Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 38



Editor: Stop

***

Phó Kiêu mặc một bộ vest màu đen sang trọng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, hắn ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tối nay hắn phải tham dự một bữa tiệc, vốn dĩ không đi qua đây, nhưng khi tài xế chuẩn bị lái xe lên đường cao tốc, hắn đã yêu cầu tài xế vòng qua con đường này.

Sau đó, như là định mệnh, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Độ Niệm đang đứng bên đường.

Phó Kiêu mở cửa sổ xe, đang định nói chuyện, Độ Niệm lại ngoảnh mặt đi, tiếp tục đi về phía bến xe buýt như chưa hề nhìn thấy hắn.

Hắn bảo tài xế đi theo, cố gắng nói chuyện với Độ Niệm: “Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Độ Niệm không để ý tới hắn, cầm hộp giữ nhiệt bước đi càng lúc càng nhanh.

Xe còn đang đi trên đường, vẫn cách Độ Niệm khá xa, Phó Kiêu yêu cầu tài xế dừng lại rồi xuống xe.

Hắn hai ba bước đã đuổi kịp Độ Niệm, liếc nhìn bình giữ nhiệt trong tay y, ngập ngừng hỏi lại: “Tôi đưa em đến đó nhé?”

Độ Niệm cuối cùng cũng nhìn hắn, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Anh quên lần trước đã hứa với tôi chuyện gì à?”

Phó Kiêu biết Độ Niệm nói chính là lần trước hắn đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt y nữa, nhưng lần trước hắn chỉ là muốn y ngồi xuống cùng hắn nói chuyện, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc không thể gặp Độ Niệm nữa.

Cho nên khi đối mặt với câu hỏi của y, Phó Kiêu chỉ im lặng không đáp.

Độ Niệm đi thẳng đến bến xe buýt.

Lúc này người đợi xe cũng không có bao nhiêu, sau khi một chiếc xe buýt đi qua, người đợi xe càng ít hơn.

Phó Kiêu đi theo Độ Niệm đến trạm xe buýt, sau đó đi vòng qua đứng ở bên cạnh y, vừa kịp giúp y chặn cơn gió lạnh buốt xương.

Thân hình người đàn ông cao lớn đến mức Độ Niệm không thể phớt lờ sự hiện diện của Phó Kiêu.

Y cau mày, chú ý đến bộ vest cao cấp của Phó Kiêu, khẽ nhếch môi nói: “Anh chắc còn có chuyện quan trọng khác.”

Đêm nay khi Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm, liền không để ý đến bữa tiệc tối nay nữa, tiến lên một bước thấp giọng nói: “Không quan trọng bằng em.”

Độ Niệm nhẹ nhàng cong khóe môi, có chút giống như đang cười: “Thật sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt Độ Niệm, Phó Kiêu có chút sửng sốt, khoá chặt ánh mắt trên khuôn mặt y, cố gắng bắt giữ nụ cười ấy.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện ánh mắt Độ Niệm đang nhìn vào một chỗ trên đường.

Phó Kiêu theo tầm mắt của y, quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn rõ ràng con đường ấy, đầu ngón tay khẽ run lên.

Đêm ấy ở đời trước, hắn định đưa Độ Niệm đi dự tiệc tối, nhưng khi nhìn thấy vết thương băng bó trên tay y liền đuổi y xuống xe.

Nơi Độ Niệm xuống xe cũng chính là con đường đó.

Có lẽ thời tiết đêm đó còn lạnh hơn đêm nay, mà Độ Niệm chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, một mình đi về nhà.

Chỉ cần nhớ lại hình ảnh Độ Niệm xuống xe đêm đó, trái tim Phó Kiêu đau như muốn vỡ ra.

Hắn khó khăn quay lại nhìn Độ Niệm, y quay đầu nhìn hắn một lát, trong mắt lộ ra nụ cười giễu cợt, tựa như đang cười nhạo lời hắn vừa nói.

Yết hầu Phó Kiêu chuyển động, cổ họng hắn như bị chặn lại, phải một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Độ Niệm…”

Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt họ, cắt ngang lời hắn đang định nói.

Cánh cửa xe buýt từ từ mở ra, phát ra tiếng “cạch cạch”, cánh cửa cũ kỹ khẽ rung lên.

Độ Niệm không chút do dự bước lên xe, rút ​​thẻ giao thông trong túi ra, quẹt nhẹ vào máy thu phí, đi ra phía sau rồi ngồi xuống.

Phó Kiêu đi theo sau mới nhớ ra mình không có thẻ giao thông, liền từ trong ví lấy ra một tờ tiền rồi nhét vào hộp tiền xu.

