Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 46



Editor: Stop

***

Điện thoại rung hồi lâu cho đến khi tự động cúp vì không ai bắt máy, cuối cùng cũng ngừng rung.

Sau khi cúp điện thoại, màn hình nhanh chóng tối lại rồi không sáng lên nữa.

Độ Niệm nhét điện thoại vào túi, tắt TV.

Y đã không gặp lại Phó Kiêu kể từ lần trước. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy tin tức liên quan đến hắn trên TV, có lẽ y cũng không hề nghĩ đến người này.

Chỉ không ngờ vừa mới xem tin tức liên quan đến Phó Kiêu, giây tiếp theo hắn đã gọi đến.

Mặc dù thông tin của Phó Kiêu đã giúp y rất nhiều, nhưng y vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với hắn trừ khi cần thiết.

Gần đây khá im ắng, có vẻ như mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.

Nhưng kỳ lạ thay, sau khi Độ Niệm biết chuyện xảy ra với Thịnh Văn Nhiên có liên quan đến Thịnh Chí Ninh, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần gã sẽ có hành động tiếp theo, nhưng trong khoảng thời gian này lại không có chút động tĩnh nào.

Không những không có động tĩnh gì từ Thịnh Chí Ninh mà sự nghiệp của Thịnh Văn Nhiên cũng có những bước nhảy vọt. Cậu nhận được lời mời từ một số chương trình, còn có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với cậu.

Chuyện trước đó không ảnh hưởng nhiều đến Thịnh Văn Nhiên, ngược lại còn tăng thêm sự nổi tiếng của cậu.

Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, nhưng Độ Niệm lại nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Thịnh Chí Ninh không thể đột nhiên từ bỏ việc ra tay với Thịnh Văn Nhiên. Thời điểm bình tĩnh như hiện tại chỉ có thể là gã đang có một âm mưu lớn hơn.

Y không dám buông lỏng cảnh giác, tuỳ thời đều chuẩn bị tâm lý với hành động của Thịnh Chí Ninh.

Điều Độ Niệm không ngờ tới là, không lâu sau Thịnh Chí Ninh đã tìm tới cửa.

Hôm đó là một ngày nhiều mây, bầu trời tối đen, những đám mây đen lớn tụ lại, có vẻ như sắp mưa.

Độ Niệm vừa mới tan làm, đi ra khỏi trung tâm huấn luyện.

Tuy rằng cũng không muộn, nhưng đầu xuân trời tối sớm, khi y đi ra ngoài, đèn đường bên ngoài đã sáng.

Y liếc nhìn mây đen trên bầu trời, định chạy về nhà trước khi trời mưa, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.

Giọng nói kia có chút xa lạ, Độ Niệm khựng lại, quay đầu thấy một người đang đứng dưới cột đèn cách đó không xa.

Đó là một người có vẻ ngoài tuấn tú, khóe mắt hơi nhếch lên, trông như đang mỉm cười.

“Ngài Độ.” Nhìn thấy Độ Niệm quay người lại, gã khách khí gọi y.

Độ Niệm nhìn chằm chằm gã một hồi, tuy vẫn còn khoảng cách nhưng rất nhanh y đã nhận ra người trước mặt chính là Thịnh Chí Ninh.

Y biết, với thủ đoạn của Thịnh Chí Ninh, việc điều tra những người xung quanh Thịnh Văn Nhiên là không khó.

Nhưng tại sao Thịnh Chí Ninh lại đến tìm y?

Gã muốn đe dọa, hay là muốn động thủ?

Lúc trước khi ở cùng Phó Kiêu, vì bảo vệ hắn mà có rất nhiều người muốn ra tay với y. Bây giờ thấy Thịnh Chí Ninh xuất hiện ở đây, Độ Niệm vô thức trở nên cảnh giác.

Y bình tĩnh nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có Thịnh Chí Ninh, lúc mới trả lời: “Cậu là?”

Mặc dù đã biết danh tính của Thịnh Chí Ninh, nhưng vì đề phòng nên y vẫn giả vờ như không quen biết.

