Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 33



Editor: Stop

***

Phó Kiêu đứng bên đường một lúc lâu.

Hắn không biết chuyện gần đây Độ Niệm dạy thêm một tiết, thời gian tan làm muộn hơn trước, nên dựa theo thời gian tan làm của Độ Niệm trước đây mà đến trước một tiếng, đã ở đây bị gió lạnh thổi hai giờ.

Nhưng Phó Kiêu lại không hề cảm thấy lạnh, nghĩ đến lát nữa có thể gặp Độ Niệm, trong lòng lại nóng lên, vừa lo lắng lại vừa vui mừng.

Nhưng khi nhìn thấy Độ Niệm xuất hiện, máu trong cơ thể lại như lạnh đi từng chút một.

Độ Niệm đi cùng với người khác, trên mặt là nụ cười hắn đã lâu không thấy, đôi mắt dịu dàng dường như ẩn chứa những vì sao.

Đó là Độ Niệm mà hắn chỉ có thể gặp trong giấc mơ.

Bây giờ rốt cuộc đã tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sống động của Độ Niệm, nhưng đó lại là đối với người khác.

Trái tim của Phó Kiêu như bị đập thật mạnh, gió lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến toàn thân hắn lạnh buốt.

Độ Niệm không nhìn thấy hắn, chỉ nhìn chằm chằm người bên cạnh, tựa hồ trong mắt chỉ có người đó.

Độ Niệm lúc trước cũng nhìn hắn như vậy.

Trong vô số khoảnh khắc trước kia hắn không để ý tới, trong mắt Độ Niệm cũng đã từng chỉ có một mình hắn.

Đôi môi mỏng của Phó Kiêu mấp máy, tiếng gọi Độ Niệm nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn sợ Độ Niệm vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên mặt sẽ lập tức biến mất, sẽ lại trở nên lãnh đạm như trước.

Lúc Độ Niệm sắp đi ngang qua hắn, người bên cạnh y đột nhiên đi vào tiệm bánh ngọt bên cạnh, Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm quay người lại, vừa lúc chạm phải tầm mắt hắn.

Sau đó, nụ cười trên mặt Độ Niệm dần dần nhạt đi, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

Cổ họng Phó Kiểu nghẹn ngào, khàn khàn gọi y: “Độ Niệm.”

Độ Niệm không trả lời hắn.

Y nhìn về hướng tiệm bánh, tự hỏi không biết Thịnh Văn Nhiên phải mất bao lâu mới ra, để y có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng Phó Kiêu đã đi tới bên người y.

Sau khi biết y có ký ức, Phó Kiêu không còn bộ dáng nho nhã lễ độ như trước, mà dường như càng cẩn thận hơn, không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Độ Niệm mới nghe thấy Phó Kiêu thấp giọng nói: “Tôi nhớ trước đây em rất thích bánh ngọt việt quất, thử cái này xem có hợp khẩu vị của em không.”

Nói xong liền đưa hộp bánh ngọt tinh xảo trên tay cho y.

Độ Niệm liếc nhìn chiếc hộp, cứng đờ nói: “Anh nhớ lầm rồi.”

Y biết Phó Kiêu đã xác nhận chuyện y có ký ức, y cũng không thèm diễn nữa, dù sao kiếp trước y chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Phó Kiêu.

Ngược lại là Phó Kiêu, bọn họ đời trước xảy ra chuyện khó coi như vậy, sau khi biết y có ký ức, vậy mà vẫn đến tìm y.

Phó Kiêu nghe được lời nói của Độ Niệm, trong mắt hiện lên vẻ vội vàng: “Tôi nhớ không lầm, lúc đó…”

“Vậy thì sao?” Độ Niệm nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt không có chút gợn sóng, “Vì sao anh lại tặng đồ cho kẻ địch của anh?”

Phó Kiêu như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, hắn sửng sốt một lát, sau đó trong mắt hiện lên vẻ thống khổ: “Không phải như vậy, Độ Niệm…”

“Độ Niệm!”

Thịnh Văn Nhiên từ trong tiệm bánh đi ra, trên tay cầm một hộp bánh nhỏ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Đây là loại bánh kem mới ra mắt hôm nay, em nghĩ anh sẽ thích đấy.”

Độ Niệm và Phó Kiêu đồng thời nhìn sang.

Lúc này Thịnh Văn Nhiên mới nhận ra bên cạnh Độ Niệm còn có người khác.

Cậu nhìn Phó Kiêu, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.

