Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 22: Rơi vào lưới tình với Lục Trạch Phong



Giản Nại sửng sốt, cậu thở phì phò nhìn Lục Trạch Phong, quạo quọ: “Anh có ý gì?”

Lục Trạch Phong: “Không có gì.”

Anh nói như thế càng khiến Giản Nại khẳng định là có gì!

Giản Nại hừ nhẹ một tiếng: “Ân công, anh không thích đồ em nấu hả?”

Lục Trạch Phong mặt không đổi sắc: “Không có.”

“Em dành cả một ngày mới nấu được đó!” Đôi mắt Giản Nại đầy tủi thân, cậu cầm lấy đôi đũa vừa ăn vừa nói: “Dù có không ngon thì anh cũng đừng có mà…”

Khi đồ ăn được bỏ vào trong miệng, Giản Nại ngừng nói.

Không vì cái gì cả.

Mà trong nháy mắt đó, hầu như cậu chẳng còn lời nào để miêu tả thứ tâm trạng này.

Cái mùi vị vừa đắng vừa chua hòa quyện vào nhau ở trong miệng, vừa ăn vào thì thấy đắng, sau một hồi thì lại thấy chua, có thể nói là dư vị vô tận.

Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn cậu, hỏi lại Giản Nại: “Ăn ngon không?”

Giản Nại: “…”

Lục Trạch Phong mặt không đổi sắc, dùng đũa gắp cho Giản Nại một miếng thịt: “Em dành cả ngày mới nấu được mà, ăn nhiều hơn đi.”

Giản Nại: “……”

Thứ quỷ ma gì đâu!

Giản Nại cảm nhận được tên Lục Trạch Phong này là một người thâm nho đáng sợ, cậu ngượng ngùng cười nói: “Em ăn no rồi, gần đây em đang giảm cân, hi hi, ân công anh ăn nhiều một chút nha, đừng câu nệ với em…”

!!!

Cậu vừa nói dứt câu thì trong bụng truyền ra tiếng đánh trống rột rột, bởi vì cậu ở trong game chơi cả ngày nên vẫn chưa ăn gì cả, nên bây giờ bụng dạ lên tiếng kháng nghị.

……

Trong nhà yên lặng.

Lục Trạch Phong nhìn cậu một hồi.

Khuôn mặt tươi cười của Giản Nại cứng đờ, có thể nói là quê muốn độn thổ.

Ngay lúc cậu nghĩ rằng Lục Trạch Phong ít nhất sẽ mở miệng chọc quê mình thì anh lại đứng lên, nói: “Trong bếp còn thứ gì khác không?”

Giản Nại sửng sốt, sau đó trả lời theo bản năng: “Hình như là còn chút thịt.”

Lục Trạch Phong đáp lời.

Anh cất bước vào phòng bếp, Giản Nại ôm Tiểu Hồng vào lòng rồi đi theo ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy căn phòng bếp bừa bộn rối loạn, Lục Trạch Phong tay chân nhanh nhẹn thu dọn tàn cục, rồi rửa hết đống bát đĩa bẩn, bắt nồi cơm, bằm thịt cho nhuyễn rồi trộng với ớt xanh, xào một dĩa đồ ăn đơn giản.

Giản Nại ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp, thậm chí còn chảy nước miếng.

Mà hình như mình ở không thế này cũng không tốt lắm.

Giản Nại chủ động đi tới, tha thiết nói: “Ân công, em giúp anh nhóm lửa nha?”

Lục Trạch Phong đang quỳ trước bệ bếp, thấy cậu tới đây thì nói: “Không cần.”

Giản Nại tủi thân: “Tại sao zạ?”

Lục Trạch Phong nói: “Không phải cả ngày nay đã mệt rồi à?”

Giản Nại đứng hình.

Đúng là cậu đã lăn lộn trong phòng bếp một buổi trưa, tuy rằng những đồ đã nấu không ăn được nhưng thực sự cậu đã rất nghiêm túc làm. Mà cậu cũng không phải là dạng người thích oán giận nên câu nói đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Nhưng không ngờ tới Lục Trạch Phong lại nhớ kỹ.

Chuyện này không phải là chuyện gì lớn.

Thậm chí chỉ có thể tính là chuyện nhỏ xíu xiu.