Thịnh Chí Ninh hơi mỉm cười, tiến về phía trước hai bước, thẳng tới dưới ánh đèn, Độ Niệm mới có thể nhìn rõ dung mạo của gã.

Vừa rồi còn tưởng Thịnh Chí Ninh chỉ có chút mảnh khảnh, nhưng bây giờ nhìn rõ dung mạo của gã, y mới nhận ra khuôn mặt gã cũng có chút gầy, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy hai bên má hóp lại dưới ánh đèn đường.

“Anh trai không nhắc đến tôi với anh sao?” Thịnh Chí Ninh nhìn y, giọng điệu rất tự nhiên.

Độ Niệm biết người anh trai gã nhắc đến chính là Thịnh Văn Nhiên, nhưng sau khi có hiểu biết về Thịnh gia, từ “anh trai” này khiến y cau mày.

Thịnh Chí Ninh cũng không có ý định nghe câu trả lời cả y, tiếp tục nói: “Tôi là Thịnh Chí Ninh, là em trai của Thịnh Văn Nhiên, hôm nay đến đây là vì chuyện của anh trai tôi.”

Vốn tưởng rằng Thịnh Chí Ninh đến để gây chuyện, không ngờ thái độ của gã lại tốt hơn dự kiến ​​rất nhiều, thậm chí còn có chút nịnh nọt.

Độ Niệm không đoán được gã muốn làm gì, chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Thấy y không có phản ứng, nụ cười trên mặt Thịnh Chí Ninh có chút cứng đờ.

Sở dĩ lần này gã đến tìm Độ Niệm quả thực là vì Thịnh Văn Nhiên.

Mấy ngày này Thịnh Văn Nhiên ngày càng nổi tiếng trong giới giải trí, người chú ý đến Thịnh Văn Nhiên ngày càng nhiều, gã vội mà không làm gì được.

Không phải gã không muốn động thủ, mà là mỗi lần gã muốn làm gì đó, đều bị người ngăn cản.

Lúc đầu, Thịnh Chí Ninh tưởng Thịnh Văn Nhiên đã gặp được quý nhân nào đó giúp cậu xử lý mấy chuyện này, nên cho người đi điều tra.

Không tra thì thôi, vừa tra đã tra được một cái tên khiến gã khiếp sợ không thôi.

Gã không bao giờ ngờ rằng những thủ đoạn được coi như trò đùa trẻ con này lại có thể khiến người của Phó Kiêu ra tay.

Lần này Thịnh Chí Ninh không dám nghi ngờ Thịnh Văn Nhiên có quan hệ bất chính gì đó, bởi vì không phải ai cũng có thể dễ dàng để “người đó” ra tay, trừ khi “người đó” đồng ý.

Sau ngày hôm đó, Thịnh Chí Ninh không dám có động thái gì nữa, chỉ lén lút cho người điều tra những người xung quanh Thịnh Văn Nhiên, rất nhanh liền tra ra.

Lúc nhìn thấy ảnh của Độ Niệm, Thịnh Chí Ninh nhận ra đây chính là người mà gã đã nhìn thấy ở cửa nhà hàng khi đi tìm Phó Kiêu.

Tham vọng của Thịnh Chí Ninh luôn rất cao, gã không phải chưa từng nghĩ đến chuyện leo lên cái cây Phó Kiêu này, vì vậy khi biết người đang tán tỉnh vị hôn thê của mình chính là đối thủ của Phó Kiêu trên thương trường, gã lập tức nổi tâm tư.

Chỉ là gã liên hệ với trợ lý của Phó Kiêu nhiều lần nhưng đều không gặp được hắn.

Gã không muốn bỏ cuộc như vậy, nên khi nghe tin Phó Kiêu hẹn gặp người ở nhà hàng, gã đem theo hy vọng cuối cùng đến đó.

Vừa chạy tới, liền nhìn thấy một thanh niên bước ra, thần thái lãnh đạm như xa cách ngàn dặm.

Lần đầu tiên nhìn thấy Độ Niệm, Thịnh Chí Ninh cảm thấy người này quá đẹp, chỉ cần nhìn thôi là không thể quên được, cho nên để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng gã.

