Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 28



Editor: Stop

***

Không cần ánh mắt của Phó Kiêu, lão Lưu tự giác rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại cho bọn họ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Kiêu Độ Niệm.

Phó Kiêu đã lâu không ở một mình với Độ Niệm, hắn có chút căng thẳng, tay cầm chiếc cốc nắm chặt lại.

Tuy rằng hắn muốn ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm, tốt nhất là có thể gần chút, nhưng trong lòng cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn là đi tới ngồi xuống đối diện với Độ Niệm.

Độ Niệm đợi Phó Kiêu ngồi xuống, vừa định nói chuyện thì một cốc matcha nóng hổi được đặt lên bàn.

Phó Kiêu đẩy matcha đến trước mặt y, mím môi: “Thầy Độ, trời đang lạnh, uống chút nóng cho ấm người.”

Độ Niệm cụp mắt nhìn, tuy bao bì của cốc matcha này giống với bao bì mà đồng nghiệp vừa nhận, nhưng trên đó lại không có nhãn quán trà sữa, trên nắp lại còn có hình vẽ.

Y đẩy cốc matcha trở lại trước mặt Phó Kiêu: “Không cần, tôi không lạnh.”

Độ Niệm không biết vì sao gần đây Phó Kiêu lại cố chấp với việc đưa đồ ăn cho y như vậy, y không nhớ trước đây mình thích những thứ này.

Càng không thể hiểu hơn nữa là, tại sao đời này Phó Kiêu vẫn còn đến tìm y.

Những gì cần nói đều đã nói lúc ở trên sân thượng, cho dù y thật sự nợ Phó Kiêu cái gì, đời trước cũng đã trả xong rồi.

Phó Kiêu thấy Độ Niệm đẩy trả cốc matcha, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Hắn nhớ kỹ việc Độ Niệm không thích uống matcha, sau đó để cốc trà sang một bên.

“Thầy Độ có chuyện muốn nói với tôi sao?” Hai tay Phó Kiêu đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, yết hầu lên xuống.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy, như thể đang chờ đợi phán quyết của Độ Niệm.

Nhưng ngoài lo lắng ra, hắn còn có chút chờ mong, bởi vì đây là lần đầu tiên trong kiếp này, Độ Niệm nguyện ý đối mặt cùng hắn nói chuyện.

Độ Niệm ngước mắt nhìn hắn, giọng nói không có cảm xúc: “Tôi muốn nói chuyện với Phó tổng về vấn đề ký túc xá nhân viên.”

Phó Kiêu sửng sốt một chút, cảm giác thất vọng vì Độ Niệm không uống matcha trong nháy mắt biến mất, chuyển thành vui sướng.

Hắn cho rằng Độ Niệm không hài lòng với nơi ở mà hắn chọn, muốn sống ở nơi khác, ngay lập tức vực dậy tinh thần.

Cho dù Độ Niệm có muốn hắn xây một toà nhà mới, thì hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý mà không nói hai lời.

Độ Niệm nhìn thấy vẻ mặt Phó Kiêu đột nhiên thay đổi, hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục: “Khu Senna là một nơi rất tốt, nhưng tôi sẽ không chuyển vào ký túc xá nhân viên, hy vọng Phó tổng có thể hiểu được.”

Y biết chuyện này lão Lưu có lẽ không có khả năng quyết định, cho nên hiện tại chỉ có thể trực tiếp nói rõ ràng với Phó Kiêu.

Vẻ mặt Phó Kiêu lại thay đổi, giọng điệu vô thức khẩn trương: “Tại sao?”

“Không tiện lắm.” Độ Niệm nhàn nhạt trả lời.

“Có cái gì không tiện?” Phó Kiêu hơi nghiêng người về phía trước, theo thói quen mà kéo tay Độ Niệm đang đặt trên bàn.

Tay Độ Niệm có chút lạnh lẽo, giống như trước kia.

Trước đây khi bọn họ cùng ngủ trên giường, Phó Kiêu thường nắm tay Độ Niệm trong tay sưởi ấm, ngày hôm sau tỉnh dậy mới buông ra, nhưng mỗi lần chờ hắn rửa mặt xong quay lại giường, tay của Độ Niệm đã lại trở lên lạnh lẽo.

Bây giờ cảm nhận được độ ấm trên tay Độ Niệm, hắn theo bản năng muốn ủ nó vào trong tay mình.

Nhưng sau sau đó, Độ Niệm đã rút tay lại, vẻ mặt lạnh hơn.