Thế mà cố tình cái điều nhỏ bé ấy lại khiến Giản Nại gợi nhớ lại những ký ức xưa cũ.

Cậu đi làm từ rất sớm, hầu như ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, lúc bận bịu nhất thì sức lực nói chuyện còn không có, nhưng thế giới của người trưởng thành tàn khốc như thế đấy, vừa khổ vừa cực thì thôi đi, những người khác cũng chẳng vì thế mà thương mà đau dùm, thậm chí còn buông lời cay đắng:

“Đâu phải chỉ có một mình cậu mệt.”

“Ai cũng cực cũng khổ hết.”

“Bớt tỏ vẻ lại đi.”

Có lẽ cũng chỉ có đứa con nít khóc thút thít thì may ra mới có người dỗ thôi.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, cũng đã sớm quen với chuỗi ngày không ai thương cảm, dường như cậu đã quên mất cảm giác được người khác vỗ về là như thế nào.

Mùi thức ăn thơm phức khiến cậu quay lại với thực tế.

Lục Trạch Phong nói với cậu: “Ngồi xuống đi.”

Giản Nại nhỏ giọng nói: “Em đi lấy nồi cơm nhé?”

Lục Trạch Phong lại nói với cậu: “Không cần, nồi cơm đang nóng lắm.”

Đến lúc đó nhóc mít ước nhỡ lại bị phỏng rồi khóc nhè nữa.

Giản Nại ngây người, cậu thật sự không ngờ tới con người ngày thường dường như chẳng quan tâm điều gì lại có một mặt dịu dàng đến vậy, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả, cậu không dám nói điều gì, chỉ im lặng ngồi xuống bàn cơm.

Chờ Lục Trạch Phong đem hết đồ ăn lên, những món này nhìn thường thường không có gì đặc biệt, Giản Nại ăn thử một miếng thì lại thấy ăn ngon vô cùng!

Đúng là đã con mắt vừa cái bụng!

Giản Nại nhịn không nổi ăn thêm vài miếng, ăn hơn non nửa chén cơm mới cảm khái nói: “Không ăn được nữa.”

Giọng Lục Trạch Phong nhàn nhạt từ bên cạnh vọng tới: “Đừng giảm cân.”

Giản Nại tưởng anh đang dỗ mình.

Ai biết tên chết bằm này lại nhìn cậu rồi chậm rãi mở miệng nói: “Vốn đã chẳng có mấy miếng thịt trên người, đến lúc cầm chân ma thú kéo dài thời gian còn chẳng đủ cho nó ăn hai ngụm.”

“……”

Bớt nói đi cha nội.

Trong lòng Giản Nại chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ cảm động: “Không phải đâu, em thấy ân công vì em mà vất vả nấu cơm quá, em không nỡ ăn hết mà.”

Lục Trạch Phong nhướng mày: “Thế à?”

Giản Nại gật đầu cái rụp.

Cậu không định nói tiếp nữa, ăn cơm ngon hơn!

Khiến Giản Nại bất ngờ là do Lục Trạch Phong chăm chú nhìn cậu một lát, bỗng nhiên cúi người ghé sát khiến Giản Nại có chút hoảng loạn, thậm chí trong nháy mắt đó còn nổi lên tâm lý sợ hãi, dù gì người đàn ông này rất mạnh, bản thân mình không phải là đối thủ của anh.

Lục Trạch Phong cúi người, nâng tay lên.

Lòng Giản Nại như bị treo đứng cứng ngắc.

Tiếp đó, lòng bàn tay thô ráp lau qua khóe môi Giản Nại, lau đi hạt cơm dính ở trên mặt không biết từ khi nào, khi bàn tay cầm vũ khí hàng năm ấy chạm vào bờ má trắng nõn phúng phính ấy đã khiến cho Giản Nại run rẩy một lát.

Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với con ngươi đen tuyền thâm trầm của Lục Trạch Phong.

Lục Trạch Phong thấp giọng: “Không cần để dành.”

Giản Nại còn chưa kịp hoàn hồn, ngây ngốc dò hỏi: “Dạ?”