Đương nhiên ngày hôm đó gã vẫn không thể gặp Phó Kiêu, bị người của Phó Kiêu đuổi ra ngoài.

Thịnh Chí Ninh lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ hắn biết chính người của Phó Kiêu đã ngăn cản hắn tấn công Thịnh Văn Nhiên, Độ Niệm lại là người thân thiết nhất với Thịnh Văn Nhiên, vậy cũng có thể đoán được mối quan hệ giữa Độ Niệm và Phó Kiêu không bình thường.

Nếu không, Phó Kiêu sẽ không thể can thiệp vào mấy chuyện tầm thường này.

Thu hồi suy nghĩ của mình, Thịnh Chí Ninh nhìn chàng trai lãnh đạm trước mặt, trong mắt loé lên gì đó, tiếp tục lời vừa nói:

“Anh trai tôi đã lâu không về nhà, bố mẹ và tôi rất lo lắng cho anh ấy, nghe nói anh là bạn của anh ấy, có thể giúp chúng tôi thuyết phục anh ấy không?”

Độ Niệm đứng trong bóng tối, bình tĩnh nheo mắt, cố gắng đoán xem Thịnh Chí Ninh đang có ý đồ gì.

Với tư cách là kẻ tranh giành gia sản, Thịnh Chí Ninh chắc chắn không muốn Thịnh Văn Nhiên quay về Thịnh gia. Những lời gã vừa nói chắc chắn không phải để y thuyết phục Thịnh Văn Nhiên về nhà, mà còn có ý đồ khác.

Rất nhanh, Độ Niệm đã hiểu ra.

Thịnh Chí Ninh không nhờ y thuyết phục Thịnh Văn Nhiên quay về Thịnh gia, mà là nhờ y thuyết phục cậu từ bỏ sự nghiệp âm nhạc.

Tuy rằng không biết vì sao Thịnh Chí Ninh lại nghĩ y sẽ đồng ý, nhưng Độ Niệm cũng không muốn cùng gã dây dưa thêm nữa, chỉ nói “Xin lỗi” rồi xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Thịnh Chí Ninh quả nhiên ngăn cản y.

Độ Niệm dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Y biết Thịnh Chí Ninh nhất định phải có lý do mới có thể tự tin đến cửa tìm mình như vậy.

“Sao anh lại làm vậy?” Giọng nói của Thịnh Chí Ninh vang lên rõ ràng từ phía sau, “Anh và Thịnh Văn Nhiên có quan hệ gì?”

Gã hiển nhiên không có ý định tiếp tục giả vờ, nói ra tên đầy đủ của Thịnh Văn Nhiên, giọng điệu giấu không nổi chán ghét.

Câu hỏi này có chút kỳ quái, Độ Niệm cau mày, không hiểu câu trước của gã có ý gì.

Nghe giọng điệu của Thịnh Chí Ninh, có vẻ như đã hiểu lầm y đã làm gì đó.

Trong lúc y đang suy nghĩ, Thịnh Chí Ninh đã đi tới, vòng qua trước mặt chặn đường y, rõ ràng là muốn nghe câu trả lời từ miệng y.

Khi đến gần, Độ Niệm mới nhận ra sắc mặt Thịnh Chí Ninh có chút tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm nhạt, hình như đã mấy đêm không ngủ.

Nhưng y không có ấn tượng tốt với người này, cũng không có ý định quan tâm nên chỉ liếc nhìn chút rồi cho qua.

“Chuyện này thì liên quan gì tới cậu?”

Thịnh Chí Ninh không ngờ y lại trả lời như vậy, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nhưng không hiểu sao vẫn không lật mặt với y.

“Tốt nhất là đừng có thêm mấy cái suy nghĩ xấu xa nữa.” Độ Niệm cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn gã lần cuối rồi bước đi.

Đèn đường đều đã được bật sáng, bóng người đi bộ trên mặt đất chồng lên nhau.

Thịnh Chí Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Độ Niệm, nụ cười trên mặt rốt cục biến mất, sắc mặt nhất thời có chút vặn vẹo.

