Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 1: Đâu phải chỉ mới mấy ngày



Edit: Lune

Đèn sợi đốt sáng rực trên đỉnh đầu chiếu xuống, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng ngập trong xoang mũi.

Độ Niệm vén tay áo lên, lộ ra đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, y cụp mắt nhìn bác sĩ đang băng bó lên chỗ vừa khâu xong.

Một vết sẹo ngoằn ngoèo được khâu kéo dài từ lòng bàn tay đến đầu cổ tay, có làn da nhẵn nhụi tôn lên, trông khá đáng sợ.

“Được rồi.” Cố định lại băng gạc xong, Ngũ Chu thu tay về: “Chú ý đừng để vết thương dính nước, thay gạc đúng giờ, cẩn thận nhiễm trùng.”

“Cảm ơn.” Độ Niệm dùng đầu ngón tay sờ vào băng gạc, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết, ấn vào cũng không có cảm giác gì.

Ngũ Chu cất băng gạc cùng cây kéo trên bàn đi, đóng ngăn kéo lại, ánh mắt nhìn về Độ Niệm hơi phức tạp: “Rốt cuộc là cậu làm gì mà lại bị thương như thế?”

Tuy Độ Niệm nói với anh là cắt phải lúc thái rau, nhưng anh không ngu. Vết thương sâu như vậy, trừ phi là coi tay mình thành rau mà cắt, nếu không làm sao có thể cắt thành như thế.

Độ Niệm thu tay đang ấn trên băng gạc về, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh: “Đúng là bị lúc thái rau mà.”

Ngũ Chu biết y không muốn nói, đành phải ngừng hỏi.

Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy đã hết giờ làm của mình, khóa kỹ ngăn kéo rồi mới đứng dậy, vừa cởi áo blouse trắng trên người vừa hỏi: “Cùng đi ăn cơm không? Cậu…”

Anh vốn định dùng từ “người yêu”, nhưng đột nhiên nhớ ra lúc trước Độ Niệm từng nói rõ với mình, người kia không phải người yêu mà là…

“Kim chủ.” Độ Niệm giúp anh nói nốt hai chữ khó mở miệng.

“Ừm, anh ta có tới đón cậu không?” Ngũ Chu bỏ qua cách gọi không mấy rõ ràng kia.

Độ Niệm buông tay áo xuống, rồi lại hơi kéo kéo, muốn giấu phần băng gạc chỗ cổ tay.

“Không tới.”

Tuy câu trả lời trong dự đoán, nhưng Ngũ Chu vẫn dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Vậy đi thôi, tôi mời.”

Hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, trên đường gặp mấy cô y tá, cô nào nhìn Độ Niệm cũng đỏ mặt, lí nhí chào y.

Độ Niệm từng đến bệnh viện tìm Ngũ Chu mấy lần, cũng tính là quen mặt với mấy cô y tá. Y mỉm cười, khẽ gật đầu chào lại mấy cô.

Cả đoạn đường, hai người không ai nói gì, đi thẳng ra đường chính.

Ngũ Chu để tay trong túi áo khoác, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Độ Niệm, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Cậu định bao giờ chấm dứt mối quan hệ này với anh ta?”

Hiếm khi anh không nói vòng vo mà hỏi thẳng như thế.

Không biết vì sao, anh cảm thấy vết thương trên tay Độ Niệm có liên quan đến vị “Kim chủ” này.

Thật ra anh chỉ gặp qua người kia của Độ Niệm một lần, đoán như vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm, nhưng một lần gặp mặt kia thật sự không để lại ấn tượng tốt gì cho anh cả.

Ngũ Chu còn nhớ lần gặp người đàn ông kia, cũng là lúc ở trong bệnh viện.

Khoảng thời gian ấy, Độ Niệm nói muốn theo anh học ít kiến thức chữa bệnh cơ bản, cho nên ngày nào cũng đợi anh tan làm rồi đến văn phòng tìm anh, khi nào kết thúc lại cùng nhau đi ăn cơm tối.

Dạy chưa được mấy ngày, đã có một người đàn ông tìm tới cửa.

Thời điểm người đàn ông kia xuất hiện ở cửa văn phòng, anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm mất mấy độ. Lúc bị ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia lướt qua, lưng anh lập tức ướt một mảng vì toát mồ hôi lạnh.

Do quá căng thẳng nên anh cũng không nhớ lúc đó người đàn ông kia đã nói gì với Độ Niệm, chỉ nhớ rằng một lúc sau Độ Niệm đã bị người kia đưa đi.