Đáy mắt anh hiện lên ý cười, tiếp đó giọng nói thành thục mạnh mẽ vang lên, không cần hứa hẹn cao xa gì nhưng lại khiến người nghe an tâm: “Nếu em muốn ăn thì cứ nói, lần sau ta sẽ nấu cho em.”

Giọng anh không hề nặng nề, nhưng lại để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người nghe.

Lông mi Giản Nại khẽ run, tim đập nhanh liên hồi, thậm chí liền ngón tay còn không tự giác cuộng tròn lại, hô hấp như đang dần chậm lại.

Tốc độ chuyển động của đại não chậm hẳn đi.

Lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Lục Trạch Phong.

Vành tai Giản Nại dần trở nên đỏ lự: “Ừm… Dạ.”

Gòi xong.

Cứu bé với.

Sao người này kết hôn xong lại thay đổi nhiều thế nhờ!

May mà sớm biết anh ta là trapboi, không thì đã bị con đĩ tình yêu quật từ đời nào rồi!!

Không được, tuyệt đối không thể bị trapboi mê hoặc!

Giản Nại, tỉnh táo lại đi!!

……

Bởi vì thời gian đã không còn sớm, chơi chưa được bao lâu thì Lục Trạch Phong đã offline.

Mà sau khi Giản Nại bước ra khỏi khoang trò chơi thì vẫn chưa thể bình tâm lại được hẳn, tuy có lừa được người khác nhưng vẫn không lừa được bản thân.

Đặc biệt là hôm nay.

Có rất nhiều lần, cậu thừa nhận là mình đã bị hớ.

Ai mà ngờ được cậu lại thích Lục Trạch Phong chớ.

Mà người đó lại là ex của bạn thân mình!

Giản Nại vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, cưỡng chế bản thân mình bình tĩnh lại, lúc này mới tỉnh táo lại được đôi chút, chưa chơi được trapboi mà chính mình đã bị chơi trước rồi.

Kế hoạch nấu cơm này không thể tiếp tục thực hiện được nữa.

Chỉ có thể thay đổi cách khác.

Kế hoạch lúc ban đầu của Giản Nại chính là lợi dụng thân phận vợ hiền của mình khiến cho Lục Trạch Phong cảm thấy bản thân hiền huệ dịu dàng cỡ nào, cảm nhận được mái ấm gia đình hạnh phúc.

Không phải mọi người thường nói, nếu muốn một tên ăn chơi quay đầu,…

Thì biện pháp tốt nhất chính là cho tên đó một mái ấm sao!

……

Hôm sau

Lúc Lục Trạch Phong online thì phát hiện vợ mới nhậm chức của mình đang ở gia viên.

Mấy ngày nay Giản Nại lén la lén lút như đang giấu trai trong nhà vậy.

Tuy rằng khả năng này không thể xảy ra.

Rốt cuộc, ngày hôm nay, Lục Trạch Phong mới vừa vào cửa nhà đã bị Giản Nại lén lút kéo đến một bên, nhỏ giọng nói: “Ân công, em có cái này cho anh nè!”

Lục Trạch Phong ngoài ý muốn nhướng mày: “Cái gì?”

Giản Nại siết đồ vật ở trong tay như là đang giấu bảo bối, cuối cùng mới đưa ra: “Nhìn này! Túi tiền!”

Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn.

Trên thực tế, chính xác mà nói thì cái này không giống túi tiền, nhìn giống cái bao hơn.

Trên túi tiền nho nhỏ được thêu cái hình gì đó bằng những đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đôi mắt Giản Nại tràn ngập chờ mong: “Ân công, anh có thích không?”

Lục Trạch Phong nghiêm túc nhìn kỹ một hồi, mở miệng nói: “Em thêu gì thế, là ma thú à?”

“……”

Giản Nại trầm mặc một lát, rồi thẹn quá thành giận nói: “Đây là uyên ương!”

Lục Trạch Phong xem như đã được mở mang tầm mắt.

Ngay lúc Giản Nại cảm thấy thẹn quá, quyết định lấy lại túi tiền về thì Lục Trạch Phong đã thu tay trước một bước, anh nói: “Tặng cho ta?”

Giản Nại khẽ gật đầu.

Lục Trạch Phong đáp lời, rồi treo túi tiền ở trên người.

Giản Nại có chút nghi hoặc mở miệng dò hỏi: “Không phải anh chê em thêu xấu sao?”

