Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 8: "Độ Niệm, em bớt gây thêm phiền phức cho tôi đi."



Edit: Lune

Độ Niệm nói xong, không khí lập tức đông cứng.

Trong phòng chỉ còn tiếng TV, chàng trai trên màn hình cúi đầu gảy đàn guitar, giai điệu du dương vang lên khiến fans bên dưới sân khấu reo hò không ngớt.

Trên TV chỉ chọn một đoạn video ngắn, chàng trai còn chưa bắt đầu biểu diễn, chương trình TV đã chèn một đoạn giới thiệu tường thuật, sau đó chuyển sang phần tin tức giải trí tiếp theo.

Không nghe được màn biểu diễn chính thức làm Độ Niệm thấy khá đáng tiếc, cho nên y không có hứng gì với mấy tin tức tiếp theo bèn cầm điều khiển tắt TV.

Đang chuẩn bị nằm xuống lại trông thấy Phó Kiêu ngồi bên mép giường, lúc này y mới nhớ vừa nãy mình ngồi dậy là định đi lấy máy sấy.

Thế nên y lại bò dậy, xỏ dép, ra khỏi phòng đi lấy máy sấy.

Phó Kiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Độ Niệm, môi mím chặt lại.

Hắn đã quen với việc Độ Niệm đặt chuyện của hắn lên trên hết, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên, cho nên vừa nãy Độ Niệm vì một người xa lạ mà quên mất chuyện của hắn khiến hắn cảm thấy hơi buồn bực.

Hắn không chịu được trong lòng Độ Niệm có thứ quan trọng hơn hắn, dù là tạm thời cũng không được.

Độ Niệm cầm máy sấy đi vào, đưa cho Phó Kiêu ngồi ở mép giường, tay giơ giữa không trung hồi lâu mà không thấy người kia cầm lấy.

Y nhìn thoáng qua Phó Kiêu, sau đó cầm máy sấy bò lên giường, ngồi quỳ gối sau lưng Phó Kiêu rồi thuần thục sấy tóc giúp hắn. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng luồn vào giữa những sợi tóc, nhanh chóng sấy khô một nửa.

Trước kia lúc mới ở cùng Phó Kiêu, Độ Niệm phát hiện hắn không thích sấy tóc, toàn dùng khăn mặt lau qua vài lần rồi đi làm việc. Khi đó y lo Phó Kiêu không sấy khô tóc sẽ bị đau đầu nên lần nào cũng tranh thủ lúc Phó Kiêu làm việc, đứng ở phía sau sấy tóc cho hắn.

Dù sau đó không quan tâm nhiều đến sự sống chết của Phó Kiêu nhưng thói quen này vẫn còn.

Sấy tóc xong, Độ Niệm rút dây điện ra, đang định ra ngoài cất máy sấy thì bị kéo lại. Chân y vấp phải tấm thảm nên ngồi luôn xuống đùi Phó Kiêu.

Phó Kiêu vẫn còn đang để ý câu trả lời ban nãy của Độ Niệm.

Hắn nhéo cằm Độ Niệm, hỏi lại câu hỏi ban nãy một lần nữa: “Em thích kiểu đó à?”

Phó Kiêu không phải muốn hỏi ra đáp án.

Hắn biết người Độ Niệm thích vẫn luôn là hắn, câu trả lời khẳng định ban nãy chẳng qua vì đang mất tập trung thôi, chứ không phải là ý của Độ Niệm.

Độ Niệm cầm máy sấy trong tay, vẻ mặt mờ mịt, ngẩn ra một lúc mới hiểu Phó Kiêu đang nhắc đến ai.

Y có chút bất đắc dĩ, biết ham muốn chiếm hữu của Phó Kiểu lại trỗi dậy.

Lúc này y chỉ cần đơn giản phủ nhận là Phó Kiêu sẽ bỏ qua.

Nhưng riêng lần này Độ Niệm lại nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Phó Kiêu.