Cậu không nhớ đã bao nhiêu lần nhìn thấy Phó Kiêu xuất hiện ở nơi có Độ Niệm, những lần trước có thể nói là trùng hợp, nhưng lần này Phó Kiêu đứng ở bên cạnh Độ Niệm, nhìn thế nào cũng không thấy trùng hợp.

Độ Niệm chỉ là một người bình thường, sao lại quen biết người có thân phận như Phó Kiêu?

Trong lòng Thịnh Văn Nhiên dấy lên chút cảnh giác, tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi tới trước mặt Độ Niệm.

Vẻ mặt của Phó Kiêu cũng tối sầm lại, hắn lạnh lùng nhìn Thịnh Văn Nhiên, không che giấu sự thù địch trong mắt mình.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Độ Niệm bước chân, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Độ Niệm,” Phó Kiêu không dám dùng nhiều sức, bắt lấy cánh tay y, “Em cầm cái này đi.”

Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Văn Nhiên đã kéo cánh tay Độ Niệm ra, sau đó chen vào giữa y và Phó Kiêu.

Thịnh Văn Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Ngài Phó, xin hãy chú ý cử chỉ của mình.”

Phó Kiêu nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên che chắn Độ Niệm ở phía sau, trong mắt lập tức nổi lên lửa giận, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Chuyện của hắn và Độ Niệm không đến lượt người ngoài xen vào.

Nhưng bây giờ Độ Niệm vẫn còn ở đây, Phó Kiêu không muốn cùng người trước mặt tranh chấp, điều này chỉ khiến Độ Niệm càng thêm chán ghét hắn.

Phó Kiêu hít một hơi thật sâu, đè xuống cơn giận, tầm mắt lướt qua Thịnh Văn Nhiên rồi nhìn Độ Niệm.

“Độ Niệm, em còn nhớ chiếc bánh kem chúng ta từng ăn ở nhà hàng Ferris Wheel ở nước R không? Lúc đó em nói rất thích. Tôi đã mời đầu bếp ở đó về, nếu em không thích bánh việt quất, tôi sẽ bảo bọn họ làm thứ khác. “

Hắn một hơi nói hết, sau đó nhìn chằm chằm Độ Niệm, hồi hộp chờ đợi phản ứng của y.

Phó Kiêu không cam lòng Độ Niệm nhận bánh kem mà Thịnh Văn Nhiên tuỳ tiện mua, lại không thèm liếc nhìn chiếc bánh trên tay hắn một cái.

Thịnh Văn Nhiên chỉ mới quen biết Độ Niệm trong thời gian ngắn, cũng chưa từng sớm tối ở chung với Độ Niệm, làm sao có thể biết được sở thích của y.

Có lẽ cậu ta thậm chí còn không biết Độ Niệm thích loại bơ nào, loại bánh ngọt giá rẻ mà cậu ta tuỳ tiện mua, nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ là thứ mà Độ Niệm muốn .

Nhưng Độ Niệm không để ý tới hắn, ngược lại Thịnh Văn Nhiên lại nghi hoặc hỏi: “Việt quất?”

Cậu sờ sờ cổ, quay đầu lại nhìn Độ Niệm: “Không phải anh dị ứng với việt quất sao?”

Cơ thể Phó Kiêu cứng đờ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Độ Niệm đã có chút không kiên nhẫn, kéo cánh tay Thịnh Văn Nhiên đi về phía trước, rất nhanh đã đi ra khỏi tầm mắt của Phó Kiêu.

Đi qua một chỗ rẽ, Độ Niệm mới buông tay Thịnh Văn Nhiên ra, chậm lại bước chân.

Gió lạnh thổi qua, y đút đôi tay lạnh ngắt vào túi quần, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lời nói vừa rồi của Phó Kiêu không thể gợi sóng trong lòng y, y chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Sống lại một đời, Phó Kiêu vẫn tự cho mình là đúng, trước sau như một làm người khác phiền chán.

Đi được một lúc, Độ Niệm mới nhớ tới lời nói vừa rồi của Thịnh Văn Nhiên từ tiệm bánh ra, cúi đầu nhìn hộp bánh: “Bên trong là bánh kem sao?”

“Ừm,” Thịnh Văn Nhiên gật đầu, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc xuất hiện vẻ tươi cười: “Là loại bánh kem đặc biệt mới ra trong mùa đông.”

Độ Niệm nghe được cậu nói như vậy, trong lòng cũng sinh ra chút tò mò.

Thời buổi này các cửa hàng bánh ngọt đều sẽ ra những chiếc bánh đặc biệt cho mùa đông, cũng không biết có gì khác với những chiếc bánh bình thường.