“Phó tổng, xin đừng vượt quá giới hạn.” Y nhìn Phó Kiêu đang sửng sốt, nói chuyện không chút lưu tình, “Chuyện lần trước cũng vậy, Phó tổng đến việc tôi sống ở đâu ngài cũng biết, đây có thể coi là quấy rối nơi công sở* không?”

*Bản gốc 职权骚扰: Quấy rối quyền lực là một hình thức quấy rối và bắt nạt tại nơi làm việc, trong đó một người nào đó ở vị trí quyền lực lớn hơn sử dụng quyền lực đó để quấy rối hoặc bắt nạt một người cấp thấp hơn.

Phó Kiêu không ngờ tới sẽ phát triển tới này, muốn giải thích: “Tôi…”

Độ Niệm trực tiếp ngắt lời hắn, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu còn có lần sau, tôi chỉ có thể từ chức.”

“Không được!” Phó Kiêu buột miệng thốt lên.

Độ Niệm nhăn mày.

Phó Kiêu nhận ra giọng điệu của mình có chút không ổn, hắn chỉ là không muốn vì mình mà Độ Niệm mất việc, không cẩn thận có chút kích động.

Hắn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi hạ giọng: “Ý tôi là, tôi sẽ không làm vậy nữa, em không cần phải từ chức.”

“Cảm ơn Phó tổng đã thông cảm.” Độ Niệm đứng dậy, “Tôi nói xong rồi, Phó tổng còn gì muốn nói không?”

Phó Kiêu không ngờ Độ Niệm muốn nói những chuyện này, niềm vui lúc đầu đã sớm biến mất, thậm chí còn có chút bị đả kích.

Hắn không biết tại sao đời này Độ Niệm lại khó tiếp cận đến vậy, giống như một con nhím cả người đầy gai, đến gần một chút sẽ bị đâm đến đau.

Độ Niệm cụp mắt nhìn Phó Kiêu vẫn đang ngồi trên ghế.

Phó Kiêu đang cúi đầu, y không thấy được biểu tình trên mặt hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của hắn.

Độ Niệm cũng không có hứng thú quan tâm tâm tình của hắn, chỉ tiếp tục thúc dục hắn: “Phó tổng?”

Hai tay Phó Kiêu để dưới bàn nắm chặt thành quyền, thật lâu sau mới khó khăn nói: “Hết rồi.”

“Vậy tôi ra ngoài trước.” Độ Niệm không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi văn phòng.

Phó Kiêu không nhúc nhích ngồi trong văn phòng, một lúc lâu sau mới cử động cơ thể có chút cứng đờ, ném cốc matcha trên bàn vào thùng rác, đứng dậy ra khỏi văn phòng.

Vừa mở cửa đã thấy Độ Niệm đang chuẩn bị tan làm đi ngang qua.

Độ Niệm liếc hắn nhìn hắn một cái rồi đi thẳng ra ngoài.

Trong lòng Phó Kiêu có chút chua xót, bước chân chậm lại, sợ Độ Niệm lại hiểu lầm hắn cố ý theo sau y.

Lúc đi tới đại sảnh, Phó Kiêu lại nhìn thấy Độ Niệm.

Độ Niệm vẫn chưa đi, y đang đứng ở cửa nói chuyện với một thanh niên, vẻ mặt rất thoải mái.

Phó Kiêu yên lặng nhìn Độ Niệm một hồi, sau đó mới nhìn về phía thanh niên đang nói chuyện với Độ Niệm.

Sau khi nhìn rõ bộ dáng của người đó, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khớp ngón tay kêu răng rắc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Lại là thanh niên đó.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy người đó xuất hiện bên cạnh Độ Niệm, không thể là trùng hợp.

Phó Kiêu lạnh lùng nhìn một hồi, cố nhịn không xông tới xen vào giữa hai người, nhưng sắc mặt ngày càng khó coi.

Nếu người đó không phải là bạn của Độ Niệm, thì rất có thể chính là người theo đuổi y, nếu không thì tại sao vẫn luôn dính chặt Độ Niệm như vậy.

Hắn nhìn thấy hai người nói chuyện vài câu, sau đó thanh niên kia đưa cho Độ Niệm một cốc gì đó.

Phó Kiêu nheo mắt, nhìn thấy là matcha bên trong chiếc cốc nhựa trong suốt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Vừa rồi hắn đã thử qua, Độ Niệm không thích uống matcha, chắc chắn thanh niên kia phải lấy về tự uống rồi.

Ngay sau đó, con ngươi Phó Kiêu co rụt lại.

Độ Niệm nhận lấy cốc matcha, khóe môi cong lên, thanh âm rất nhẹ: “Cảm ơn, Văn Nhiên.”

***

Đôi lời editor:

Này thì cười :))))

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.