“Ta nói thế hồi nào?” Lục Trạch Phong nhíu mày, nhìn bộ dáng chịu đả kích của Giản Nại, thong thả ung dung nói: “Ta thấy con ma thú này nhìn rất độc đáo.”

“…… Đây là uyên ương!”

“Ừ.”

Tuy rằng quá trình có hơi cồng kềnh, nhưng Giản Nại phát hiện ra cái túi tiền xấu đau xấu đớn đó lại được Lục Trạch Phong luôn mang ở trên người, dù có thay đổi quần áo, hay là đi đánh phó bản, túi tiền lúc nào cũng ở bên người anh.

Ngày qua ngày.

Ngay cả Giản Nại cũng tự hoài nghi.

Chẳng lẽ anh ta thích cái túi tiền này thật à?

Có lẽ tay nghề của mình cũng không tệ.

Mẹ của cậu rất giỏi làm những đồ thủ công thế này, những mẫu thêu mà bà thêu ra đều sinh động như thật.

Giản Nại thì lại như không có thiên phú ở phương diện này, mỗi lần thêu cái gì đều sẽ bị mẹ mắng rất lâu, nên cậu không đủ tự tin, thậm chí trước kia cậu thậm chí đã từng thêu cho Lục Kiệt một cái nhưng lại bị người ta chê cười, còn chẳng thèm mang theo một lần.

Chẳng lẽ trình mình lên tay rồi sao?

……

Ôm nghi hoặc như vậy, Giản Nại dẫn Tiểu Hỏa Long cùng Lục Trạch Phong đi tới chủ thành mua sắm đồ dùng sinh hoạt.

Trên đường có rất nhiều hàng bán rong.

Giản Nại không nghĩ tới có rất nhiều người nhận ra bọn họ, hơn nữa còn rất nhiệt liệt chào hỏi:

“Anh Phong!”

“Cảm ơn anh Phong, em có nhặt được kẹo mừng của hai người nè.”

“Bao lì xì dày thật đó!”

“Chúc hai người bên nhau dài lâu nhá.”

Lúc này Giản Nại mới nhớ tới gói kết hôn khổng lồ của mình, hình như đúng là có chuyện rải kẹo mừng ngẫu nhiên ở các đại chủ thành, càng không ngờ tới bởi vì thế mà thanh danh vang dội.

Hai người đi vào một sạp bán điểm tâm.

Ở trò chơi này có rất nhiều người chơi đa dạng, có người chơi hệ chiến đấu cũng có người chơi hệ sinh hoạt.

Bởi vì độ tự do của《 Vấn Đạo 》 rất cao, cho nên có rất nhiều người chơi hệ sinh hoạt sau khi học xong nghề nấu nướng liền bắt đầu phát huy sở trường đặc biệt, dùng tiên thảo và các loại thực vật ở trong trò chơi nấu ra những món ngon như này rất được hoan nghênh.

Giản Nại nói: “Chúng ta mua một chút đi.”

Lục Trạch Phong: “Được.”

Chủ quán nọ cũng rất nhiệt tình: “Hai vị thích cái nào thì cứ, trước đó tôi cũng có nhặt được kẹo mừng kết hôn của hai người, lần này tôi tặng lại cho hai vị mấy phần bánh kẹo, coi như là tâm ý của tôi.”

Giản Nại không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, cười nói: “Cảm ơn ạ.”

“Ầy, khách khí gì chứ, buôn bán nhỏ mà thôi.” Chủ quán rung đùi đắc ý nói: “Chúng tôi kiếm tiền nhỏ, chứ không phải làm ăn lớn gì đâu, không giống như mấy người, đi đánh phó bản một lần là rớt ra bao nhiêu thứ đồ quý hiếm, bằng cả năm đi làm của tôi rồi còn gì!”

Giản Nại cũng khiêm tốn: “Cũng không phải boss nào cũng rớt đồ hiếm đâu ạ.”

Chủ quán nói tiếp: “Sao lại không, cậu nhìn anh Phong đi, ù uôi cái túi tiền này chắc là ám khí cực phẩm rớt ra từ boss đấy, hình ma thú được thêu trên đó sống động như thật, chắc phẩm chất không hề thường đâu ha?”
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.