Người tài xế liếc nhìn thấy mệnh giá tờ tiền vừa bị nhét vào, kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu lẩm bẩm điều gì đó rồi đóng cửa xe buýt lại.

Phó Kiêu đi đến chỗ Độ Niệm đang ngồi, vừa định ngồi xuống bên cạnh thì thấy Độ Niệm đứng dậy.

Hắn giật mình, lùi lại một bước thì thấy một phụ nữ mang thai và một đứa trẻ đang đi tới từ phía sau.

Độ Niệm nhường ghế cho bà bầu và đứa bé, đi tới chỗ cạnh cửa xe, nắm lấy tay cầm để đứng vững.

Phó Kiêu tự nhiên đi tới, đứng ở bên cạnh y, giơ tay nắm lấy tay cầm phía trên.

Các loại mùi khác nhau trên xe trộn lẫn với nhau thành một mùi lạ, thân xe đã cũ, mỗi khi vấp đá là lại rung chuyển như muốn vỡ vụn.

Đây là lần đầu tiên Phó Kiêu đi xe buýt, hắn cau mày chịu đựng mùi lạ trên xe. Chỉ khi đưa mắt nhìn Độ Niệm, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Đến một góc cua, một chiếc taxi bất ngờ xuất hiện trước đầu xe buýt, tài xế không kịp tránh chỉ vội đạp phanh.

Xe buýt đột ngột dừng lại, hành khách la lên, một số hành khách đang đứng ngã xuống đất, hành khách ngồi ở hàng cuối cũng do quán tính mà nhào lên hàng ghế trước.

Độ Niệm bám chặt vào tay vịn, không ngã mà chỉ hơi loạng choạng.

Nhưng Phó Kiêu thấy y không vững, lập tức vươn tay đỡ lấy y, cho đến khi xe dừng lại, tay hắn vẫn ôm lấy eo Độ Niệm.

Độ Niệm một tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay nắm lấy tay vịn, y không rảnh tay đẩy hắn ra, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, Phó Kiêu đành rút tay lại.

Xe xóc nảy cả đường cuối cùng cũng dừng lại ở bến xe buýt trước bệnh viện.

Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm đến bệnh viện, hắn sửng sốt, trên mặt có chút lo lắng.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, giọng điệu có chút gấp gáp: “Em bị bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?”

Độ Niệm từ cửa bên bệnh viện đi vào, rẽ mấy vòng, dừng lại trước cửa thang máy, nhấn nút đi lên lầu.

Phó Kiêu theo sát y bước vào bệnh viện. Sau khi xuống xe, hắn cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi, không còn bắt mắt như trước nhưng vẫn thu hút sự chú ý của một số người.

Tuy nhiên, mọi người trong bệnh viện đều vội vàng, chỉ liếc nhìn họ một cái, không dừng lại quá lâu.

Một tiếng “đing”, cửa thang máy mở ra trước mặt hai người.

Độ Niệm đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa, nhưng Phó Kiêu vẫn kịp ngăn cửa thang máy đóng lại, chen sang một bên.

Y thấy Độ Niệm không đăng ký khám bệnh, cũng không biết Độ Niệm khó chịu ở chỗ nào nên càng lo lắng hơn.

Khi vào thang máy, bình tĩnh lại một chút, Phó Kiêu mới nhớ tới Độ Niệm đang xách một hộp giữ nhiệt.

Mặc dù hắn đã chú ý đến chiếc hộp giữ nhiệt trên tay Độ Niệm ngay lúc vừa gặp y, nhưng vừa rồi hắn quá căng thẳng, trong tiềm thức cho rằng y đến bệnh viện vì cảm thấy không khỏe. Bây giờ nghĩ lại, Độ Niệm hẳn là đến bệnh viện thăm người khác.

Phó Kiêu vốn đang lo lắng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra hai bên, mùi thuốc khử trùng nồng nặc hơn.

Phó Kiêu ở kiếp trước sau khi Độ Niệm rời đi có đến bệnh viện mấy lần, cho nên vừa bước ra khỏi thang máy, hắn đã biết Độ Niệm đang tìm ai.

Đi trong hành lang được một lúc, Độ Niệm dừng lại trước một cánh cửa đang hé mở, gõ hai tiếng.

Trong văn phòng nhanh chóng truyền ra tiếng trả lời: “Mời vào.”

Độ Niệm mở cửa bước vào.

Cửa văn phòng từ từ tự động đóng lại, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một khe hở nhỏ.

