thấy không thích, nên cậu vốn chẳng muốn vào phủ nguyên soái chút nào.
Nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa Giản Nại sẽ để cho tên tâm cơ boy này được nước làm tới được.
Quan trọng nhất chính là.
Cái chết của chính chủ có quan hệ trực tiếp với cậu ta.
Loại hung thủ như này thì càng không thể để cậu ta đạt được mục đích.
Nghĩ xong, Giản Nại mỉm cười, cậu tỏ vẻ thân mật kéo tay Hoàng Thừa: “Không hổ là bạn tốt của tớ, thay tớ suy nghĩ chu đáo quá.”
Hoàng Thừa cho rằng Giản Nại đã tin, mừng rỡ: “Phải thế chứ.”
Giản Nại cười càng tươi: “Nếu cậu đã là bạn thân của tớ, vì tình yêu của tớ mà dốc hết sức lực, tớ đây cũng không thể đẩy cậu vào phủ nguyên soái, chặt đứt hạnh phúc cả đời được!”
Ý cười của Hoàng Thừa đông cứng.
Giản Nại vỗ vỗ tay cậu ta: “Cậu cứ yên tâm, khổ này tự tớ chịu, không đến lượt cậu nhảy vào hố lửa đâu!”
33: Cảm ơn ân công
Giản Nại không quá quen thuộc với thế giới này.
Nhưng cũng may là cậu còn có một cuốn bách khoa toàn thư di động là Tiểu Địch, tốn không ít thời gian cậu mới hiểu được chút đỉnh về Ám Tinh, tất nhiên là cũng nhân tiện tìm hiểu về tình huống gia đình mình.
Ám Tinh là quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến.
Ở đây có hoàng đế, hơn nữa cũng có các đại thần và bá quan văn võ bình thường, xã hội này rất nghiêm ngặt chế độ cấp bậc, các đại quý tộc thì có năng lực rất mạnh, còn nhóm bình dân thì bình thường nhất, phải chịu khổ và làm các công việc nặng nhọc.
Địa vị của thú nhân tại Ám Tinh là tối cao.
Bởi vì các thú nhân có được cấp bậc tinh thần lực, mà tinh thần lực có thể cường hóa thân thể của các thú nhân thân.
Bỏ xa sức mạnh của nhân loại bình thường.
Trong các loại thú nhân, thì Dạ Oanh không có lực gây thương tổn nhất, nhưng cũng là chủng tộc tôn quý nhất, nói trắng ra thì bọn họ nhờ vào nhân phẩm cả thôi, kết cục tốt đẹp nhất dành cho Dạ Oanh chính là gả cho cường giả, rồi sau đó vô tư vô ưu vượt qua cả đời.
Lần nào Tiểu Địch cũng luôn nói: “Thiếu gia, nhất định ngài sẽ được gả cho người tốt nhất.”
Giản Nại trợn trắng mắt: “Anh sống đâu phải là để chỉ lấy chồng.”
Mà gia đình Giản Nại đang ở lại đang trong tình trạng khó khăn.
Gia đình họ vốn làm kinh doanh, chuyên gia cung cấp tơ lụa và dải vệt vào cung, còn có các nhóm hoàng tộc quyền quý, làm quan thương nên kiếm được bộn tiền.
Nhưng năm nay.
Hoàng đế đón dâu, Hoàng Hậu tân nhiệm cũng xuất thân từ gia đình thương, là một Dạ Oanh tuyệt sắc.
Cô ta rất được hoàng đế sủng ái.
Cho nên nhà mẹ đẻ cũng được hưởng tiếng thơm lây. Vốn nhà họ Giản và nhà họ Thẩm của Hoàng hậu đều ngang tài ngang sức trên thương trường, nhưng vì có Hoàng hậu nên Thẩm gia có chống lưng, tự động chặt đứt nguồn cung ứng, chèo kéo không ít nguồn cung cấp của Giản gia.
Cũng bởi thế, khi biết được tinh thần lực của Giản Nại xứng đôi với tướng quân, mọi người trong nhà như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, cho nên mới ép con mình vào phủ tướng phân, cứu vớt thảm trạng của cả nhà.