Thịnh Văn Nhiên lặng lẽ quan sát biểu tình của Độ Niệm, thấy tâm tình y dường như không tệ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu còn lo lắng Độ Niệm sẽ vì chuyện vừa rồi mà không vui, tuy vừa rồi cậu chỉ muốn giúp y, nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa Độ Niệm và người khác, cậu tuỳ tiện nhúng tay như vậy nói như thế nào cũng không thích hợp.

Nhưng Độ Niệm thoạt nhìn cũng không để ý, điều này làm Thịnh Văn Nhiên yên tâm, cậu đi bên cạnh Độ Niệm, khuôn mặt thả lỏng, đôi mắt cong cong.

Độ Niệm nhìn thấy nụ cười trên mặt Thịnh Văn Nhiên, nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc khi đứng trước mặt y, ánh mắt có chút phức tạp.

Y không nghĩ tới Thịnh Văn Nhiên lại trực tiếp đối nghịch với Phó Kiêu.

Với địa vị hiện tại của Phó Kiêu, Thịnh Văn Nhiên là người của Thịnh gia, dù ra sao cũng không nên cùng Phó Kiêu đối nghịch, nếu không con đường sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn.

Nhưng Thịnh Văn Nhiên không hề do dự chút nào, đứng ra ngăn cản Phó Kiêu.

Độ Niệm tuy cảm động nhưng cũng có chút lo lắng, sau đó nghĩ tới những tin tức mình đã xem hôm nay.

Y vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra giữa Thịnh gia và Thịnh Văn Nhiên.

Nếu mối quan hệ giữa Thịnh Văn Nhiên và Thịnh gia không đơn giản, thì đối với Thịnh Văn Nhiên mà nói Thịnh gia không phải rất an toàn, nhưng trước mắt có vẻ như Thịnh gia vẫn chưa có ý định làm hại Thịnh Văn Nhiên.

Độ Niệm trầm ngâm một lát, nhưng vẫn cảm thấy bây giờ trực tiếp hỏi Thịnh Văn Nhiên về chuyện gia đình có hơi đột ngột, nên quyết định tự mình tìm kiếm manh mối trước, sau đó đợi lúc thích hợp sẽ hỏi Thịnh Văn Nhiên.

***

Sau khi nhiệt độ ở thành phố A giảm liên tục trong nhiều ngày, thời tiết đột nhiên ấm trở lại, mấy ngày liên tiếp đều có nắng.

Trung tâm huấn luyện có tổ chức hoạt động dã ngoại cho học sinh, nếu học sinh muốn tham gia thì phải đăng ký và đóng phí riêng, phí này không có trong học phí.

Giáo viên được lựa chọn tự nguyện tham gia, nếu không muốn tham gia có thể nghỉ một ngày.

Độ Niệm vốn không có ý định tham gia, bình thường y không có nhiều ngày nghỉ nên muốn nghỉ thêm một ngày.

Nhưng sau khi tấm áp phích dã ngoại được dán lên, rất nhiều học sinh đã đến hỏi y có tham gia không, lão Lưu cũng đặc biệt đến mời y tham gia dã ngoại, nếu không chi nhánh bọn họ sẽ không đủ số lượng học sinh đăng ký.

Các chi nhánh khác rất tích cực quảng bá sự kiện này, số học sinh đăng ký rất nhanh đã đầy, nhưng chi nhánh của họ mới mở chưa đầy một năm, chưa có kinh nghiệm tổ chức hoạt động, số lượng học sinh báo danh cũng rất ít.

Độ Niệm đành phải đồng ý tham gia hoạt động này, những giáo viên khác cũng tham gia, số lượng học sinh đăng ký mới dần tăng lên.

Hoạt động giã ngoại diễn ra vào hai ngày sau, Độ Niệm đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mang về nhà, buổi sáng hôm dã ngoại dậy sớm chuẩn bị.

Sáng sớm lúc Thịnh Văn Nhiên từ quán bar trở về, thấy Độ Niệm đang bận rộn trong bếp.

Độ Niệm cắt đôi chiếc bánh sandwich, đặt vào hộp dã ngoại, bên cạnh là một hộp salad, bánh trứng còn đang nướng trong lò, mùi thơm phảng phất trong không khí.

Thịnh Văn Nhiên nhìn đến không dời được mắt, đứng ở cửa bếp một lúc, chớp chớp mắt hỏi Độ Niệm: “Anh đi dã ngoại sao?”

“Ừ.” Độ Niệm tiếp tục động tác trên tay, sau đó nghe được tiếng nuốt nước miếng từ phía sau.

Y quay lại nhìn Thịnh Văn Nhiên, cười nói: “Em cũng muốn đi à?”