Ngày hôm sau, Độ Niệm gọi điện thoại nói xin lỗi anh, nhưng một thời gian dài sau đó, Độ Niệm cũng không liên lạc gì với anh nữa.

Dù Ngũ Chu không biết người đàn ông kia là ai, nhưng cũng có thể dựa vào khí chất trên người mà đoán ra thân phận của hắn không đơn giản chút nào. Có một người như thế ở bên cạnh, không thể nào lại có người dám xuống tay với Độ Niệm, cho nên anh đoán vết thương trên tay Độ Niệm, quá nửa là có liên quan đến người đàn ông kia.

Dù không liên quan đến người đàn ông kia, anh cũng không mong muốn nhìn thấy Độ Niệm vì người nọ mà chịu thêm nhiều tổn thương. Độ Niệm có điều kiện tốt như thế, tìm một người đàng hoàng để yêu tốt biết bao nhiêu.

Nghe thấy thắc mắc của Ngũ Chu, Độ Niệm nhất thời không đáp được, chỉ quan sát bảng đèn xanh đèn đỏ đếm ngược bên đường đối diện.

Đợi đến khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, môi y mới hơi mấp máy, tựa như đang cười: “Mau qua thôi.”

Ngũ Chu nhíu mày, vô thức cảm thấy Độ Niệm đang qua loa với mình, đang muốn nói tiếp điều gì, chợt nghe thấy điện thoại của Độ Niệm có tiếng chuông vang lên.

Sau cuộc đối thoại đơn giản, Độ Niệm cúp máy, nhìn về phía Ngũ Chu: “Trợ lý của anh ấy gọi tôi qua đó một chuyến.”

Ngũ Chu đã quen với cảnh Độ Niệm bị người kia gọi đến thì đến, bảo đi thì đi từ lâu, lập tức phất tay, làm ra vẻ ghét bỏ: “Được rồi, đi đi.”

Anh hiểu từ trước đến nay, Độ Niệm luôn đặt người kia lên hàng đầu, không bao giờ từ chối yêu cầu của người đó.

Dù ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng Ngũ Chu vẫn đứng cùng Độ Niệm ở ven đường, đợi xe đến đón y. Trong khi chờ đợi, cũng thỉnh thoảng câu được câu không nói chuyện.

Đang nói chuyện, một chiếc xe bỗng dừng trước mặt hai người.

Độ Niệm chào tạm biệt với Ngũ Chu, mở cửa xe ra bước lên.

Trong xe rất rộng, y thấy ghế sau để một bộ lễ phục, còn có nguyên một bộ nơ cài cổ cùng khuy măng sét.

Người ngồi ghế lái phụ quay đầu lại, giọng điệu cẩn thận: “Ngài Độ, chủ tịch Phó bảo ngài đợi lúc nữa đến tham gia một buổi tiệc tối cùng ngài ấy, thời gian hơi vội, phiền ngài thay trang phục trên xe.”

Nói xong, nâng vách ngăn trong xe lên.

Độ Niệm đối với mấy chuyện như thế đã sớm tập thành thói quen, y thuần thục cởi khuy cùng quần áo trên người, lộ ra dáng người vô cùng đầy đặn, làn da trắng nõn, chói mắt như ngọc.

Hệ thống sưởi trên xe không để nhiệt độ cao lắm, khỏa thân xong, làn da vừa tiếp xúc với không khí đã rùng mình một cái. Y đẩy nhanh tốc độ, mặc bộ lễ phục kia vào.

Bộ lễ phục cực kỳ hợp với y, chỉ là băng gạc quấn trên tay hơi nhô lên, không ăn khớp với bộ lễ phục chút nào.

Thuốc tê đã hết tác dụng, vết thương vừa đau lại vừa ngứa, y dùng tay ấn lên băng gạc, cảm giác đau đớn làm y tỉnh táo hơn không ít.

Xe dừng ngay trước cửa công ty, Độ Niệm nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy Phó Kiêu đang ngồi trên chiếc xe dừng ở phía trước.

Y cúi đầu nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc quấn trên tay, mãi đến khi cửa sau xe được mở ra, y mới thu hồi tầm mắt, bước xuống xe, đi đến chiếc xe Phó Kiêu đang ngồi.

Thấy y bước đến, trợ lý đứng bên ngoài vội vàng mở cửa xe.