Trước giờ y chỉ từng thích Phó Kiêu nên về cơ bản có thể khẳng định xu hướng tính dục của y là đồng tính, còn cụ thể thích kiểu như thế nào thì y chưa từng nghĩ qua.

Nếu phải nói thì chắc là kiểu hoàn toàn trái ngược với Phó Kiêu.

Phó Kiêu đợi hồi lâu cũng không thấy Độ Niệm trả lời.

Hắn híp mắt, trên tay dùng sức hơn một chút: “Câu hỏi này khó trả lời lắm à?”

“Loại oắt con ôm khúc gỗ lấy lòng người khác như thế mà em cũng để ý?”

“Cái đó là…” Độ Niệm vừa muốn phản bác Phó Kiêu nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng.

Đối với người như Phó Kiêu thì nhạc cụ này chẳng đúng là một khúc gỗ có thể phát ra âm thanh còn gì.

Huống hồ, nếu không phải chuyện quan trọng, ngày thường y cũng không muốn phản bác Phó Kiêu, hậu quả sau khi phản bác hắn y chịu một lần là đủ rồi.

Nhưng hiển nhiên y rút lại lời quá muộn, sắc mặt Phó Kiêu đã tối sầm.

Máy sấy trong tay Độ Niệm rơi xuống thảm, cả người ngã vào chăn, sau đó bị Phó Kiêu lột sạch quần áo như lột vỏ trứng gà.

Kế hoạch ngủ sớm của y lại bị phá vỡ lần nữa, ánh đèn trong phòng vẫn luôn sáng đến quá nửa đêm.

Tay Độ Niệm dùng sức nắm chặt ga trải giường đến độ trắng bệch, sau đó yếu ớt buông ra, cuối cùng phải chủ động nói chỉ thích Phó Kiêu mấy lần mới được buông tha.

Y vừa dính vào gối đã ngủ say.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Độ Niệm mới tỉnh.

Lúc y tỉnh, cả người vẫn còn run rẩy như thể linh hồn xuất khiếu, ngồi trên giường hồi lâu mới xem đồng hồ trên tường.

Sau khi thấy rõ hướng kim đồng hồ chỉ, y mới chậm rãi bò xuống giường, kéo cơ thể đau nhức không còn tí sức nào vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó gọi điện thoại bảo người mang đồ ăn lên.

Chẳng bao lâu người phục vụ đã mang đồ ăn lên.

Độ Niệm ngồi trên ghế sô pha, nhìn người phục vụ bày đồ ăn trên bàn, lơ đãng tự hỏi không biết Tiêu Như Niên ở phòng bên cạnh đã ra ngoài hay chưa.

Đợi người phục vụ bày lên xong, chuẩn bị đẩy xe ra ngoài y mới gọi người kia lại, sau đó lấy một tờ tiền trong ví ra để lên xe đẩy rồi chỉ một đĩa thức ăn trên bàn.

“Có thể giúp tôi đưa đĩa thức ăn này cho bạn tôi được không? Cậu ấy ở ngay bên cạnh.”

Giọng y còn hơi khàn khàn nhưng không khó nghe chút nào, trái lại không hiểu sao còn khiến người ta mặt đỏ bừng tim loạn nhịp.

Người phục vụ chẳng biết sao lại không dám nhìn dáng vẻ của y, vội gật đầu rồi bưng đĩa thức ăn ra.

Nhưng không lâu sau, người kia lại bưng đĩa quay về.

“Vị khách kia nói mình đã ăn rồi.”

Độ Niệm cụp mắt xuống: “Được, cảm ơn.”

Người phục vụ liếc nhanh y một cái, sau đó đẩy xe rời khỏi.

Độ Niệm nhàn nhã ăn xong bữa trưa mới nhớ vào phòng ngủ ngó qua điện thoại.

Y vào cầm lấy điện thoại để trên tủ đầu giường, màn hình đã sáng lên nhảy ra hơn mười tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.

Nhìn kỹ thì tất cả đều là tin nhắn và cuộc gọi của Phó Đinh.