Rất nhanh, giọng của Ngũ Chu lại vang lên trong văn phòng, Phó Kiêu đứng ở cửa, mơ hồ nghe thấy hai chữ “sủi cảo” thì có chút sửng sốt.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại ra, mở lịch ra thì thấy dòng chữ “Đông Chí” được viết dưới ngày tháng.

Qua vài ngày nữa là đến Đông Chí rồi.

Đầu ngón tay hắn run lên. Đời trước Độ Niệm đều trải qua Đông Chí cùng hắn, trước mấy ngày còn làm sủi cảo cho hắn ăn. Ngoại trừ lần cuối cùng, hắn từ chối lời mời cùng nhau trải qua ngày Đông Chí của Độ Niệm.

Khi đó, hắn không hề nhận ra rằng đây sẽ là lần cuối cùng Độ Niệm muốn hắn cùng nhau trải qua ngày này.

Khe cửa trước mặt cuối cùng đã hoàn toàn đóng lại, Phó Kiêu đứng ngoài cửa, đã không còn nghe thấy âm thanh bên trong nữa.

Trong văn phòng, Ngũ Chu mở hộp giữ nhiệt, mùi thơm bên trong ùa ra, lan tỏa trong không khí, tăng thêm chút ấm áp cho đêm đông phải tăng ca này.

Món sủi cảo nóng hổi khiến Ngũ Chu sáng mắt, nuốt nước miếng, ánh mắt rưng rưng: “Độ Niệm, có được người bạn như cậu thật là phúc ba kiếp của tôi.”

Độ Niệm bị hắn chọc cười, “Được rồi, đừng nhiều lời nữa.”

Ngũ Chu lấy bộ đồ ăn dùng một lần ra, nhét một miếng sủi cảo vào miệng, mùi thơm lập tức tràn ngập trong miệng.

Anh lại gắp một cái sủi cảo khác, vừa ăn vừa hỏi Độ Niệm: “Hình như vừa rồi tôi thấy ai đó đứng ở bên ngoài, bạn của cậu à? Sao không để anh ta vào cùng với cậu?”

Độ Niệm khẽ nhíu mày, lắc đầu: “Không quen biết.”

Ngũ Chu ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Anh nhìn thấy người đàn ông đó đi theo Độ Niệm, tưởng là bạn của y, không ngờ rằng lại không quen biết.

“Chắc không phải mấy người kì quặc đấy chứ? Có cần gọi bảo vệ không?”

Độ Niệm ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, chắc là đi rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của y, Ngũ Chu cũng không để ý nữa.

Anh ăn hai cái sủi cảo, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Nhân tiện, tối nay Lão Lưu cũng tăng ca, tôi cho anh ấy một ít sủi cảo nhé?”

Độ Niệm gật đầu.

Y cố tình bỏ thêm sủi cảo vào hộp giữ nhiệt cho Ngũ Chu, nghĩ những người khác làm thêm giờ cũng có thể cùng ăn.

Ngũ Chu lấy từ trong tủ ra một chiếc cốc giấy dùng một lần, bỏ mấy cái sủi cảo vào trong rồi cầm cốc giấy đi ra ngoài.

Mới được một lúc anh đã quay lại.

Độ Niệm ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn anh.

Sắc mặt Ngũ Chu có chút kỳ quái, trước khi đóng cửa lại vẫn còn liếc nhìn ra ngoài.

Anh quay người, hạ giọng nói với Độ Niệm: “Người đó vẫn ở bên ngoài.”

Độ Niệm hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua, hắn cứ nhìn chằm chằm sủi cảo của tôi.”

Ngũ Chu nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông đó, giống như một con sói đói đã nhiều ngày không ăn thịt.

Không phải chỉ là mấy cái sủi cảo thôi sao? Nhìn bộ quần áo của người đàn ông đó, không giống không đủ tiền ăn, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào mấy cái sủi cảo trong tay anh.

“Thật là khó hiểu.” Ngũ Chu lẩm bẩm, ngồi trở lại bàn làm việc.

Độ Niệm đợi Ngũ Chu ăn xong sủi cảo, sau đó không quấy rầy công việc của anh nữa, cầm hộp giữ nhiệt rời khỏi văn phòng.

Vừa mở cửa, y đã nhìn thấy Phó Kiêu đang đứng ở hành lang, trên tay khoác chiếc áo khoác, đôi mắt đang cụp xuống đột nhiên ngước lên. Đầu tiên là nhìn Độ Niệm, sau đó lại nhìn hộp giữ nhiệt trong tay y.

Hộp giữ nhiệt hơi lắc khi Độ Niệm đóng cửa lại, nhìn như không có trọng lượng, rõ ràng là trống rỗng.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.