Tiểu Địch nhẹ giọng an ủi: “Thiếu gia, tuy nghe đồn rằng tướng quân là người tàn bạo, nhưng ngài ấy chưa lấy vợ lần nào, quý tộc lấy nhiều vợ lẻ thì đầy rẩy, em nghĩ ngài ấy là người tốt đó ạ.”
Giản Nại nói đại: “Lỡ tại anh ta yếu rồi sao?”
Trên khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Địch lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thằng bé còn nhỏ chưa trải sự đời, đột nhiên nghe mấy lời như thế nên có hơi thẹn.
Giản Nại đang nói chuyện với cậu thì bên ngoài có người tiến vào.
Là mẹ của Giản Nại, bà tới đây để hỏi thăm: “Nại Nại, con thấy khoẻ hơn chưa?”
Giản Nại vốn đang cùng Tiểu Địch ngồi ở hoa viên sưởi nắng, thấy bà tới liền trả lời: “Cảm ơn mẹ đã quan tâm, con đã khá hơn nhiều rồi ạ.”
Bà lại gần, thở dài nói: “Nại Nại, ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến hội, nhà của chúng ta nói như thế nào cũng đã từng là thương nhân thường hợp tác với trong cung, là những khách nhân được mời tới, cha và mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nhân cơ hội này sẽ đi xin lỗi với phía Lục nguyên soái, chuyện này là do lỗi của chúng ta.”
Giản Nại nói: “Phải nên xin lỗi ạ.”
Dù Giản Nại không rành về thế giới này lắm nhưng cậu vẫn có thể đoán được, nếu chuyện này xảy ra từ một nhà đại quý tộc, con mình chạy theo trai quả là chuyện quá mất mặt.
Mẹ nói: “Nếu con không muốn đi thì cũng đừng đi…”
Giản Nại nói thẳng: “Con sẽ đi.”
Mẹ cậu có chút kinh ngạc.
Bởi vì bà khá là hiểu con của mình, tính tình quật cường, ngày thường nếu có chuyện gì cậu đều tự động làm theo ý của mình, không ngờ rằng lần này cậu lại chủ động yêu cầu đi!
Nhưng mẹ cậu vẫn vui vẻ cười: “Rồi, rồi, ngày mai chúng ta cùng đi nhé.”
Giản Nại gật đầu: “Chuyện này chung quy cũng là tại con, con cũng muốn gánh vác trách nhiệm, mẹ cứ yên tâm, có ra sao con cũng sẽ thành thật xin lỗi.”
Bà nghe xong vui vẻ không thôi, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò Giản Nại một phen: “Con ngoan, ngày mai tới đó… con trang điểm xinh xinh một chút nhé, có nhiều người lắm, đặc biệt là Hoàng Hậu đang chờ chê bai nhà chúng ta đấy.”
Giản Nại gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Loại trang điểm này sao mà giống đàn bà con gái được.
Giản Nại cảm thấy hơi làm lố, nhưng mẹ đã nói như vậy, thì cậu cũng không thể cãi lại được.
Buổi tối trước ngày diễn ra yến tiệc, Tiểu Địch cứ lôi kéo Giản Nại thử quần áo: “Thiếu gia, mấy bộ này ngài thích bộ nào nhất?”
Giản Nại ngồi ở trên bàn, cảm giác cả người muốn rã rời.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là do quần áo của Ám Tinh quá hoa hoè loè loẹt.
Ví dụ như bộ đồ mà Tiểu Địch đang cầm trên tay lúc này, bộ quần áo màu hoàng kim, trên eo có đính các loại đá quý xinh đẹp đủ máu, trên áo còn điêu khắc các hoa văn mỹ lệ và phức tạp, dưới ánh đèn quả thật rất là lộng lẫy chiếm lấy mọi ánh nhìn.
Đáng tiếc không phải là gu của Giản Nại.
Giản Nại nói thẳng: “Không thích.”