Thịnh Văn Nhiên gật đầu không chút suy nghĩ.

Lần hoạt động này giáo viên có thể đưa người nhà cùng đi, một số giáo viên dự định dẫn theo con cái, một số khác thì đưa em trai em gái theo.

Độ Niệm dùng giấy gói sandwich, nói với cậu: “Em đi ngủ một chút đi, lúc nào đi sẽ gọi em.”

“Được!” Thịnh Văn Nhiên vui vẻ đáp lại, đeo đàn guitar trở về phòng.

Độ Niệm tiếp tục chuẩn bị những món ăn khác, bận rộn một buổi sáng, cuối cùng mọi thứ cũng đã sẵn sàng.

Buổi trưa, y vào phòng đánh thức Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên mới ngủ được mấy tiếng, vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng vẫn rất nghe lời mà lập tức dậy, giúp Độ Niệm xách mấy cái túi ra khỏi nhà.

Đi đến bên đường, Độ Niệm mới phát hiện Thịnh Văn Nhiên còn mang theo cây đàn guitar, kỳ quái hỏi: “Sao em lại mang theo guitar?”

Thịnh Văn Nhiên ngơ ra, gãi gãi tóc.

Độ Niệm thấy dáng vẻ buồn ngủ mơ hồ của cậu, dở khóc dở cười, cũng không hỏi nữa.

Hai người nhanh chóng đến trung tâm huấn luyện, lên chiếc xe buýt do trung tâm sắp xếp, Độ Niệm kéo Thịnh Văn Nhiên ngồi xuống hàng ghế giáo viên.

Thầy viên và đồng nghiệp đều tò mò nhìn Thịnh Văn Nhiên bên cạnh, có người hỏi y: “Đây là em trai của anh à?”

Độ Niệm mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Thịnh Văn Nhiên hiểu ý, nở một nụ cười ngọt ngào chào hỏi họ.

Cậu vốn dĩ đã đẹp trai, cười lên lại càng làm người khác có hảo cảm, nhanh chóng để lại ấn tượng tốt cho mọi người.

Ở trên xe đợi một lúc, các học sinh cũng lần lượt lên xe, xe buýt vững vàng lên đường.

Nửa giờ sau, xe buýt dừng ở bãi đỗ xe của công viên.

Các học sinh ríu rít xuống xe, hào hứng chạy về phía bãi cỏ dưới sự dẫn dắt của các thầy cô.

Bọn họ chọn một chỗ tốt, chia thành vài người một nhóm, lấy thảm dã ngoại trải xuống đất.

Lớp mà Độ Niệm thường dạy toàn là học sinh nhỏ tuổi nên khi chia nhóm, y bị một nhóm trẻ con vây quanh, dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp mới chia xong nhóm.

Thật vất vả mới chia xong nhóm, họ vừa lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra thì có vài chiếc xe buýt mini đỗ trên đường bên ngoài bãi cỏ lớn.

Cửa xe mở ra, vài người bước xuống, trên tay mang theo mấy hộp đựng đồ đi về phía bãi cỏ, đưa cho mỗi nhóm một cái.

Các giáo viên mở ra, bên trong là nhiều loại đồ ăn khác nhau như pizza, cánh gà nướng, hamburger và một số đồ uống nóng. Số lượng đồ ăn khá nhiều, mỗi người một phần vẫn còn dư.

Bọn họ còn tưởng là do trung tâm huấn luyện sắp xếp, vui vẻ bày đồ ăn lên thảm dã ngoại rồi hưng phấn chụp ảnh.

Trong khi mọi người đang chú tâm vào đồ ăn, Phó Kiêu đi tới nhóm của Độ Niệm, ngồi xuống bên cạnh y.

Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra đặt trên thảm dã ngoại, không để ý đến tình hình xung quanh.

Khóe mắt y thoáng thấy một bóng người cao lớn ngồi bên cạnh, quay đầu nghi ngờ liếc nhìn, khi nhìn thấy là Phó Kiêu, lông mày nhíu lại: “Sao anh lại ở đây?”

Phó Kiêu đặt hộp đồ ăn trong tay lên thảm dã ngoại, ánh mắt trông mong nhìn y, lờ đi câu hỏi: “Tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn, em xem có thích không.”

Độ Niệm không hề chạm vào hộp đồ ăn.

Thịnh Văn Nhiên thì lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải lại là việt quất đấy chứ.”

Sắc mặt Phó Kiêu xanh mét, ánh mắt sắc như dao, trừng Thịnh Văn Nhiên một cái.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.