Độ Niệm ấn mở mấy tin nhắn được gửi tới gần nhất, thời gian gửi cách đây một tiếng.

[Anh Niệm, anh mà không đến em sẽ chết cóng dưới cửa khách sạn mất.]

[Em đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh ăn gì đã đây.]

[Anh Niệm, anh sẽ không giận em đấy chứ?]

Độ Niệm càng xem càng nhíu chặt mày, không ngờ Phó Đinh vẫn tới thành phố D. Rõ ràng hôm qua y đã bảo Phó Đinh đừng đến, còn dặn dò quản gia để ý Phó Đinh.

Nhớ đến điều này, Độ Niêm chợt nghĩ tới đều gì, y gửi một tin nhắn qua.

[Sao em biết địa chỉ khách sạn bọn anh ở thành phố D?]

Phó Đinh gần như nhắn lại ngay lập tức.

[Quản gia nói cho em biết đó.]

[Anh Niệm anh Niệm, cuối cùng anh cũng chịu để ý đến em rồi, anh mau tới cửa hàng tạp hóa đón em đi! Tội nghiệp.jpg]

Sau đó, Phó Đinh gửi định vị tới.

Độ Niệm không trả lời tin nhắn của Phó Đinh ngay mà cau mày đọc mấy tin nhắn này.

Quản gia là cha của Tiêu Như Niên, biết địa chỉ của bọn họ ở thành phố D cũng không có gì là lạ. Có lẽ là Tiêu Như Niên nói cho ông ấy biết cũng không chừng, nhưng vì sao quản gia lại nói địa chỉ cho Phó Đinh?

Y trầm ngâm một hồi, lại nghĩ tới Phó Đinh thường xuyên đến tìm bọn y, quản gia cũng coi như nhìn hắn trưởng thành nên có khi nhất thời mềm lòng nói địa chỉ cho cậu ta cũng nên. Dù sao thứ Phó Đinh rành nhất cũng là nhõng nhẽo đòi hỏi, có nhiều khi đến y còn không chịu nổi.

Độ Niệm thấy mình hơi thần hồn nát thần tính, y lắc đầu chuẩn bị thay quần áo đi đón Phó Đinh.

Trước khi ra ngoài, y nhắn lại một tin cho Phó Đinh.

[Đứng yên ở cửa hàng tạp hóa, giờ anh đến đón em, sau đó đưa em ra sân bay.]

Gửi xong Độ Niệm không để ý đến điện thoại đang rung điên cuồng nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Một nhóm người bước ra khỏi nhà hàng cao cấp gần khách sạn.

Thân phận của mấy người trung niên nhìn qua có vẻ không tầm thường, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, cẩn thận từng lời nói với người đang bị họ vây ở giữa, mỗi câu chữ đều tỏ rõ vẻ lấy lòng.

Phó Kiêu hững hờ thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, vẻ mặt thờ ơ, không biết có đang nghe bọn họ nói chuyện hay không.

Có người lén quan sát chiếc bật lửa trong tay Phó Kiêu, muốn xem hắn thích thương hiệu nào nhưng chẳng ngờ cái hắn đang cầm chỉ là chiếc bật lửa màu bạc bình thường, phía trên hình như có khắc mấy chữ, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Người quan sát buồn bực thu tầm mắt lại. Vừa rồi bọn họ không thấy Phó Kiêu hút thuốc nhưng lại thấy hắn cầm bật lửa trong tay, cho nên nghĩ hắn chỉ đơn thuần thích sưu tầm bật lửa quý hiếm, ai ngờ nhìn mãi mới thấy cái bật lửa này chẳng phải thương hiệu nổi tiếng gì.

Phó Kiêu khẽ vuốt ve từng chữ khắc trên bật lửa, sau đó cất vào trong túi. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng đờ ra.

Cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi bước sang đường đối diện. Cả người núp trong áo khoác, trông có vẻ khá gầy yếu như thể bị gió thổi sẽ ngã xuống.

Phó Kiêu nhướng mày, hơi bất ngờ.