Tiểu Địch lại lấy ra thêm vài bộ đưa cho cậu xem.
Giản Nại phát hiện, gu của chính chủ là màu đỏ tía, là cái màu mà vừa nhìn vào đã chẳng muốn mặc, khiến cậu rất đau đầu.
Cho Tiểu Địch nghỉ ngơi, Giản Nại tự mình đi tới trước tủ quần áo, cuối cùng dưới không ít sự nỗ lực, từ bên trong tủ tìm ra được bộ có thể tạm gọi là quần áo, màu xanh lơ thuần tịnh, áo sơ mi màu trắc, áo khoáng màu xanh lơ, có vài sợi vải tua rua màu xanh lá nhợt nhạt rũ xuống, thoạt nhìn khá là văn tĩnh, lịch sự, tao nhã. Cậu thử mặc vào, bộ quần áo này khiến cậu trở nên thành thục tinh tế hơn, hơn nữa cũng không hề loè loẹt.
Tiểu Địch ngây người: “Thiếu gia đẹp trai quó.”
Giản Nại nói: “So với trước kia thì sao?”
Tiểu Địch trung thực nói: “Trước kia thiếu gia thích mặc những trang phục sặc sỡ, cũng đẹp đấy nhưng mà giờ đẹp hơn.”
Giản Nại được khen phổng hết cả mũi.
Cậu nói với Tiểu Địch: “Những quần áo đó anh không thích nữa, khi nào có thời gian anh dẫn em đi mua quần áo mới nhé.”
Tiểu Địch lo lắng: “Nhưng chẳng phải phủ của chúng mình đang không có tiền ạ.”
Lúc này Giản Nại mới nhớ tới cái số phận hẩm hiu của gia đình này, cậu thở dài một hơi, nói với Tiểu Địch: “Đúng là bởi vì thế, nên chúng ta phải tìm cách bán hết mớ đồ loè loẹt này đi, rồi mua các bộ đồ nào mặc được.”
Tiểu Địch cảm thấy thiếu gia nói rất có đạo lý, nhóc thật sự càng ngày càng sùng bái thiếu gia.
Giản Nại không biết tâm lý của thằng bé đã biến hóa, tới khuya cậu thấy hơi mệt nên đã ngủ say, ở trong mơ, cậu lại mơ được vài giấc mơ kỳ lạ, cậu mơ thấy một nơi tối đen ẩm ướt, ở đó có một người đàn ông, anh ta mặc quân trang sắc mặt thâm trầm, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Giản Nại muốn tới gần nhưng lại không dám.
Ngay lúc cậu đang rén thì người đàn ông kia phát hiện ra cậu, đưa mắt nhìn qua.
Đôi mắt kia thế mà lại khá quen thuộc, giống như đã từng gặp qua vô số lần, trước đó Giản Nại không nhớ ra được mình đã gặp ở đâu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhiên nhớ ra, người kia là Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhìn cậu, nhìn vài giây, rồi xoay người rời đi.
Giản Nại có hơi bồn chồn, muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng người kia càng đi càng xa, mãi cho đến khi cậu không thể đuổi kịp được nữa.
Giản Nại bừng tỉnh từ cơn mộng mị.
Cậu há mồm thở dốc, ôm ngực, mồ hôi chảy ròng, không thể nào bình tĩnh lại được, Tiểu Địch ở Tiểu Địch đi đến, vội vàng hỏi: “Thiếu gia ngài làm sao vậy?”
Giản Nại xua tay: “Không sao cả.”
Hôm nay là ngày đi dự yến hội trong cung.
Từ sáng sớm Giản Nại đã rời giường rửa mặt, ăn vận đẹp đẽ ra cửa, sau khi cha mẹ thấy cậu ăn diện xong thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thể là do Giản Nại không còn loè loẹt nữa nên trong lòng họ cũng thấy vui mừng.
Tới yến hội, Giản Nại bị sự huy hoàng của nơi đây làm cho kinh ngạc.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc lâu đài cổ có màu tối đen của châu Âu, kiến trúc cao ngất chạm mây, thậm chí còn có huyền phù lơ lửng ở trên không, công nghiệp nặng của Ám Tinh có thể nói là đỉnh nhất vũ trụ.