Độ Niệm ngồi vào, nhìn thấy Phó Kiêu cũng đang mặc một bộ lễ phục, khí chất quanh người vừa sang trọng vừa cao quý, mang lại cảm giác không sao với tới.

Phó Kiêu giống như không nghe thấy tiếng mở cửa, đôi chân dài của hắn hơi mở ra, trên đùi để một chiếc laptop, những ngón tay bận bịu gõ bàn phím, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.

Độ Niệm cũng thức thời không lên tiếng làm phiền hắn, y nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng để sẵn trên xe, đắp lên đùi mình.

Phó Kiêu sợ nóng, hệ thống sưởi ấm trên xe không để cao. Mà Độ Niệm lại vừa vặn ngược với hắn, trời sinh sợ lạnh, cho nên trong xe luôn để sẵn một tấm chăn mỏng.

Xe chạy lên đường cao tốc, Phó Kiêu cuối cùng mới bỏ máy tính xuống, nhìn sang người Độ Niệm.

Hắn nhìn Độ Niệm một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang quan sát tỉ mỉ một món đồ.

Độ Niệm kéo nhẹ tay áo, muốn che đi, nhưng rõ ràng không có tác dụng.

Giọng nói hờ hững vang lên: “Tay bị làm sao?”

“Bị dao cắt vào.” Độ Niệm biết rõ không giấu được, đành phải cuốn tay áo lên, để cho hắn nhìn thấy phần băng gạc quấn trên cổ tay.

Người đàn ông im lặng trong giây lát.

Độ Niệm nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, đã đoán sẵn được điều gì chuẩn bị đến.

Quả nhiên, giọng nói kia còn lạnh nhạt hơn ban nãy: “Em biết tôi không thích nhìn thấy mấy thứ này trên người em chứ.”

Độ Niệm dĩ nhiên hiểu rõ cái tật xấu này của Phó Kiêu.

Phó Kiêu không thích nhìn thấy trên người y có bất cứ dấu vết gì, trừ chính hắn lưu lại ra.

Trước kia, lúc mới được Phó Kiêu đưa về, y còn chưa biết tật xấu này của hắn. Mãi đến khi, có một lần y ra ngoài không mang điện thoại, lại bị người ta làm xước xe, sau đó để tiện giải quyết nên bảo người kia viết số điện thoại lên tay mình.

Đến khi trở về, Phó Kiêu nhìn thấy vết mực trên tay y, sắc mặt lập tức tối sầm, hắn kéo tay y lôi đến phòng vệ sinh chà xát sạch sẽ, thế chưa đủ còn cầm vòi nước phun khắp người y.

Đến đêm còn bị hắn làm thảm cực kỳ, sang ngày hôm sau thì sốt cao.

Chưa biết chừng, Phó Kiêu đã sớm coi y thành một món đồ sưu tập, cho nên mới không cho phép y lưu lại bất kỳ dấu vết gì làm hỏng vẻ đẹp trên người.

Dù vết thương này không phải do y cố ý làm ra, nhưng Độ Niệm vẫn lập tức nhận sai: “Em biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Y cúi đầu, giấu đi cảm xúc ẩn trong đôi mắt.

Quản rộng thật đấy.

Đợi sau này tách khỏi Phó Kiêu, y sẽ xăm mấy chữ “thằng chó Phó Kiêu” lên rồi chụp ảnh gửi cho hắn.

Ý nghĩ này làm Độ Niệm bớt bực đi một chút, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Y cũng chằng thèm xăm tên Phó Kiêu lên người.

Xe xuống khỏi đường cao tốc, dừng lại ven đường.

“Xuống xe.”

Ném xong hai chữ này, Phó Kiêu không nhìn y nữa, giọng điệu lạnh lùng dặn trợ lý ngồi phía trước: “Bảo Lâm Sắt đợi tôi ở cửa ra vào.”

Lâm Sắt là một ngôi sao đang nổi, được rất nhiều người chú ý gần đây. Trước đó cô từng mời Phó Kiêu tham gia tiệc tối cùng mình, nhưng đã bị trợ lý Diệp thay mặt từ chối.

Giờ Độ Niệm làm Phó Kiêu không hài lòng, vị trí bên người hắn hiển nhiên trống ra, chỉ có thể để cho người khác.

Trợ lý Diệp do dự, nhìn thoáng qua Độ Niệm, sau đó vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Sắt.