Thấy bộ dáng sáng nay của Độ Niệm, hắn cứ nghĩ ít nhất phải đến chiều y mới tỉnh, không ngờ chẳng những giữa trưa đã dậy lại vẫn còn sức chạy khắp nơi.

Ánh mắt Phó Kiêu dõi theo từng bước đi của Độ Niệm, ngay khi Độ Niệm sắp biến mất trong tầm mắt hắn, Phó Kiêu bỗng nhíu mày, vô thức đi theo hướng Độ Niệm.

Mấy người bị hắn bỏ lại sau lưng đều ngừng nói, ngơ ngác nhìn về phía Phó Kiêu rời đi rồi quay sang nhìn nhau.

Phó Kêu đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã theo kịp Độ Niệm, hai người duy trì một khoảng không xa không gần, cứ thế đi cả một đoạn đường.

Độ Niệm không nhận ra có người đi theo mình, y lấy điện thoại đang rung không ngừng trong túi, nhìn thoáng qua tin nhắn của Phó Đinh trên màn hình.

Quả nhiên Phó Đinh gửi một đống tin nhắn tới, khóc lóc om sòm rồi lại ăn vạ, không chịu đến sân bay. Truyện Quan Trường

Khóe môi Độ Niệm hơi cong lên nhưng tin nhắn gửi lên lại hết sức vô tình.

[Không đến sân bay cũng được, vậy anh không tới đón em nữa.]

Phó Đinh lập tức ngừng khóc om sòm, gửi một đống biểu cảm tủi thân đến.

Rẽ lần nữa vào một con ngõ hẹp, cửa hàng tạp hóa ở ngay phía trước không xa.

Độ Niệm cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu lên đã liếc thấy mấy bóng đen bên cạnh.

Y lập tức dừng lại, cảnh giác quay đầu thấy có mấy người đeo khẩu trang đang tới gần mình.

Độ Niệm lùi dài về sau, tay chạm vào một tấm ván bằng gỗ, vừa định nhặt lên làm vũ khí lại phát hiện có một người đang đứng ở cửa ngõ.

Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng y vẫn lập tức nhận ra người kia là ai, đồng tử đột ngột co lại, tay cũng buông lỏng tấm ván gỗ xuống.

Phó Kiêu theo tới từ khi nào?

Thấy Độ Niệm buông lỏng tấm ván gỗ, những người kia không kiêng dè gì nữa, lập tức giơ con dao trong tay lên.

Độ Niệm quan sát động tác của bọn hắn, đoán vị trí lưỡi dao hạ xuống, chuẩn bị nghiêng người để tránh thoát, nhưng ngay lúc xoay người y lại được ai đó ôm chặt vào trong ngực.

Tiếng dao đâm vào da thịt vang bên tai.

Chất lỏng ấm áp vẩy lên mu bàn tay của Độ Niệm khiến y sững sờ trong giây lát.

Phó Kiêu đẩy y ra phía sau, đá văng người cầm dao, trong lúc cử động, máu tươi chảy dọc theo ngón tay rơi xuống đất.

Những người kia thấy Phó Kiêu xuất hiện lập tức thu dao về, không quay đầu lại mà lập tức chạy đi.

Độ Niệm thoáng thấy vũng máu trên mặt đất, hơi thở như ngừng lại, đầu ngón tay run rẩy mấy lần. Y tiến lên hai bước muốn kiểm tra vết thương của Phó Kiêu.

Vừa bước tới đã bị xô vào tường, lưng y đập vào bức tường lạnh lẽo, đau đến mức hít vào một hơi.

Một tay Phó Kiêu đè lại Độ Niệm, ánh mắt sắc như lưỡi dao đảo quanh người y rồi lại giữ vai Độ Niệm xoay người y lại. Một lúc lâu sau mới thả y ra.

Độ Niệm vừa đứng thẳng lên đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Phó Kiêu.

“Độ Niệm, em bớt gây thêm phiền phức cho tôi đi.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.