Gã không dám đi tìm Phó Kiêu, Phó Kiêu vì Độ Niệm mới nhúng tay vào chuyện này, cứ tưởng mình đã tìm được điểm đột phá, nhưng không ngờ Độ Niệm lại không phải quả hồng mềm, không dễ xử lý như vậy.

Đã vậy, chỉ có thể dùng cách khác.

“Ngài Độ,” Thịnh Chí Ninh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Độ Niệm, “Anh không sợ Phó tổng phát hiện sao?”

Độ Niệm vốn không có ý định quan tâm gã, nhưng nghe được câu này liền dừng lại, quay người.

“Cậu nói gì?”

Nhìn thấy phản ứng của Độ Niệm, trong mắt Thịnh Chí Ninh lóe lên tia đắc thắng, gã chăm chú đánh giá người trước mắt.

Dưới ánh đèn đường, làn da của chàng trai trẻ như ngọc trắng, hàng lông mi dài in bóng nhỏ dưới mí mắt.

Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng, khuôn mặt này vẫn phải làm người ta kinh diễm.

Thịnh Chí Ninh càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Độ Niệm và Phó Kiêu có thể là người yêu, hay nói cách khác, Độ Niệm là tình nhân mà Phó Kiêu bao nuôi, điều này có thể giải thích tại sao Phó Kiêu lại sẵn lòng giúp Độ Niệm bảo vệ Thịnh Văn Nhiên.

Lúc trước gã muốn điều tra Độ Niệm, nhưng lại không tìm được tin tức gì, hiển nhiên có người đứng sau bảo vệ, cuối cùng đành phải cho người điều tra tung tích của Thịnh Văn Nhiên, sau đó mới tìm được nơi làm việc của Độ Niệm.

Người đứng sau bảo vệ Độ Niệm cũng chính là Phó Kiêu.

Nhưng Độ Niệm và Phó Kiêu là người yêu, vậy mà y vẫn thân thiết với Thịnh Văn Nhiên, thậm chí hiện tại còn sống chung, chắc chắn có vấn đề.

Trong hoàn cảnh như vậy, Phó Kiêu vẫn sẵn lòng giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên, vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là Phó Kiêu không hề biết mối quan hệ thân thiết giữa hai người họ.

Nếu dùng chiêu này uy hiếp Độ Niệm, y nhất định sẽ phải kiêng dè, đành phải từ bỏ việc bảo vệ Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Chí Ninh nắm chắc mười phần, gã thẳng lưng, cố ý nói chậm lại: “Anh không sợ Phó tổng biết chuyện của anh và Thịnh Văn Nhiên sao?”

Gã tin rằng dù Độ Niệm có can đảm đến đâu, cũng không dám để Phó Kiêu biết chuyện mình dây dưa không rõ người khác, bởi vì không ai có thể gánh vác hậu quả khi đắc tội Phó Kiêu.

Độ Niệm không ngờ Thịnh Chí Ninh lại nhắc đến Phó Kiêu.

Sau khi Phó Kiêu giải thích với y trước đó, y không còn nghi ngờ hắn có liên quan đến những việc Thịnh Chí Ninh làm. Bây giờ gã đột nhiên nhắc đến Phó Kiêu, mối nghi ngờ mà y chôn sâu trong lòng lại trỗi dậy.

Nhìn thấy Độ Niệm xoay người, Thịnh Chí Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã đặt cược đúng.

Tuy nhiên, khi chàng trai bước tới gần gã, y không hề thỏa hiệp như gã tưởng tượng, mà lạnh lùng hỏi: “Cậu có ý gì?”

Độ Niệm hơi cụp mắt, khóe mắt và lông mày lạnh lùng đẹp đẽ như ánh trăng, nhưng Thịnh Chí Ninh lại không có tâm trạng chiêm ngưỡng.

Gã bối rối, không hiểu vì sao trong mắt Độ Niệm không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại lại nhìn thấy một tia sát ý.

Gã ngơ ngác, Độ Niệm lại gần thêm một bước: “Chuyện lúc trước có liên quan đến Phó Kiêu?”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.