Tiến vào yến hội, cậu thấy có rất nhiều người có hình thú kỳ quái.
Mẹ Giản Nại dẫn cậu đi khắp nơi giới thiệu: “Bên kia là công tử của phủ Thừa tướng, bên đó là…”
Giản Nại nghe mà lỗ tai muốn mọc kén.
Cuối cùng, hầu như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, cách đó không xa, có người hô lên: “Khách quý đến!”
Có thể tới yến hội này, nhiều ít gì vẫn là người có tài sản và vật chất.
Đặc biệt là buổi tiệc được hoàng thất tổ chức.
Gần đó có một đám người mặc đồ dát vàng rực rỡ, quần áo chủ yếu màu vàng nhạt, nhìn rất sang trọng quý phái, chắc là hoàng đế, dẫn đầu có hai người, có một người mặc quân trang màu đen, anh ta cao vô cùng, nhìn từ xa có thể nhận thấy anh là một người có năng lực lãnh đạo với khí chất trầm ổn, lúc anh xuất hiện thì bầu không khí bốn phía trầm lắng rất nhiều.
Từ xa… vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách từ anh.
Mẹ Giản Nại tới gần: “Đó chính là đại tướng quân Lục Trạch Phong.”
Giản Nại cảm thấy dáng người của người này có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra.
Cậu đang suy nghĩ thì mẹ nói: “Giờ không phải là lúc, mẹ và cha dẫn con đi giới thiệu mọi người trước đã, ở yến hội này có rất nhiều thanh niên tài giỏi đấy!”
Giản Nại không có tâm tình, lòng của cậu đang hướng về một nơi khác.
Tầm nhìn Giản Nại vẫn còn đang hướng về phía người mặc quân trang màu đen kia, ánh mắt lưu luyến chuẩn bị dời đi thì rõ ràng ở phía xa xa đó, hình như người kia cũng cảm ứng được rồi nhìn về phía cậu, ánh mắt của anh có chút sắc bén, còn có vẻ đáng sợ, khiến Giản Nại rén hết cả người.
Cha mẹ lại lôi kéo cậu: “Lại đây, Nại Nại, tới làm quen ông chủ Tào này, đây là thương nhân hàng đầu của Ám Tinh chúng ta, sinh ý nhà bọn họ là mạnh nhất vũ trụ, thuộc hàng top bảng xếp hạng giàu có đấy!”
Giản Nại nhìn về phía ông chủ Tào, là một gã bụng phệ.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu, mang theo vài đánh giá sâu xa, cong môi cười cười nói: “Ngài Giản này, công tử nhà hai người mấy năm nay trổ mã càng ngày càng đẹp đấy.”
Cha Giản và mẹ Giản cười cười, nói: “Ông chủ Tào quá khen.”
Giản Nại chịu không nổi nữa, dứt khoát nói: “Ba mẹ, con đi toilet, mọi người từ từ nói.”
Cha mẹ Giản không ngờ rằng con mình lại tuỳ hứng như thế, muốn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Nại đi mất, rồi cười vài cái cho đỡ ngượng.
Ông chủ Tào cũng không thấy sượng, chỉ nói: “Con nít mà, hiểu được.”
……
Thật ra Giản Nại khá quen thuộc với loại tiệc rượu như này, trước kia khi cậu còn làm nghệ sĩ, cậu từng tham gia không ít các buổi tiệc, mà trong những bữa tiệc đó, những tên đàn ông tai to mặt lớn, dầu mỡ dâm dê như này cậu đã gặp nhiều rồi.
Đặc biệt là mấy tên khốn như ông chủ Tào, nhìn thôi là đã muốn đấm vài cái.
Một đường đi thẳng đến toilet bên bờ ao, Giản Nại rửa tay ở cạnh ao, phía sau liền truyền đến giọng nói: “Giản công tử, trùng hợp quá.”