Độ Niệm bỏ tấm chăn trên đùi xuống, cất vào chỗ cũ, tự giác xuống xe.

Vừa đóng cửa, chiếc xe trước mặt đã phóng đi, làm bụi bay mù mịt.

Độ Niệm đứng ở ven đường, nhìn xe chạy xa dần.

Chờ đến lúc không còn bóng xe, y kéo chặt bộ lễ phục mỏng manh trên người mình, khẽ rùng mình một cái, vội vàng bước dọc theo con đường về phía trước.

Gió lạnh thấm vào da thịt, y mải miết bước đi, không bao lâu đã tới một phố quán bar.

Hiện tại trời vừa mới tối, trên phố cũng không có mấy người, Độ Niệm định đi vòng qua phố, đến trạm xe bus đối diện bắt xe trở về.

Y cũng khá quen với phố quán bar này. Khi vừa đến thế giới này, y đã tình cờ gặp được Phó Kiêu ở đây, sau đó được hắn đưa về.

Tất nhiên, lần gặp đầu tiên của y với Phó Kiêu cũng không phải tình cờ thật. Vì biết Phó Kiêu sẽ xuất hiện ở đây, cho nên y mới cố ý đến quán bar ở phố này tìm việc, sau đó gặp Phó Kiêu ở đây.

Thế giới này nhìn thì có vẻ chân thực, nhưng thật ra chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết, cụ thể là một quyển tiểu thuyết đầu voi đuôi chuột.

Quyển tiểu thuyết này là truyện nam tần có chứa yếu tố tình yêu, giai đoạn đầu nam chính cùng nhân vật phản diện đánh ngang tài ngang sức, thỉnh thoảng lại đi hẹn hò này nọ với nữ chính, cốt truyện cực kỳ đặc sắc, thu hút vô số độc giả. Nhưng đến khi độ hot của tiểu thuyết lên đến đỉnh, phần sau cốt truyện lại lao dốc không phanh.

Trí thông minh của nhân vật phản diện – đối thủ ngang tài ngang sức với nam chính đột nhiên “đi vắng”, bị người bên cạnh phản bội, sau đó chết oan chết uống. Còn nam phụ có lai lịch không nhỏ, mới lên sân khấu diễn được vài cảnh đã đột ngột tự sát. Sự nghiệp của nam chính thăng hoa, tình cảm cũng thăng hoa, toàn bộ đối thủ cạnh tranh đều ra chuồng gà, sau đó hết truyện.

Ngày đó, khi đang ở trong phòng bệnh chăm sóc em trai, Độ Niệm đã nhìn thấy quyển tiểu thuyết này.

Lúc ấy bệnh tình của Độ Tư không ổn định, y túc trực cả đêm bên giường bệnh. Hôm sau, lúc đi mua đồ ăn sáng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, vừa sang đường thì bị xe vượt đèn đỏ đâm vào. Khi tỉnh lại thì đã đến thế giới này, trong đầu còn có thêm cái hệ thống.

Hệ thống nói cho y biết, nhiệm của y là cứu vớt nhân vật phản diện Phó Kiêu bị tác giả cho ra chuồng gà. Nếu nhiệm vụ thành công, bệnh tình của Độ Tư có thể khỏi hẳn. Còn y, chẳng qua ở thế giới ban đầu, y đã chết rồi nên dù nhiệm vụ có hoàn thành, cũng chỉ có thể ở lại thế giới này.

Độ Niệm chỉ hỏi hệ thống thế nào mới được tính là cứu vớt thành công, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ.

Tính toán sơ bộ, đây đã là năm thứ ba y vào thế giới này, mấy tuần tới sẽ đến thời điểm kết cục xảy ra.

Thời gian đến lúc tự do ngày càng gần, tâm tình của Độ Niệm mấy ngày nay tốt chưa từng có, ngay cả chuyện Phó Kiêu vứt y xuống xe giữa đường cũng chẳng thèm so đo.

Dù sao thời gian y đợi bên người Phó Kiêu đâu phải chỉ mới mấy ngày.

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng dẫn đọc.

1. Song trùng sinh, không đổi công, công thụ cả hai đời đều chỉ có mình nhau.

2. Đậm hương vị máu chó.

3. Giai đoạn đầu công cực kỳ chó, chó hệt như trong phần tóm tắt ấy.

4. Thụ lúc mới xuyên qua có động tâm với công, nhưng giờ chỉ còn sát tâm. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.