Giản Nại vừa quay đầu lại, thì thấy ông chủ Tào cũng tới đây.
Ông chủ Tào đi đến bên cạnh cậu rửa tay, trên tay gã đeo các loại trang sức quý giá, nhìn rất giầu có, gã cong môi cười: “Nghe tên em đã lâu, khi em còn nhỏ anh từng bế em đấy.”
Giản Nại nghe được cái giọng lả lơi của gã mà muốn nôn hết cơm từ đêm hôm trước ra.
Ông chủ Tào vừa rửa tay vừa nói: “Chuyện của em anh đã nghe rồi, có phải không muốn gả vào phủ tướng quân không, vậy thì đúng rồi, Lục Trạch Phong tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cậu ta là quân nhân mà, năm nào cũng ở ngoài trưng binh đánh giặc, sao biết chiều em được, em theo anh mới gọi là hưởng phúc, tuy anh đã cưới vợ rồi, nhưng phủ anh vẫn chưa có bà nhỏ đâu, nếu em theo anh…”
Ông chủ Tào vừa nói vừa duỗi tay muốn sờ tay Giản Nại.
Giản Nại thấy gớm nổi hết cả da gà, ngay một khắc tay của ông chủ Tào chạm tới thì cậu tránh đi, lạnh lùng nhìn gã một cái: “Tôi không có hứng thú với ông.”
Sắc mặt ông chủ Tào xấu đi.
Tuy gã đã già, nhưng lấy gia thế của gã thì ai mà không muốn gả cho gã chứ?
Giản Nại dám nói như thế ư!
Ông chủ Tào nghĩ cậu đang lạt mềm buộc chặt, gã cúi người muốn ôm lấy cậu: “Nhưng anh có hứng thú với em mà, em giả bộ gì chứ, chuyện nhà em phá sản ở Đế Đô ai mà không biết? Em đào hôn theo trai, em nghĩ phủ tướng quân sẽ còn muốn em sao, cũng chỉ có nhà họ Tào anh đây mới cứu nổi em thôi, anh thương em là phúc của em đấy!”
Giản Nại lắc mình né tránh cái ôm.
Vì né đúng lúc nên ông chủ Tào trượt chân, trợn mắt rớt thẳng xuống ao nước!
Giản Nại sửng sốt, nhìn con heo biết bơi trong ao liền phì cười.
Nhưng cậu không ngờ ông chủ Tào chả phải là người dễ chọc, gã bơi được đến bờ, nhân lúc Giản Nại không để ý bèn giơ tay nắm lấy chân cậu, muốn kéo Giản Nại rớt xuống ao cùng mình!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người kéo lại cánh tay của Giản Nại.
Ông chủ Tào bị đá một cước về lại ao, bắn nước tứ phía, Giản Nại bị giật mình, trừng lớn đôi mắt nhìn về người đàn ông đã cứu mình bên cạnh, anh mặc quân trang màu đen, sườn mặt lạnh lùng như đao khắc, Lục Trạch Phong có một đôi con ngươi sắc bén vô tình, lúc nhìn người khác sẽ gây ra cảm giác áp lực cho họ.
Giản Nại không biết tại sao mình lại chẳng sợ chút nào.
Thấy bộ dạng quẫn bách của ông chủ Tào, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Mắt thấy người trong ao lại muốn đứng lên kéo mình, cậu dựa vào gần Lục Trạch Phong theo bản năng, không ngờ tới ông chủ Tào lại sợ Lục Trạch Phong, sau khi bò ra khỏi ao, thấy được người trước mặt xong, không nói lời nào đã bỏ chạy.
Lúc này Giản Nại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn chưa nhận ra mình và người kia đang quá gần gũi, hầu như muốn sà vào lòng người ta, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Cảm ơn ngài đã cứu em, nếu không có ngài em cũng chẳng biết phải làm sao nữa, thật sự rất cảm ơn ngài, em phải làm gì để cảm ơn ngài đây?”
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát, đẩy người đang dựa vào mình ra, thanh âm trầm thấp: “Tự trọng.”